Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 9 : Gà nướng đất! Thân ái chào tạm biệt!

Ngày hôm nay, chính sảnh Thai phủ đều là mang đồ tốt nhất bày ra, lại dùng loại đồ ăn tinh xảo nhất bưng lên, an bài thị nữ xinh đẹp nhất tới hầu hạ. Rèm châu phỉ thúy, trướng rủ mành sa, ánh nến chao nghiêng bập bùng, cả không gian ngập tràn sắc màu lung linh, huyền ảo. Ca nữ ôm tì bà khuôn mặt nhỏ nhắn, năm ngón gảy đàn, liếc mắt đưa tình nhìn về vị trí thượng khách. Người nọ nghiêng người dựa vào đệm vải, nhàn hạ nâng chén, khóe môi khẽ nhếch, anh tuấn phong lưu. Lúc này, phía xa xa mờ hồ truyền đến tiếng tranh cãi ồn áo, lại bị tiếng đàn đè xuống, dường như không ai nghe được, nhưng người kia lại bỗng nhiên ngẩng đầu.  Khoảnh khắc ấy, người đẹp trong sảnh đồng loạt cúi thấp, gấm vóc cả phòng dường như cũng đánh mất màu sắc. - Thật dễ nghe! - Dung Sở nhếch môi cười, ý tứ sâu xa. Ca nữ đang gảy đàn nghe vậy, sắc mặt ửng hồng, thẹn thùng cúi đầu. Dung Sở lại chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng. Hắn nhàn hạ nâng ly rượu, hướng phía chủ vị - nơi nhị lão gia Thai Lâm nói: - Nghe nói quỷ phủ có ba cái tuyệt, ca múa, hí kịch, đêm tĩnh ngắm trăng sau hoa viên. Hai thứ đầu ta đã được thương thức, quả nhiên danh bất hư truyền. Thứ cuối cùng, hôm nay vừa lúc trang tròn, có phải là vừa lúc đúng dịp hay không? Thai Lâm ngẩn ra, nhà mình từ khi nào thì có "ba cái tuyệt" vậy? Ban đêm tối như mực thế này, sau hoa viên thì có cái gì mà đẹp? Nhưng thôi, bỏ đi, người ta đường đường là Tấn quốc công quyền cao chức trọng, nói dối không chớp mắt như thế, hắn làm chủ nhân, còn có thể nói sao đây? Nghĩ vậy, Thai Lâm vội vang đứng lên, cúi người chắp tay: - Được quốc công xem trọng đúng là may mắn của hạ phủ! Sau hoa viên mặc dù đơn sơ, nhưng cũng có vài khóm hoa có thể ngắm tạm, kính mời quốc công. Dung Sở mỉm cười buông ly rượu, thản nhiên đi ra ngoài. Phía trước, Thai Lâm kính cẩn dẫn đường, lâu lâu lại liếc trộm vị quốc công tôn quý. Đến hậu hoa viên, quốc công vậy mà không xem hoa cũng chẳng xem cỏ, hết sức nhàn hạ, tùy ý nói vài câu. Mấy câu nói này nhìn qua tưởng đơn giản, cẩn thận ngẫm nghĩ lại là ý vị sâu xa, một câu cũng không thể đáp bừa. Vì vậy, Thai Lâm vắt óc nghĩ, đắn đo hồi lâu rồi mới dám đáp lời, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo. Đến lúc hắn khó nhọc ứng phó xong, vừa ngẩng đầu, mồm không khỏi há hốc. Sao lại đã rời khỏi hậu hoa viên rồi? Sao lại đến gần phòng bếp lớn rồi? Nguy to, đại ca lúc sắp đi đã căn dặn không được để kinh động đến quốc công đại nhân. Hiện tại thế quái nào hắn lại mơ mơ hồ hồ tự dẫn người tới? .... Lúc này, trước cửa phòng bếp đang vô cùng huyên náo. Phản ứng của Thai Thế Trúc