Phượng Nghiên Trấn Quốc
Chương 33
Tuy đã vào canh tư* nhưng nến trong Hắc Cư hiên vẫn luôn cháy.
Trong thư phòng, Trầm Ngôn ngã mình trên trường kỷ, tay nâng niu một chiếc hà bao màu trắng tinh khôi thêu chữ “Mộ” đã sớm sờn.
Dấu vết sờn cũ đó cho thấy chủ nhân của nó vẫn luôn thường hay sờ vào nó, mới khiến nó bị mài mòn.
Hà bao này là Triệu Mộ Như lén lút đưa cho hắn trước ngày hắn cùng với đại quân lên đường đi Phiên quốc.
Trầm Ngôn thật ra chính là một người văn võ song toàn. Năm mười lăm tuổi đã sớm đậu Trạng Nguyên nhưng lại không muốn làm quan văn nên từ chối thánh chỉ. Sau lại gia nhập Thiết Phái môn, trở thành Đại đồ đệ của tông chủ Thiết Phái môn, cùng với Trác Thiếu Hằng ngày đêm luyện võ.
Cho đến năm hắn mười tám tuổi, cả hai đều được tông chủ cho phép xuất sư, sau lại xảy ra chiến sự Phiên quốc, hắn đi một mạch chính là hai năm.
Ở nơi chiến trường gió tanh mưa máu, đè nặng trên vai hắn là trách nhiệm gìn giữ đất nước, là bảo hộ thân nhân, là nàng. Nàng là tín ngưỡng của hắn, cùng với đất nước trở thành hai thứ vô cùng quan trọng của hắn, như là tay phải cùng tay trái.
Tay trái hắn là đất nước cao cả hùng vĩ, tay phải hắn là nàng dung nhan khinh vân xuất tụ*, vì nàng, hắn càng phải toàn tâm toàn ý trấn giữ biên cương, dù cho có chết đi cũng tuyệt đối không đánh mất biên thuỳ, đánh mất đất nước nơi nàng sinh sống vào tay giặc.
Vì trong lòng có chấp ngộ, có thứ quan trọng, nên hắn vẫn luôn cố gắng sống, mấy lần tìm được đường sống từ chỗ chết, cuối có được một chức quan mà hắn hằng mong muốn- tướng quân.
Chỉ là khi hắn trở về, hai năm tuy không dài nhưng nhiều chuyện cũng đã khác, lòng người cũng đã thay đổi. Nữ tử hai năm trước tú lệ ngoại trung*, khuôn mặt ửng đỏ đưa cho hắn hà bao mình tự thêu, thanh âm lí nhí như muỗi kêu, hại hắn phải thật cố gắng mới nghe rõ, đã không còn là nàng nữa:
“Trầm Đại ca, hà bao này là ta tự thêu, bùa bình an bên trong cũng là do tự tay ta đi Vạn An tự lấy về. Ta không cầu gì hơn, chỉ mong huynh bình an trở về”.
Trầm Ngôn rốt cuộc không hiểu, Triệu Mộ Như vì sao thay đổi.
Nói đúng ra, Trầm Ngôn cùng Triệu Mộ Như là sư huynh sư muội, bởi vì những năm còn nhỏ, hai người là cùng học lớp của Dương Trạng nguyên.
Dương Trạng nguyên đỗ đạt làm Trạng, song lại không muốn vào triều làm quan, quyết định ở Đế thành lập một lớp dạy học, dạy cho con em quyền quý.
Trầm Ngôn tám tuổi, lần đầu gặp Triệu Mộ Như bốn tuổi chính là ở nơi này. Hai người cứ thế lớn lên cùng với nhau, cho đến năm mười lăm tuổi Trầm Ngôn thi đỗ Trạng nguyên, chẳng cần phải học nữa, sau đó Triệu Mộ Như cũng kết thúc khoá học, mỗi người một nơi.
Chính là trong lòng hai người đều có nhau. Trầm Ngôn đều không ít lần cố gắng tình cờ gặp mặt Triệu Mộ Như. Tỷ như tình cờ gặp nàng trên đường cái, trong tửu lầu, trong các tiệm trang sức....
Tận cho đến khi đi ra trận, người Trầm Ngôn gặp cuối cùng cũng là Triệu Mộ Như. Hắn đã thề với trời, chỉ cần hắn còn sống, Triệu Mộ Như nhất định là thê tử của hắn.
Nhưng là nào ngờ, người vẫn còn nhưng lòng đã đổi. Hôm đó hắn khải hoàng trở về, thật tình cờ ở trên đường cái gặp Triệu Mộ Như. Nàng hai năm qua vẫn là xinh đẹp như vậy, khiến cho hắn chỉ muốn đem nàng giấu thật kĩ.
