Hôm đó Trác Thiếu Hằng được Túc Tình báo, trời còn chưa tối đã sớm có mặt ở khuê phòng Trầm Thư Kính. Nhìn nam tử trước mắt một lòng lo lắng cho mình, Trầm Thư Kính đột nhiên cảm thấy vết thương trên lưng thật bỏng rát, làm cho mắt nàng có chút xót, nhịn không được hít hít cái mũi nhỏ, nũng nịu kêu: "Trác Thiếu Hằng, ta rất đau a".  "Đáng đời nàng", tuy trên miệng không để ý, song Trác Thiếu Hằng vẫn là nhịn không được quan tâm Trầm Thư Kính. Dùng Tuyết Kim đan quý giá ngàn vàn khó cầu nghiền thành bột thuốc, cho Túc Tình ở trên vết thương đắp cho Trầm Thư Kính. Nhờ thuốc của Trác Thiếu Hằng mà vết thương vốn phải dùng một tháng để dưỡng, Trầm Thư Kính lại chỉ dưỡng một tuần mà thôi.  Trong thời gian dưỡng thương, Trầm Thư Kính cũng nói cho Trác Thiếu Hằng biết chuyện của Trầm Ngôn, lại nhờ hắn đi điều tra thay nàng chuyện gì đã xảy ra trong Triệu quận công phủ lúc ca ca nàng đi chiến trận. Năng suất làm việc của Trác Thiếu Hằng- không đúng- của kẻ bên dưới Trác Thiếu Hằng thật sự rất nhanh, chỉ hai ngày sau đã có kết quả. Mà kết quả lại tường tận chi tiết như thật sự chứng kiến chuyện khi đó của Triệu quận công phủ. Thì ra thật sự là hai vị tẩu tử Giả thị của Triệu Mộ Như giở trò. Vì biết rõ Triệu quận công và Triệu thống lĩnh sẽ không bao giờ đồng ý cho phép Triệu Mộ Như tiến vào hoàng gia thay Triệu gia bảo đảm một đời sau, nên các nàng mới ở sau lưng hai người làm chút chuyện. Trước tiên huy động lực lượng của mẫu gia, ở trên triều giả vờ chèn ép Triệu quận công cùng Triệu thống lĩnh một chút. Sau đó cố ý để tin tức truyền đi rộng rãi, rồi giả vờ như mới biết, kéo nhau đến viện tử của Triệu Mộ Như khóc lóc kể lể. Nào là kể hai vị huynh trưởng của nàng đã phải cực khổ ra sao, nào là ẩn ý trách móc vì Triệu gia không có nữ tử đảm bảo đời sau, chỉ có một Hoàng hậu đương triều không tranh quyền thế khó tránh khỏi bị người chèn ép. Nói đi nói lại, ngày nói đêm nói, dẫu cho Triệu Mộ Như là tài nữ, trí tuệ xem như tài giỏi, nhưng cũng là bị nói đến tâm trí mơ hồ.  Cuối cùng mục đích của hai vị tẩu tử Giả thị cũng thành công, Triệu Mộ Như thật sự vì tiền đồ huynh trưởng mà chấp nhận tiến vào hoàng gia, tranh giành ghế Thái tử phi. Chỉ là Thái tử mới đăng vị, ý định tuyển phi cũng chưa có, nên hai vị Giả thị vẫn là đang bồi dưỡng Triệu Mộ Như, chứ chưa dám hành động. Khi đó Trầm Thư Kính là nhẹ nhõm thở phào. Thật may là nàng điều tra nhanh chóng, nếu còn chậm trễ đến ngày Thái tử tuyển phi, thì Triệu tẩu tử này của nàng cứ thế bị hai vị Giả thị kia lừa bán vào hoàng gia đi. Thời tiết hiện giờ là tháng mười, tiết trời cũng đã vào lập đông, cách cập kê Trầm Thư Kính còn hai tháng. Hôm nay khí trời vậy mà không quá lạnh, Trầm Thư Kính quyết định gửi thiếp mời, mời Triệu Mộ Như đi du ngoạn Tây hồ. Tây hồ phong cảnh như mơ,  Đình đài lầu các nên thơ giữa đàng. Ngỡ ngàng cảnh chốn Bồng Lai, Cỏ hoa thơm ngát giữa ngày thiên thanh. Trác Thiếu Hằng vì Trầm Thư Kính chuẩn bị một chiếc thuyền tuy không quá lớn nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Triệu Mộ Như đến đúng hẹn, thậm chí còn đến sớm hơn một khắc.  