hết sức kì lạ, khiến Thai Bách đứng đó cũng vô cùng ngạc nhiên cùng nghi ngờ. Mắt thấy Thái Sử Lan đang ở kia hùng hổ dọa người, còn Thai Thế Trúc lại vô cùng nhếch nhác, ông ta vội vàng chạy ra ngăn cản, lệnh cho hộ vệ tách hai người ra. Kẻ hô người hét, một đoàn rối loạn, vì vậy cũng không phát hiện Dung Sở đã đến gần từ bao giờ. Dung Sở hai tay khép lại trong áo, nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt, tựa tiếu phí tiếu: - Quý phủ thật vô cùng náo nhiệt! Thai Lâm trán đầy mồ hôi, vội vàng chắp tay tạ lỗi, rồi lập tức chạy lên phía trước ngăn cản đại ca, tránh để lộ việc xấu trong nhà trước mặt khách quý. Hắn vừa rời đi, một bóng dáng vô thanh vô thức vụt đến, đứng sau Dung Sở. Dung Sở giống như không hề phát hiện, nhẹ nâng đầu, trong không gian thoáng qua hương Thiên Lí nhàn nhạt, lại bỗng nhiên nói: - Bệ hạ gần đây thế nào? - Tất cả đều bình thường, nghe nói hoàng thái hậu vì người mà cho kẻ dưới tìm nhũ nương lúc trước quay lại. - Người này đem chuyện bí mật trong cung nói ra, lại giống như nói đến chuyện vặt trong nhà, tùy ý cười nói, - Thái hậu quả nhiên cưng chiều bệ hạ. - Vậy sao? - Dung Sở như cố ý lại như vô tình liếc nhìn hắn, giọng điệu không cho là đúng. - Còn có chuyện gì không? - Thái hậu hạ chỉ đem tất cả phi tần mà tiên đế từng thị tẩm tuẫn táng. - Nàng ta vẫn độc ác như vậy. - Giọng điệu Dung Sở nhàn nhạt vang lên, như đã biết trước. Người phía sau cũng không nói thêm gì nữa, dường như cũng nhếch môi cười khẩy. Hai người trầm mặc, gió thổi ào ào quét sạch sao đêm, Dung Sở bỗng nhiên lên tiếng: - Đêm bệ hạ băng hà có ai ở cạnh không? - Là một phi tần mới vào cung không lâu, còn chưa được phong hào. Sau khi bệ hạ băng hà, nàng theo lệ về nhà thanh tu, thật sự vừa khéo... - Người nọ nâng cằm, -...chính là nữ nhi của tổng quản An Châu Thai Bách. Dung Sở đưa mắt nhìn về phía trước, đúng lúc thấy Thai Thế Trúc đang chạy như điên, Thái Sử Lan đuổi theo sau như âm hồn bất tán. Kia rõ ràng là Thái Sử Lan tóc ngắn lộn xộn, trên mặt còn dính ít bụi đen. Dù đứng lẫn với đám đông, Dung Sở vẫn chỉ liếc mắt một cái là thấy nàng. Ánh mắt hắn hơi co lại. Nữ nhân này trời sinh mang trên người khí chất cùng dáng vẻ vô cùng đặc biệt, nam nữ khó phân, vẻ đẹp trung tính, có chút anh tuấn của nam nhân, cũng có chút dịu dàng của nữ tử. Lạnh lùng nhưng không u ám, dứt khoát nhưng chẳng vô tình, vô cùng bình thường  nhưng lại sản sinh ra hơi thở mê hoặc, không để kẻ khác tới gần. Nữ nhân như vậy, thật sự không giống một phi tử vì không được sủng ái mà trả về. Ánh mắt Dung Sở dừng lại trên mái tóc ngắn của Thái Sử Lan. Tóc của nàng rất ngắn, là vì vâng lệnh tu hành nên tự tay cắt đi? - Nàng có ở trong danh sách tuẫn táng