Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 32 : Mỹ nam tắm rửa

Hắn cười khiêu khích nhìn nàng. Thái Sử Lan liếc mắt một cái, từ trên giường đứng dậy, đi thẳng đến. Thấy vậy, Dung Sở có chút ngạc nhiên. Hắn nhìn theo nàng, lại thấy Thái Sử Lan cứ thế một đường đi đến bồn tắm, sau đó...đi thẳng ra mở cửa, cũng không thèm để ý đến Triệu Thập Tam đang trừng mắt nhìn nàng, trực tiếp xuống lầu.  Dung Sở hứng thú tựa người vào thành bồn, mỉm cười chờ xem nàng rốt cuộc muốn làm gì.   Hắn biết, nàng chắc chắn không phải là tránh đi để hắn tắm rửa. Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng hắn hiểu được cá tính của nàng, từ trước đến giờ, đều là nàng bức người khác, làm gì có chuyện cam chịu để người ta bắt nạt.  Một lát sau, tiếng bước chân trên cầu thanh vang lên. Thái Sử Lan đi lên, kéo theo một tấm ván gỗ lớn, nhìn qua có chút quen mắt. Đi sau là tên tiểu nhị đang cười hì hì xách theo một thùng phẩm màu.  - Đến đây giúp đi. - Thái Sử Lan quay sang gọi Triệu Thập Tam, giọng điệu sai bảo tự nhiên không khác gì Dung Sở. Triệu Thập Tam đang muốn cự tuyệt, cũng muốn trừng mắt nhìn nàng, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt như núi băng của nữ nhân trước mắt, tự nhiên cảm thấy nếu bây giờ mà từ chối thì thật ấu trĩ, đành phải ngoan ngoãn đến hỗ trợ nàng. Hắn giúp nàng dựng tấm ván lên, càng nhìn càng cảm thấy vật này quen mắt, hắn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra. Đây không phải là tủ đựng hàng của trưởng quầy hay sao? Nàng đem tủ của người ta dỡ hết ra thế này để làm gì đây? Dung Sở nhoài người lên thành bồn, cũng quên luôn mất việc mình còn đang khỏa thân tắm rửa.  Triệu Thập tam cùng tiểu nhị mỗi người một bên giữ lấy tấm gỗ, còn Thái Sử Lan cầm trên tay một cây bút lông sói cỡ lớn, nhúng vào thùng sơn bên cạnh, bắt đầu viết chữ. Nàng viết xong liền quẳng bút sang một bên, chỉ huy đám người tiểu nhị đặt tấm gỗ trước cửa khách điếm, còn bảo tiểu nhị treo hai cái đèn lồng hai bên, soi rõ chữ viết trên đó. Khánh điếm này vốn nằm ở một nơi vô cùng nhộn nhịp, bên dưới chính là chợ đêm sầm uất nhất Đông Xương. Đứng từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được dòng người tấp nập di chuyển. Đèn lồng vừa treo lên, lập tức thu hút sự chú ý. Người bên dưới bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, càng ngày càng nhiều người đứng lại, ngửa đầu, kinh ngạc hô lên, ánh mắt phát sáng.  Triệu Thập Tam tò mò đi đến nhìn lên. Sau đó, thân người hắn lập tức cứng đờ trong gió đêm... Dung Sở cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kì. Đang định đứng lên xem xét. Đúng lúc này, một đoàn người bỗng nhiên cầm theo dụng cụ đi đến, hạ tất cả cửa sổ xuống.  Hạ tất cả cửa sổ xuống... Bởi vậy, Dung Sở đành phải tiếp tục ngâm mình trong nước. Lại phải nói thêm, bởi vì những căn phòng ở lầu hai đều chủ yếu dành cho khách thích ngắm cảnh, bốn phía đều là cửa sổ lớn. Lúc này, cửa sổ được hạ xuống, căn phòng chẳng khác lõa lồ trước mắt muôn người.  