Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 34
Sáng sớm, khó có khi trời trong thoáng đãng. Tuy cửa chưa mở nhưng ánh nắng vẫn có thể theo khe hở rọi vào bên trong tẩm phòng. Trầm Thư Kính nheo mày xoay người, ngoài ý muốn lại đụng trúng một lồng ngực vững chãi.
Cảm thấy có gì đó không đúng, Trầm Thư Kính giật mình vội vội vàng vàng mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là khuôn mặt yêu nghiệt của Trác Thiếu Hằng vẫn còn đang say giấc. Trầm Thư Kính giựt giựt khoé môi, đối với việc tự tiện ăn đậu hũ của nàng ngày qua ngày như vậy của hắn thật sự rất tức giận, nhưng cứ mỗi lần nàng phát hoả hắn đều sẽ mở to đôi mắt đen, chớp chớp đầy uỷ khuất nhìn nàng, làm cho nàng dù có lửa giận phừng phừng vẫn phải nguôi ngoai.
Thực ra nàng biết rằng nếu hắn không làm hành động như thế thì bản thân cũng không nỡ trút giận lên người hắn. Vì nàng không muốn làm tổn thương hắn, dù trách móc một câu cũng không thể.
Những gì hắn làm cho nàng thật sự quá nhiều, quá cao cả, quá hy sinh. Nàng không biết phải dùng cách gì để bù đắp cho hắn. Chỉ có thể khiến cho hắn khi ở bên cạnh nàng không cần phải chịu quá nhiều đau khổ mà thôi.
Vốn muốn đánh thức Trác Thiếu Hằng nhưng nhìn hắn mệt mỏi như vậy Trầm Thư Kính vẫn là không nỡ. Quyết định tốt bụng để cho hắn ngủ một chút. Ừ, chỉ là do thấy hắn quá mệt mỏi mà thôi, không phải là nàng cũng luyến tiếc cái ôm của hắn, tuyệt đối không phải đâu nha.
Thế nhưng nằm một chỗ như vậy vẫn có chút chán, Trầm Thư Kính vươn tay, ở trên khuôn mặt của Trác Thiếu Hằng khẽ sờ mấy cái.
Ai, cảm xúc thật nhẵn nhụi a. Ai, sờ thật thích. Ai, nhìn xem nhìn xem, là nam tử sao lại đẹp như vậy chứ? Không phải là muốn dụ dỗ ong bướm sao?
Vốn đang chìm trong cảm thán, Trầm Thư Kính làm sao biết được Trác Thiếu Hằng đã tỉnh. Nhìn tiểu nữ nhi trong ngực đang vươn tay vuốt vuốt mặt mình, nhưng thần trí lại bay đâu mất, chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại cau mày. Trác Thiếu Hằng giữ lấy tay nàng, không cho lộn xộn nữa, lười biếng nói:
“Kính Kính, sáng sớm nàng làm gì vậy?”.
Đột nhiên bị nắm tay, Trầm Thư Kính giật mình hoàn hồn. Trông thấy chủ nhân của khuôn mặt mình đang nói xấu đã sớm tỉnh, vụt một cái cả khuôn mặt đều ửng đỏ, lắp bắp nói:
“Ta, ta đâu có, đâu có làm cái gì”.
Kỹ thuật nói dối hạn hẹp, Trác Thiếu Hằng vừa nhìn đã biết, liền bật cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ là đem đầu dụi dụi vào hõm vai nàng. Trầm Thư Kính biết rằng Trác Thiếu Hằng bận rộn nhưng kể từ khi cùng nhau nói rõ lòng mình, hắn vẫn luôn dành thời gian mỗi ngày đến xem nàng một chút, làm cho nàng thật thoả mãn.
Thở dài kéo chăn lên cho Trác Thiếu Hằng, Trầm Thư Kính nhẹ nhàng nói:
“Nếu mệt thì một chút nữa hãy trở về. Dù gì hôm qua ta bệnh, Hỷ Tình Túc Tình cũng sẽ để ta ngủ, không làm phiền ta. Chàng cứ yên tâm, ngủ đi”.
Nhưng thật ra Trác Thiếu Hằng chỉ là muốn ở bên nàng lâu một chút, nào có phải mệt mỏi gì, nhưng nếu Trầm Thư Kính đã tự tìm lý do thật tốt cho hắn, hắn làm sao sẽ từ chối.
Hai người cứ thế im lặng ôm nhau nằm, một lát sau Trác Thiếu Hằng như nhớ ra điều gì, mới lên tiếng phá vỡ thinh lặng:
“Kính Kính, An thị An di nương của nàng có thâm thù đại hận gì với nàng sao?”.
