Tuy muốn thay Trầm Ngôn khiến Triệu Mộ Như chịu một chút đau đớn, nhưng nhìn nàng đau khổ như vậy, Trầm Thư Kính vẫn là mềm lòng.  Nàng nghiêng đầu nhìn con chim sơn ca đậu trên mạn thuyền, đợi cho Triệu Mộ Như bình tĩnh trở lại, mới lại nói tiếp: "Cảm giác đau khổ đó, tỷ có phải cũng chẳng thích đúng không? Thế tại sao tỷ lại làm thế với ca ca của ta? Huynh ấy đã làm gì tổn thương tỷ sao, Mộ Như tỷ?". Triệu Mộ Như mở lớn mắt, không ngờ Trầm Thư Kính cũng biết rồi. Thì ra hôm nay nàng đến là thay Trầm Ngôn khởi binh vấn tội, nàng thật là khờ, vậy mà vẫn còn hy vọng. Chỉ là hy vọng điều gì, nàng cũng không biết rõ. "Ta không có. Ta cũng sẽ sớm gả vào hoàng thất, tiếp xúc nhiều với huynh ấy sẽ không tốt cho thanh danh của ta", Triệu Mộ Như tự tìm lấy cớ cho mình, nhưng mỗi lời nàng nói đều là sự thật. Nàng đã sớm không còn là tiểu thư thế gia chẳng biết gì hết rồi. Nay nàng mang trên mình sự nghiệp của hai ca ca, mang trên mình công cuộc chấn vững cơ đồ gia tộc. Phụ thân đã vì huynh muội bọn họ mà hy sinh nhiều như thế, nàng làm sao dám mơ mộng hảo huyền một tương lai hạnh phúc khi hai ca ca vẫn đang lặn ngụp trong quan trường đầy khổ sở?  Nàng là Thái tử phi tương lai, là Hoàng hậu nương nương đời kế tiếp, nàng không có cách nào cùng Trầm Ngôn một chỗ cả. Đến cuối cùng, Trầm Thư Kính thật sự phát hoả, nàng đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Mộ Như tỷ, trước giờ ta kính trọng tỷ là người tài, ngưỡng mộ với trí tuệ của tỷ. Nhưng nào ngờ tỷ cùng với đám tiểu thư khuê các ngu muội trong Đế thành này, thật cũng chẳng khác nhau chỗ nào". "Phải không?", tuy Trầm Thư Kính dùng lời có chút nặng, nhưng Triệu Mộ Như vẫn là không nỡ trách nàng, vì nàng là thân muội của hắn. Cũng biết mình có hơi thất thố, Trầm Thư Kính chậm rãi ngồi xuống, nâng tách trà nhấp một miếng để dịu lại, mới lại lên tiếng: "Mộ Như tỷ, muội biết tỷ yêu ca ca muội, và ca ca muội cũng thật sự rất yêu tỷ. Hành động của tỷ ngày hôm đó đã đả kích tinh thần huynh ấy, khiến cho huynh ấy đau buồn đến mức mượn rượu giải sầu, việc trong quân doanh cũng không màng đến. Mà tỷ cũng biết, huynh ấy thích nhất là vị trí tướng quân này không phải sao? Thế mà vì tỷ, huynh ấy buông bỏ hết, để rồi phụ thân muội bị Hoàng thượng trách phạt, ông về phủ dùng gia pháp trừng trị ca ca". "Gia pháp? Làm sao lại như vậy? Huynh ấy rốt cuộc có làm sao hay không?", Triệu Mộ Như nghe đến hai chữ đó người cũng khẽ run một chút. Mỗi gia tộc lớn đều có các hình thức gia pháp riêng của mình, chỉ là hai từ gia pháp này khi nhắc đến cũng chẳng phải là hình phạt gì nhỏ nhẹ.  "Ca ca không sao, chỉ là huynh ấy dường như cũng đã thay đổi. Ít nói ít cười, cả ngày đi sớm về trễ, việc trong quân doanh làm hết cũng phải đi kiếm thêm việc mà làm. Chắc có lẽ là muốn dùng cách bận rộn để không nghĩ đến tỷ. Chỉ là mỗi khi huynh ấy ngủ, trên tay đều nắm chặt bùa bình an và hà bao tỷ thêu". Triệu Mộ Như yên lặng lắng nghe, hai mắt cũng đã sớm lệ nóng doanh tròng. Nàng thật sự rất yêu, rất yêu Trầm Ngôn, có thể nói ngoài hai vị huynh trưởng, Trầm Ngôn là cả nguồn sống của nàng. Nhưng lời nói của hai vị tẩu tử... Nhìn thần sắc Triệu Mộ Như, Trầm Thư Kính liền đoán được nàng đang suy tư cái gì: "Chuyện của Triệu quận công cùng Triệu thống lĩnh, Mộ Như tỷ không cần lo. Vốn dĩ chỉ là hai vị tẩu tử của tỷ giở trò quỷ, muốn đem tỷ gả vào hoàng thất, mang về cho mình tấm bùa hộ thân mà thôi. Nếu tỷ vẫn còn lo lắng, thì ta hứa với tỷ, vấn đề nhỏ của hai vị huynh trưởng của tỷ, ngày hôm sau liền có thể giải quyết. Chỉ là muội muốn cho tỷ biết, nữ tử chúng ta gặp được người mình yêu đã khó, người ấy còn yêu lại mình càng khó hơn. Tỷ thử nhìn xem, có mấy vị tiểu thư quyền quý, cả cuộc đời không chôn trong tranh đấu gia tộc cùng tranh giành sủng ái của phu quân? Ta không ép tỷ, chuyện này là của tỷ cùng ca ca, ta chỉ là người ngoài cuộc thấy rõ khúc mắc của hai người, mới ra tay gỡ rối một chút mà thôi". Qua hồi lâu, thời gian tầm nửa nén hương, Triệu Mộ Như nhẹ nhàng thở dài. Chỉ thấy khuôn mặt nàng rạng rỡ hẳn lên, ở trong ánh mắt lấp lánh còn ngập tràn niềm vui, không còn u tĩnh lạnh nhạt nhưng man mác buồn như vừa rồi nữa. Triệu Mộ Như vươn tay giữ lấy tay Trầm Thư Kính, lời nói hết sức chân thành: "Cảm ơn muội, Kính nhi. Nếu hôm nay không có muội, có thể cuộc đời ta đã rẽ sang một con đường khác đầy khổ ải rồi. Muội nói đúng, đời người có mấy ai trùng hợp gặp phải người mình yêu mà cũng yêu mình đâu? Nếu tỷ còn không biết nắm bắt cơ hội này, ngu ngốc bỏ lỡ Trầm Ngôn, thì tỷ quả thật là sống trên đời mười tám năm thật uổng công. Thật ra tỷ rất yêu ca ca của muội, rất yêu, rất yêu, thật sự rất rất yêu. Huynh ấy từ khi xuất hiện đã được định sẵn sẽ là mặt trời của tỷ, là tất cả của tỷ, cũng là phu quân của tỷ". "Nhưng xém một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, nếu không có muội, tỷ đã mất đi ánh sáng của cả đời mình rồi. Năm đó tỷ cùng Trầm Ngôn ở trong Dương phủ bắt đom đóm, khoảnh khắc huynh ấy nhìn tỷ cười, trong ánh mắt ngập tràn niềm vui cùng sủng nịch, tỷ liền biết cả đời này mình là không thoát ra được khỏi sự ôn nhu của huynh ấy rồi". Trầm Thư Kính nghe lời Triệu Mộ Như nói, rốt cuộc thoả mãn nở nụ cười, lại hỏi: "Thế thì tỷ muốn làm sao bây giờ?". "Tỷ sẽ tiến cung xin Hoàng hậu nương nương một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho tỷ cùng ca ca của muội. Tỷ cũng đã cập kê một năm rồi, nếu còn không mau chóng gả, tỷ sẽ trở thành lão bà a", Triệu Mộ Như nghịch ngợm nháy nháy mắt, đùa giỡn với Trầm Thư Kính. Cho đến lúc hai người từ biệt ra về, hai nha hoàn thân cận của Triệu Mộ Như đột nhiên phát hiện cảm xúc của tiểu thư đã thay đổi. Không còn u buồn như trước nữa, trái lại có chút, có chút hào hứng cùng phấn khởi? Nhưng là, tiểu thư các nàng rốt cuộc phấn khởi vì cái gì a? Sự tò mò này của các nàng chính là đến khi thánh chỉ trong cung đưa đến, mới rốt cuộc hiểu rõ, vì sao tâm trạng của Triệu Mộ Như lại thay đổi nhanh như vậy.