Thái Sử Lan bê ghế đến ngồi sau tấm gỗ, bắt đầu gõ chiêng. Âm thanh vang lớn, truyền xa tám hướng, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại. Sau đó, họ liền nhìn thấy cửa sổ bốn phía của tiểu lâu đã hạ xuống, trên đó còn có một tấm gỗ lớn. Trên tấm biển, chữ viết đỏ rực như giương cung bạt kiếm, vô cùng chói mắt... "Hoan nghênh toàn bộ khách quan đến nhận khuyến mãi lớn: Mỹ nhân tắm rửa, miễn phí thưởng thức!", bên dưới còn có thêm một dòng chữ nhỏ "Cầu tài tử thi nhân đến sáng tác thơ văn. Tác phẩm xuất sắc sẽ được treo miễn phí trong tủ kính bổn tiệm, để muôn người chiêm ngưỡng. Một đêm thành danh, giờ đây đã không còn là giấc mộng xa vời của bạn! Mọi người lập tức chăm chú quan sát, lại thấy trên lầu cao quả nhiên có thùng tắm, bên trong cũng có một người. Mái tóc đen bóng buông xõa, làn da trắng sáng như ngọc. Quả nhiên là mỹ nhân! Sau một hồi xôn xao, đám người lập tức chấn động. Mỹ nhân tắm rửa trên phố! Mặc người thưởng thức! Từ bốn phương tám hướng, đám người ùn ùn kéo đến. Kẻ nào kẻ nấy ngửa đầu rướn cổ, không khác gì một đàn ngỗng, kẻ trước liều mạng nheo mắt nhìn ngó, người sau điên cuồng ấn bả vai trước mặt xuống. Cảnh tượng vô cùng ồn ào náo nhiệt. - Đâu? Đâu? Mỹ nhân ở đâu? - Ta nói này huynh đài, ngươi xem lâu như thế cũng đủ rồi chứ? - Tránh đường, tránh đường!  - Con mẹ nó! Ngươi béo như thế, che hết tầm nhìn của lão tử rồi! .... Sau đó...  "Rầm!" "Bịch!" "Bốp!"... Một đêm này, phủ Đông Xương phải giải quyết hơn ba mươi vụ án tranh chấp ẩu đả, so với cùng kì năm ngoái tăng vọt ba trăm phần trăm. Thái Sử Lan nhếch môi cười lạnh, quả nhiên mọi sự trên đời đều có lẽ thường, cổ nhân cũng vậy, cài này cũng với phương pháp dùng mỹ nhân ăn mặc thiếu vải ở triểm lãm xe để thu hút đám đông không có khác biệt.  Chưởng quầy ở một bên cười tới không thấy lá cờ tổ quốc. Thái Sử Lan điều động nhân lực của hắn, tháo quầy hàng của hắn cũng không có trả tiền, chỉ nói với hắn việc này được gọi là quảng cáo. Nàng còn cam đoan nếu hắn nghe theo, nhất định số lượng khách tới ở trọ sẽ tăng vọt, tiền bạc thu vào không dứt, từ đó tiếng tăm chấn động, trở thành khách điếm đệ nhất Đông Xương.  Quả nhiên không phải nói bừa! Chưởng quầy vốn còn lo lắng khách đến phát hiện người tắm trong bồn là nam nhân sẽ không chịu giao tiền thuê phòng, bất quá Thái Sử Lan lại nói: "Không vấn đề gì! Thật ra so với nam nhân, nữ nhân háo sắc càng điên cuồng." Sự thật chứng minh, Thái Sử Lan vĩnh viễn anh minh. Lúc đầu, quả thật có một nam nhân sau khi phát hiện sự thật đã vô cùng bất mãn bỏ đi. Nhưng rất nhanh sau đó, liền có một nữ nhân chỉ vào Triệu Thập Tam, thét chói tai: - A! Hộ vệ kia, vừa rồi ta thấy hắn cùng một nam nhân khác đi vào khách điếm. Nam nhân kia...nam nhân kia... - Nói đến đây, ánh mắt nàng ta đột nhiên sáng quắc. Chưởng quầy cười càng vui vẻ. Kết quả, cửa trước khách nữ chen chúc đến đăng ký ở trọ. Mà lúc này, kẻ vẫn ngồi trong bồn tắm bị mọi người vây quanh đòi nhìn là Dung Sở lại không xấu hổ cũng không lúng túng. Hắn lười nhác tựa vào thành bồn, nói với Thái Sử Lan: - Nàng cũng thật hào phóng. Nhưng ta chỉ bằng lòng để một mình nàng nhìn thôi. Hắn dang rộng hai cánh tay, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, cơ bắp hai tay chắc nịch mà không hề bành trướng, không có vẻ cao gầy khi mặc y phục, cũng không hề quá khổ như võ phu, cả người đều toát vẻ dẻo dai cũng đẹp đẽ. Từng giọt bọt nước lướt qua trên da thịt bóng mượt hồng hào của hắn, mê hoặc lòng người.  - Ấy, ta nào phải loại người ấy. Hưởng thụ một mình không bằng cùng vui với mọi người. - Thái Sử Lan không nhìn hắn, thản nhiên đáp. Ngươi có giỏi thì giả bộ tiếp đi, có giỏi thì ở luôn trong đấy đừng ra nữa! Tốt nhất là ngâm cho nhão da luôn cũng được! Nghĩ tới đây, Thái Sử Lan đứng thẳng dậy, đi nhanh vào giường, lập tức nằm xuống ngủ.  Hừ, nàng còn lâu mới thèm quan tâm Dung Sở làm cách nào để đi ra khỏi bồn tắm. Dù sao thì cửa sổ cũng hạ hết rồi, hắn có đi ra kiểu nào đi nữa cũng khó mà tránh khỏi tầm mắt của nữ tử vây quanh bên dưới. Cuồng lõa thể đúng không? Muốn khoe thân đúng không? Vậy lần này nàng cho hắn khoe đến ngán luôn! Thái Sử Lan thỏa mãn xoay người, đưa lưng về phía Dung Sở, đúng lúc nghe thấy tiếng nước "ào ào" chảy. Đi ra rồi? Nàng cười thầm trong bụng, nóng lòng chờ đợi tiếng thét chói tai của đám nữ tử. Có điều, mãi cũng không nghe được thấy âm thanh nào vang lên, lại chỉ nhìn đươc ánh đao lóe sáng. Giống như gió lớn nháy mắt thổi tung băng đá núi cao, hóa thành vô số khối nhỏ bắn ra bốn phía, lại như thần Mặt Trời vén màn mây bước ra, minh quang phút chốc trải dài, bao phủ vạn vật. Thái Sử Lan khó chịu xoay người quay mặt, quay đến bên nào cũng thấy ánh sáng rực rỡ, nàng không kìm lại được nhắm chặt hai mắt. Ngay lúc đó, bỗng nhiên cảm thấy thân người như chìm xuống. Thái Sử Lan vội vàng nhìn quanh, phát hiện cả căn phòng đều đang rơi xuống, mơ hồ nghe thấy âm thanh kinh hô phía xa truyền tới. Nàng lập tức lật người ôm lấy Cảnh Thái Lam đang ngủ say bên cạnh.  "Rầm" một tiếng, cả người Thái Sử Lan bị chấn động mãnh liệt mà nhảy dựng lên. Lúc này, lại nghe được dưới thân có tiếng thét chói tai vang lên. Dưới thân...? Nàng cúi đầu, thấy giường của mình không biết từ khi nào đã ở trên một cái giường khác giống y chang, bên dưới còn có đôi nam nữ lòa lồ đang vơ chăn chùm lên người, liều mạng thét chói tai. Tro bụi từ trên đỉnh đầu tuôn rơi như mưa, lập tức lại có âm thanh vật gì đó nhẹ nhàng chạm đất. Nàng quay đầu, liền thấy thùng tắm của Dung Sở "thong thả" rơi xuống.  Đúng, chính là "thong thả" rơi xuống, bọt nước một giọt cũng không bắn ra. Tiếp đó, lại có một bộ tẩm y màu tuyết trắng từ trên nhẹ nhàng thả xuống, Dung Sở chậm rãi vươn tay đón lấy, bước ra khỏi thùng tắm. Bọt nước đồng loạt bắn lên, hai chân thon dài còn vương hơi nước hiện ra trước mắt.  Bên dưới, đôi nam nữ còn đang bận hét chói tai, làm gì rảnh rỗi nhìn đến mỹ nam vừa xuất hiện.  Tẩm y mềm mại như mây trắng nhanh chóng bao trùm toàn thân Dung Sở. Hắn tự nhiên chỉnh lại thắt lưng, ngoái đầu mỉm cười với Thái Sử Lan. Nàng lại chỉ cảm thấy nụ cười này của hắn vô cùng chói mắt.  Thái Sử Lan ngẩng đầu nhìn lên. Trên trần đã có thêm hai lỗ hổng lớn, một cái hình vuông, một cái hình tròn. Nói vậy, vừa rồi là Dung Sở vung đao phá hủy sàn nhà dưới giường cùng bồn tắm? Đây là cách rời thùng tắm của hắn? Thái Sử Lan âm thầm ngẫm nghĩ, nam nhân này thoạt nhìn bề ngoài phong lưu chơi bời, gian xảo âm hiểm, kỳ thật phong cách hành động vô cùng bá đạo, so với nàng chẳng mấy chênh lệnh.  - Hai vị. - Dung Sở nhìn sang đôi uyên ương hoang dã kia, giọng nói mềm mỏng, - Ta muốn đổi phòng với các người, không phiền chứ? Cái gì cơ? Hắn phá nóc phòng người ta, thùng tắm rơi xuống nền phòng người ta, giường cũng đáp trên đỉnh đầu người ta, bây giờ còn hỏi người ta ba chữ "không phiền chứ?" Người ta đương nhiên chỉ có thể vui lòng chiều theo.  Mắt thấy hai kẻ bên dưới không nói hai lời, hốt hoảng chạy đi, Thái Sử Lan ngồi dậy, nhìn xuống Dung Sở.  Dung Sở ngẩng đầu nhìn nữ tử khoanh hai chân thon dài ngồi yên trên giường, cảm thấy nàng tuy rằng..., kỳ thật đường cong eo lưng vẫn là vô cùng mềm mại. - Cần ta đỡ không? - Hắn mỉm cười nhìn Thái Sử Lan, dang rộng hai tay. Câu trả lời của Thái Sử Lan chính là ôm lấy Cảnh Thái Lam, "rầm" một cái nhảy xuống. Mèo tai cụp hiện tại đã biến thân thành lợn Hà Lan, nhảy lên nhảy xuống nãy giờ vẫn nằm yên bất động, cũng không thèm nhăn mày nhếch miệng một cái. Dung Sở chăm chú quan sát động tác của Thái Sử Lan. Nhìn qua rõ ràng là nàng không hề có võ công, nhưng tính phối hợp cùng tố chất lại hơn hẳn người thường; bàn tay không hề nhẵn nhụi mà đầy vết chai, vậy nên hẳn là không phải tài năng bẩm sinh mà do lâu ngày rèn luyện thành. Nữ tử này, cô độc kỳ lạ, lại tao nhã phóng khoáng như nam nhân. Nàng rốt cuộc là đến từ nơi đâu? Thái Sử Lan ôm lấy Cảnh Thái Lam ra ngoài. Căn phòng này bị phá tan tành như vậy, Dung Sở thích thì tự đi mà ở!  Có điều, Thái Sử Lan cuối cùng cũng thấm thía cái gọi là gậy ông đập lưng ông. Nhờ có phương thức "quảng cáo" của nàng mà giờ đây, phòng hảo hạng xung quanh đều đã bị nữ tử đến thuê hết. Lại nói, nữ nhân có thể tự do ra ngoài tìm nơi ở trọ đương nhiên đều là hiệp nữ giang hồ gì đó. Vì vậy, cả đêm Thái Sử Lan đều nghe thấy tiếng giẫm ngói đi tới đi lui trên nóc nhà, cùng với tiếng mèo hoang kêu xuân khắp chốn, bất quá cũng không nghe thấy Dung Sở bên kìa có động tĩnh gì. Mấy chuyện này khiến nàng cảm thấy vô cùng phiền, nhưng mà tâm tình cũng không tệ lắm, bởi vì Dung Sở so với nàng chắc chắn còn phiền hơn vài lần.  Giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm. Có người cảm thấy như vậy là không có lợi, còn nàng lại không cho là vậy, dù sao thì địch cũng chết nhiều hơn ta hai trăm, không phải sao? Thái Sử Lan mơ mơ màng màng thoải mái trở mình một cái. Nàng vừa mơ thấy Dung Sở bị bà béo ba trăm cân đè lên, tâm tình vô cùng, vô cùng tốt. Sau đó, nàng cảm thấy như có thứ gì đó chui vào lòng nàng. Thái Sử Lan cũng không để ý, chỉ nghĩ Cảnh Thái Lam bị lạnh, liền vòng tay ôm lấy nó. Lập tức, nàng liền cảm thấy trước ngực đau nhức... - Cảnh Thái Lam! - Nàng bật dậy, xách tiểu lưu manh nào đó lên. Tiểu lưu manh vẫn còn đang mơ mơ màng màng say ngủ, miệng ngậm trên ngực nàng không chịu buông. - Đói...ta đói bụng... Thái Sử Lan xách Cảnh Thái Lam lên, đang định một trăm tám mươi độ quăng nó lên nhuyễn tháp. Đáng ra nàng không nên tự dưng tốt bụng, sợ nó sẽ bị lăn xuống giường mà để hai người ngủ cùng nhau. Sai lầm! Đúng là vô cùng sai lầm! Nghĩ đến đây, nàng xoay người, còn chưa kịp đi xuống giường, cả người đã lập tức cứng đờ. Phía đối diện, một người tay chống má, thảnh thơi nằm trên nhuyễn tháp, cười dài nhìn vào một bên ngực vẫn bị ngậm của nàng, dịu dàng lên tiếng: - Ta cũng đói bụng.