Tâm của Triệu Mộ Như đối với Trầm Thư Kính vẫn là muốn thân cận một chút. Dẫu sao nàng cũng là thân muội của hắn. Trầm Thư Kính cho người chèo thuyền ra giữa hồ, ở trên mặt hồ lơ lửng, hai người trong khoang thuyền rộng rãi cứ thế thưởng trà ngắm cảnh.  Rốt cuộc vẫn là Triệu Mộ Như mất kiên nhẫn, mở miệng hỏi: "Kính muội muội, muội cũng không phải vì thật sự muốn phẩm trà ngắm cảnh mà mời tỷ ra khỏi phủ chứ?". Phất tay cho mọi người lui ra ngoài, đến cả Túc Tình Hỷ Tình và nha hoàn thân cận của Triệu Mộ Như cũng lui ra. Trầm Thư Kính không vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi thẳng: "Mộ Như tỷ tỷ, hôm nay muội hẹn tỷ ra đây là muốn hỏi tỷ một vấn đề này. Tỷ là cùng ca ca muội học chung một sư phụ từ khi còn nhỏ đi?". Chuyện này cũng không có bí mật gì, xong nghe Trầm Thư Kính hỏi, Triệu Mộ Như vẫn là có chút ngượng ngùng đáp: "Phải. Ta gặp huynh ấy năm ta bốn tuổi, đến bây giờ chắc cũng đã muốn mười hai năm". "Vậy muội muốn hỏi tỷ, tỷ có tình cảm gì với ca ca muội không?", Trầm Thư Kính đặt chung trà xuống bàn, hai mắt chăm chú nhìn Triệu Mộ Như, không muốn bỏ xót dù chỉ là một biểu hiện của nàng. Chỉ thấy trong mắt Triệu Mộ Như rất nhanh xoẹt qua tia hoảng hốt, nhưng liền bĩnh tĩnh trở lại. Nhưng là Trầm Thư Kính đều rõ nhất thanh nhị sở*, trong lòng càng thêm củng cố điều mình sắp nói. Triệu Mộ Như giấu bàn tay trong tay áo đã sớm run rẩy, tuy là mạnh miệng nhưng giọng điệu nghẹn ngào cũng đã sớm bán đứng nàng: "Đối với ta, ca ca muội, ca ca muội chỉ là huynh trưởng mà thôi". Cũng chỉ có nàng biết, hai chữ "huynh trưởng" này nói ra chính là rút hết mọi đau đớn của nàng. Cả người Triệu Mộ Như tựa như chết lặng, so với việc ngày đó ở trên phố vờ như không quen Trầm Ngôn càng khiến nàng đau hơn.  Trầm Thư Kính tặc lưỡi, chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, quyết định ác độc tung ra lời nói cuối cùng: "Nếu vậy nếu ca ca muội thành thân, tỷ sẽ đến phủ chúc mừng cho huynh ấy chứ? Dù gì đối với tỷ, huynh ấy cũng là "huynh trưởng" mà". Nàng thật không thích dáng vẻ yếu đuối này của Triệu Mộ Như. Nếu đời trước nàng ấy mạnh mẽ phản kháng chứ không phải yếu đuối nghe theo sự sắp đặt của người khác thì đã không phải đau khổ như thế rồi. Bởi vậy nàng đời này phải làm cho Triệu Mộ Như sớm tỉnh táo lại, kiên cường lên. Chỉ có những người kiên cường mới có thể gánh vác vận mệnh của chính mình mà thôi. Dưới ánh mắt ánh lên nét cười của Trầm Thư Kính, Triệu Mộ Như vậy mà cảm thấy hít thở không thông. Tuy hai chữ "huynh trưởng" là do chính miệng nàng nói ra, nhưng nó cũng là tử huyệt của nàng, Trầm Thư Kính cứ như vậy không kiêng nể chọc vào nó, làm cho nàng quả thật thống khổ đến cùng cực. Nhất thời Triệu Mộ Như im bặt, không khí trong khoang cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường. —Chú thích— *Nhất thanh nhị sở: rõ ràng.