Phượng nghịch thiên hạ

Chương 163 : Trừng phạt chi hỏa (13)

Cự lãng không ngừng lay động, bọn họ có Tị Thủy Châu, tuy cũng không sợ bị cuốn đi nhưng nước xao động như thế sẽ làm mất phương hướng tới cửa ra a. Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm lo lắng nhưng chất độc làm đầu nàng trở nên mơ hồ, không suy nghĩ được nhiều, chỉ có thể dựa vào một chút ấn tượng lúc nãy đi về phía trước. Dòng nước quanh đây bỗng dưng chảy gấp tới một chỗ, Hoàng Bắc Nguyệt nở nụ cười : ” Lối ra chỉ ở gần đây thôi.” Nàng vừa mới dứt lời, cự lãng mãnh liệt bị nhấc lên sau lưng, dòng nước trong giây lát đã trở nên cuồng loạn, một trận uy áp từ phía sau nhanh chóng áp sát. Long vĩ to lớn màu đen khẽ vẫy một cái, hết thảy kiến trúc dưới đáy nước đều bị quét bay ra ngoài.Lân phiến như lưỡi dao sắc bén, hàn quang ẩn hiện, phàm là vật gì chạm lên đó đều bị cắt vỡ vụn. ” Quấy rầy việc ngủ say của ta, ta làm sao để các ngươi chạy dễ dàng như vậy !” Thanh âm của Linh Tôn ẩn ẩn hiện hiện trong hồ nước. Long vĩ cuồng loạn vung vẩy, vầng sang được Tị Thủy Châu huyễn hóa ra dưới uy áp cường đại cũng dần dần ảm đạm ( tối, mất sự sáng bóng ) đi, hiển nhiên bảo khí cũng không chống đỡ nổi dưới uy áp của Thần thú. Dòng nước bị đảo loạn lên, hình thành một cái lốc xoáy thật lớn. Long vĩ nhân cơ hội đánh mạnh lên vầng sáng của Tị Thủy Châu, tử quang trong nháy mắt liền tan rã, nước từ bốn phương tám hướng tràn vào bên trong. ” Cẩn thận…” Thanh âm Chiến Dã vừa mới phát ra đã bị dòng nước cuốn đi mất. Hoàng Bắc Nguyệt chỉ kịp “a” một tiếng đã bị dòng nước cắn nuốt. Hỏng bét rồi ! Đối mặt với Linh Tôn cường đại, bản thân lại trúng độc, thực lực chỉ bằng hai,ba phần so với bình thường mà thôi, lẽ nào lần này nàng nhất định phải chết ư ? Dòng nước chảy quá xiết, đấu bồng ướt sũng lại che khuất tầm nhìn của nàng, không biết Chiến Dã bị cuốn đến đâu rồi. Bên trong nước, Tử Diễm Hỏa Kì Lân cùng Băng Linh Huyễn Điểu không thể hoàn toàn phát huy 100% thực lực của mình, triệu hoán ra lại trở thành gánh nặng. Cho nên Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể nắm thật chặt hắc ngọc, ở trong lòng hô hoán Yểm: ” Yểm ! Ngươi đừng có giả chết nữa ! “ Nếu nàng không trúng độc, thân thủ kém linh hoạt thì lúc trước cũng không đến nỗi bị Linh Tôn đánh trúng, bây giờ nàng cũng sẽ không chật vật như vậy. Yểm buồn bực nói: ” Ngươi đùa gì thế ? Ta bị 49 lớp cấm chế của Hắc Thủy Cm Lao phong ấn, cho dù đi ra cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với loại tiểu nhân vật như Tư Mã Quy Yến mà thôi, còn đối phó lão quái vật này, ta rõ ràng là tự tìm chết.” ” Cái tên đáng ghét nhà ngươi !” Hoàng Bắc Nguyệt bị hắn chọc tức đến mức muốn thổ huyết. ” Không tốt, lão quái vật kia hình như là nhằm về ngươi kìa !” Thanh âm của Yểm có hơi thay đổi. Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm rùng mình, Linh Tôn nhằm về phía nàng ? Vừa nghĩ, nàng vừa luống cuống tay chân đem đấu bồng vướng víu kéo xuống. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn nàng lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán. Chỉ thấy long vĩ to lớn kia đột nhiên quét tới, phá tan tất cả ngăn trở, hướng về phía nàng đập tới. Nàng lập tức lấy ra Băng Vũ, dùng lực lượng hoành tảo thiên quân quét tới cái đuôi kia. Từng đạo băng nhận cực lớn hướng long vĩ của Linh tôn quất tới. Băng nhận tuy không mạnh mẽ như băng thuẫn, bất quá thắng ở số lượng nhiều, lấy nàng thực lực bây giờ của nàng, tổng cộng có thể tạo ra 24 đạo băng nhận sắc bén. Nhưng trong mắt Linh Tôn, đám bang nhận đó chỉ giống như một bữa tráng miệng mà thôi. Một đòn của một tên nhân loại bị trúng độc sao có thể tạo thành tổn thương gì đối với hắn được chứ ? Long vĩ không nhanh không chậm, trực tiếp va chạm với 24 đạo băng nhận.