không? - Lúc đầu thì không nhưng về sau lại có. Dung Sở giống như đang cười, không nói thêm gì khác, lẩm bẩm: "An Châu, quả nhiên là đất tốt..." Người phía sau cúi người. Hắn biết, khi chủ nhân lộ ra vẻ mặt này, thường là có chuyện kẻ khác còn đang mơ hồ, chỉ người đã sớm rõ ràng. Dung Sở nhìn một lúc lâu, không chút hứng thú quay đầu. Nhưng ngay lúc hắn vừa chuyển, khóe mắt giống như có tia sáng kì lạ xẹt qua. Hắn nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, lập tức xoay người lại. Ngay lúc đó, Thái Sử Lan đang định cầm Gai Nhân Gian đâm vào sau tai Thai Thế Trúc, trong lòng đột nhiên xẹt qua tia nguy hiểm. Cảm giác của Thái Sử Lan trước giờ vô cùng nhạy bén, giống như trực giác trời sinh của dã thú. Lúc trước, khi còn ở sở nghiên cứu, Văn Trăn còn nói nếu nàng xuyên không khẳng định thích hợp mang binh đánh giặc, ánh mắt long lanh một mực khẳng định kiếp trước nàng chắc chắn là chó săn. Quân Kha...Quân Kha chỉ có thể chắp tay bái lạy. Thái Sử Lan hơi nghiêng đầu, liền thấy Dung Sở trong bóng đêm lướt qua. Gió thổi ngang qua trời đêm tĩnh mịch, áo bào phấp phới như mây bị gió thổi tan, lại nháy mắt ngưng tụ, lần nữa xuất hiện đã thấy cách xa ngàn dặm. Ngay khi Thái Sử Lan nhìn thấy người này, lông tơ toàn thân dựng đứng - kẻ địch! Thế quái nào lại là "gà nướng đất"! Ngón tay vừa động, Gai Nhân Gian lập tức thu trong tay áo. Bây giờ mà ra tay, người kia chắc chắn nhìn thấy, nàng không thể mạo hiểm như vậy. Nàng vừa mới buông tay, Thai Thế Trúc đã nhanh chóng chạy loạn. Lúc trước, khi nàng ta giãy dụa, hai tay đưa về phía sau liều mạng phản kháng, túm được đai lưng Thái Sử Lan, lúc này chạy đi, "xoạt" một tiếng, đai lưng Thái Sử Lan bị xé rách, một túi to đột nhiên rơi xuống. Thái Sử Lan vươn tay định nhặt lên.  Đúng lúc này, một cánh tay so với nàng còn nhanh hơn, tóm lấy cái túi kia. Dung Sở sờ sờ chất vải, mắt đột nhiên nheo lại. Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, ai ngờ tiết khố ở ngay đây! Thái Sử Lan lập tức giơ tay, gắt gao nắm lấy túi đồ, cũng không vì tang vật đã rơi vào tay chủ cũ mà hoảng loạn.  Hai bên giằng co, Thái Sử Lan nghiến răng nghiến lợi lôi kéo, đương nhiên kéo không lại. - Ngươi... - Bị nàng lôi kéo nhưng Dung Sở vẫn bất động như núi, giơ tay nắm lấy tay trái Thái Sử Lan, đem ngón tay cả hai đan vào nhau. Dung Sở nhếch môi cười, hơi dùng sức, kéo Thái Sử Lan vào trong lòng. Thái Sử Lan nghiêng mình một cái, ngã vào lòng Dung Sở. Bỗng nhiên, nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói từng chữ:  - Gà nướng đất! Thân ái chào tạm biệt! Dung Sở sửng sốt, ngẩn người. Thái Sử Lan nhân cơ hội đó lấy ra Gai Nhân Gian trong tay áo, đâm một gai màu bạc vào lòng bàn tay Dung Sở.