Trầm Thư Kính ngạc nhiên nhướn mày.
Đời trước, hơn phân nửa đau khổ mà nàng phải nếm trải đều là do An thị ban cho. Bà ta độc ác như thế, nhiều lần lợi dụng cái cớ gọi là suy nghĩ cho nàng để ăn chặn hầu hết quyền lợi của nàng. Giảm phần ăn của nàng từ ba bữa xuống thành một bữa, cắt nguyệt ngân hằng tháng của nàng, mấy năm trời không cấp một xu. Xiêm y bốn mùa cũng không may vì viện cớ trong phủ phải tiếc kiệm, cuối cùng nàng phải đành mặc y phục mới dành cho nha hoàn.
Bà ta đối xử với nàng không khác gì một tì nữ thấp kém, nếu có hận thì cũng phải là nàng hận chứ, sao bà ta lại hận nàng?
Nghĩ mãi cũng không ra, Trầm Thư Kính cũng không miệt mài truy đuổi đáp án, chỉ thờ ơ hỏi:
“Trong phủ này có rất nhiều người hận ta, chắc không chỉ mình An di nương. Nhưng sao chàng lại đề cập đến bà ta? Có chuyện gì sao?”.
“Bà ta sai nha hoàn bên người bán gần phân nửa của hồi môn của mình, cầm một vạn lượng vàng đến Kiến Ninh trang, muốn lấy mạng của nàng”, Trác Thiếu Hằng thương tiếc sờ tóc Trầm Thư Kính, trong ánh mắt đầy tia ngoan lệ.
Kính Kính của hắn được hắn phủng trong lòng bàn tay, khảm trong tim, trân trọng không ngừng, vậy mà lão bà kia lại dám đánh chủ ý đến nàng, quả thật là muốn chết.
Trầm Thư Kính ngạc nhiên bật thốt:
“Một vạn lượng vàng? Mạng của ta đắt vậy sao?”.
Phải biết rằng Bình Tây quốc tuy là một trong tam đại cường quốc, nhưng lại là một cái quốc gia nghèo nhất trong ba. Một vạn lượng vàng có thể để cho một gia đình trung lưu sống đến nửa đời người a.
Khó tránh khỏi Trầm Thư Kính ngạc nhiên, lần này An thị cũng là bị lửa giận che mờ lý trí mới ra tay không thương tiếc như vậy, chứ bình thường bà ta chính là người yêu tiền như mạng.
Trác Thiếu Hằng giật giật khoé môi:
“!!!”
Trọng tâm mà hắn muốn nói không nằm ở đó, có được hay không hả?! Trọng tâm nằm ở việc An thị thuê sát thủ giết nàng đó!!!
Trác Thiếu Hằng âm thầm gào thét trong lòng.
“Chuyện này nàng muốn giải quyết như thế nào? Hay để ta thay nàng xử lý?”, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Trầm Thư Kính chớp chớp, Trác Thiếu Hằng bỏ cuộc, đành phải lên tiếng hỏi.
Nghĩ nghĩ về những việc An thị đã làm với nàng ở kiếp trước một lúc, Trầm Thư Kính vẫn là muốn đích thân tính sổ với hai mẫu tử An thị, nên vội vàng nói:
“Cứ để ta tự xử lý, An thị cùng nữ nhi của bà ta giễu võ dương oai ở Trầm quốc công phủ đã lâu, cũng đã đến lúc ta thay mẫu thân thu thập bà ta rồi. Chàng chỉ cần cho ta bức thư tay của An thị, hoặc của nha hoàn bên người bà ta cũng tốt, chuyện còn lại để ta đích thân giải quyết”.
“Được”, Trác Thiếu Hằng vẫn luôn là thoả hiệp Trầm Thư Kính vô điều kiện, gật đầu một cái thật nhanh chóng.
Hai người lại ở trên giường nhỏ ngươi một câu ta một câu, bình bình yên yên trò chuyện thật lâu thật lâu.
Cho đến khi tiễn Trác Thiếu Hằng đi đã là giờ Thìn hai khắc, Trầm Thư Kính đã sớm đói đến hoa cả mắt, nhanh chóng gọi Hỷ Tình Túc Tình vào rửa mặt chải đầu, mau chóng dùng bữa sáng.
Thế nhưng bữa sáng còn chưa ăn xong, Tôn Dạ- nô bộc thân tín bên người Trầm Ngôn đã hớt hải chạy vào Hoà Kính viên:
“Tam tiểu thư, Tam tiểu thư, người mau đến chính viện cứu thiếu gia, nếu không thiếu gia nhất định sẽ bị lão gia đánh chết”
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
144 chương
12 chương
193 chương
168 chương