Rồi ánh mắt của nàng chạm phải hắn. Nhưng là trong đôi mắt nàng chẳng còn tình nùng mật ý như hai năm trước, có chăng còn lại cũng chỉ là một mảnh bình thản nhàn nhạt. Không hiểu sao Trầm Ngôn cảm thấy lòng mình đau quá đỗi, đau đến hít thở không thông!
Hắn tiến đến, muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mở miệng hỏi:
“Mộ nhi, muội vẫn khoẻ chứ?”.
Thế nhưng Triệu Mộ Như không thấy vùng vẫy trong mắt hắn, cũng không thấy ánh mắt tha thiết khẩn hoảng của hắn, chỉ là bình tĩnh đáp:
“Trầm Đại thiếu, ta vẫn rất khoẻ. Ta đang bận việc, không thể bồi ngươi nói chuyện, thật ngại quá”.
Khoảnh khắc bóng dáng bạch y đó quay đi, hắn liền biết mình nhất định là sắp chết rồi. Quả đúng thật là như vậy. Kể từ hôm đó hắn không thiết tha ăn uống, việc chính sự trong quân doanh cũng bị gạt bỏ một bên, trong đầu hắn chỉ có ba chữ “Triệu Mộ Như” xoay quanh.
Hắn đã nhiều lần đi tìm nàng, nhưng đáp lại hắn chỉ là những câu nói khách khí, hoặc tệ hơn là bóng lưng thanh lãnh kia. Sau đó hắn không đi nữa.
Hắn bỏ cuộc. Hắn cảm thấy mình yếu đuối đến lạ kỳ.
Khi đó Trầm Ngôn cảm thấy rất nhớ Triệu Mộ Như, nhớ đến hít thở không thông, nhớ đến trong mơ cũng thấy, đi ra đường nhìn thấy bóng lưng ai cũng giống nàng ấy, hắn thật sự nghi ngờ, bản thân có phải là phát điên rồi không?
Nhưng hắn lại không có cách nào thoát ra được. Ái tình như ly rượu độc, biết là sẽ chết nhưng vẫn không thể khống chế được trái tim mình. Yêu một người chưa bao giờ là dễ dàng, thật sự chưa bao giờ là dễ dàng.
Cười khổ nâng bình rượu bên dưới lên một ngụm lại một ngụm uống hết, Trầm Ngôn cảm thấy hai mắt sao mà xót xa đến vậy, có lẽ là do rượu quá cay, cay đến làm hắn nhịn không được rơi lệ mất rồi.
Nam tử hán đại trượng phu, trong khoảnh khắc sinh tử ngàn cân treo sợi tóc cũng không rơi lệ như thế này, lòng cũng không đau đến như vậy, Trầm Ngôn vươn tay che mặt, sâu trong cuống họng phát ra tiếng nấc đè nén.
Phải làm sao đây? Làm sao bây giờ? Trầm Ngôn cảm thấy bản thân bỗng nhiên rất mệt mỏi, mệt chết đi được. Cảm thấy tâm trạng nặng nề, cả người cũng nặng nề theo. Cảm thấy mắt cay xè, đau rát. Tim cũng như thế, đau quá.
Tựa như có ai đó đang dùng một con dao cùn, từng chút từng chút một cứa đứt trái tim hắn. Nỗi đau này còn đau hơn cả vạn tiễn xuyên tâm, đau đến mất đi tri giác.
Cùng là một đêm, nhưng mỗi người một tâm sự, không ai giống ai. Dẫu cho ngươi hạnh phúc hay đau khổ, bất kể thoả mãn hay không, muốn hay không muốn, thì thời gian vẫn là cứ trôi cứ trôi, chẳng bao giờ vì thứ gì mà dừng lại. Đêm dài đằng đẵng, rồi cũng sẽ qua...
Nỗi đau cách mấy, rồi cũng sẽ đến lúc phai nhạt. Tâm bệnh cần tâm dược, mà dược tốt nhất cho tâm bệnh, chính là thời gian. Dòng chảy thời gian trôi đi cuốn hết mọi nỗi đau theo năm tháng. Năm năm, mười năm, mười lăm năm, hay thậm chí là cả đời, cũng sẽ có lúc quên được mà thôi.
Cũng có kẻ nói thời gian thực chất chẳng chữa lành được vết thương, nó chỉ khiến con người quên đi, giúp họ cất vết thương đó vào trong một góc khuất của lòng mình, cho đến khi nhớ ra, nỗi đau khi đó vẫn sẽ oằn mình sống lại.
Nhưng thật ra, quên đi cũng là một liệu pháp để băng bó, để an ủi vết thương.
—Chú thích—
*Canh tư: 1-3 giờ sáng
*Khinh vân xuất tụ: vẻ đẹp thanh thoát.
*Tú ngoại tuệ trung: bên ngoài xinh đẹp bên trong thông minh.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
144 chương
12 chương
193 chương
168 chương