Phượng Khuynh Thiên Lan
Chương 17 : Trời giáng mỹ nhân!
- Nhảy lên! - Vòng tay Lí Cận Tuyết ở eo nàng nhẹ nâng lên.
Thân mình Thái Sử Lan bay lên nửa thước, mũi tên "xoẹt" một cái xé rách ống tay áo, nàng thậm chí còn cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại sượt qua da thịt. Thời điểm tay áo vừa rách, một vật gì đó đột nhiên ló ra. Lúc này, hai người họ đang vội vã trốn chạy, nàng cũng không có tâm tư quan tâm đó là cái gì. Nhìn xuống vật đang chuẩn bị rớt ra, nàng bỗng nhiên cảm thấy dường như có việc gì đó không ôn đang phát sinh, vội vàng nhìn lại lần nữa. Vật kia chính xác là một tờ giấy, hơi hơi hé mở, nàng nhận ra đó là giấy viết thư hôm trước tìm được trong phòng Thai Thế Lan.
Dường như không có gì quan trọng, nhưng là Thái Sử Lan vẫn một bên chạy, một bên đưa tay cầm lấy ống tay áo. Vết rách trên đó từ từ khép lại...
Lí Cận Tuyết chỉ lo kéo nàng chạy đi, cũng không quay đầu nhìn lại. Hai người thẳng hướng Lộc Minh Sơn thẳng tiến. Vốn là ban đầu còn nghĩ rằng hôm nay ở đây tổ chức lễ hội, có thể lợi dụng đám đông mà thoát khỏi kẻ đang truy sát phía sau, chỉ là không ngờ do không quen thuộc đường đi, phương hướng lên núi lại không đúng. Vậy nên càng chạy khung cảnh càng vắng vẻ, đường đi càng gồ gề, một bóng người cũng chưa hề nhìn thấy.
- Đằng trước không có đường! - Lí Cận Tuyết bỗng dừng bước.
Thái Sử Lan bình ổn hơi thở. Vừa ngẩng đầu liền phát hiện hai người họ không biết từ khi nào đã chạy đến một vách đá. Cuộc đời xuyên không của nàng quả nhiên máu chó, đến chỗ nào không đến lại chạy tới vách núi. Nàng dứt khoát:
- Ta không nhảy đâu!
Nàng mới không thèm nhảy vực làm thần tiên tỷ tỷ hay đi tìm sư phụ Phong Thanh Dương của Hoa Sơn gì đó đâu! Nàng chỉ cần biết, bây giờ mà nhảy xuống, chín phần mười là thành kẻ tàn phế.
- Ngươi nghĩ đi đâu thế? - Lí Cận Tuyết bật cười, kéo tay nàng, - Nhìn xem.
Thái Sử Lan lúc này mới để ý kĩ. Vị trí hiện tại hai người đang đứng giống như một hòn núi nhỏ, phía dưới "vực sâu" cây cối che phủ, nhìn không rõ cảnh vật. Giống như mơ hồ có dòng nước yên bình chảy qua, đối diện chính là dãy Lộc Minh Sơn cao lớn tráng lệ. Phía xa xa, bên trên núi đá lởm chởm, giống như còn có mấy cái cửa hang tối đen, đúng là nơi che đậy rất tốt, cho dù có kẻ truy đuổi, hẳn là vẫn có thể tìm được chỗ trốn trong đó.
Thái Sử Lan cảm thấy Lí Cận Tuyết thì còn có thể dễ dàng nhảy qua, còn nàng...hình như có hơi quá sức. Lí Cận Tuyết bỗng nhiên nắm lấy một đoạn dây leo, cười cười nhìn nàng:
- Chúng ta nhảy qua.
- Nhảy qua kiểu gì?
- Gần đây ta bị thương, tạm thời khinh công giảm sút. - Hắn có chút áy náy cười, - Không thể nào ôm theo ngươi nhảy qua, dây leo này cũng hơi nhỏ, không chịu được sức nặng của hai người. Vậy nên ta qua trước, xong xuôi thì quăng dây lại kéo ngươi sang.
Thái Sử Lan gật gật đầu, thái độ bình tĩnh, không chút mảy may nghi ngờ. Sinh tử trước mắt, không thể do dự. Lí Cận Tuyết nhìn nàng, ánh mắt cong cong mang theo ý cười, ôn nhu nói:
- Yên tâm, ta sẽ đỡ ngươi.
Thái Sử Lan vỗ vỗ lên túi vải bên hông:
- Nhớ kỹ, bánh bao còn chưa có ăn xong đâu.
Cái này có thể xem là sự quan tâm của nàng dành cho hắn. Ánh mắt Lí Cận Tuyết nhìn nàng như lóe sáng, lập tức cười cười, cầm lấy dây leo, nhảy qua khe núi. Thái Sử Lan nhìn tay áo hắn tung bay trong gió, giống như chỉ vừa nhấc chân, thân người đã lập tức lướt qua không trung. Tư thế tung người của hắn có vẻ tốt lắm, giống như con cá quẫy đuôi lao vào biển rộng.
Nhìn thấy một chân hắn đã sắp chạm đến vác núi đá màu đen phía đối diện, nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc này, bỗng một tiếng "vút" ngắn ngủi vang lên.
Nàng lập tức căng tai lắng nghe, vừa mới xác định được phương hướng âm thanh phát ra, liền cảm thấy không khí bên người như bị gió lớn xé ngang, ống tay áo "xoẹt" một tiếng, lại bị xé rách! Một đạo ngân quang xẹt qua người nàng, lao thẳng về phía trước. Nàng trơ mắt nhìn mũi tên kia cắm lên lưng Lí Cận Tuyết, máu tươi bắn ra.
Thái Sử Lan vội vã chạy về phía trước, nắm lấy một đoạn dây leo, giật giật, lập tức nhảy xuống. Vừa mới lao xuống được nửa trượng thì đoạn dây đã bị kéo căng. Cũng may, vẫn là chịu được sức nặng của nàng! Thân người Thái Sử Lan lắc lư giữa không trung, nàng cố gắng vươn tay muốn tóm lấy hắn. Giống như kì tích bỗng nhiên xảy đến, nàng mạnh mẽ bật người, tứ chi phối hợp nhuần nhuyễn, tốc độ tăng vọt giống như người đã học võ lâu năm. Cả đời này của nàng cho đến hiện tại, chắc chắn đây là lần hành động xuất sắc nhất rồi!
Nàng chuẩn xác lao tới bên người Lí Cận Tuyết, lúc này vừa vặn đúng thời điểm hắn ngã xuống, ngón tay của nàng nhanh chóng tóm được tay áo hắn! Thái Sử Lan hung hăng túm chặt. Lòng nàng vừa mới âm thầm vui mừng, bỗng nhiên thân mình nhẹ bẫng, đột nhiên rơi xuống. Ôi mẹ ơi! Thế quái nào lúc này lại đứt dây!!!!
Lí Cận Tuyết ngẩng đầu, lúc này, hắn không có mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp, dịu dàng như trước. đột nhiên vung tay đẩy nàng lên. "Vút" một tiếng, thân mình Thái Sử Lan đột ngột bay lên, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, vô cùng khó chịu. Ngay khi nàng sắp sửa đáp người đến vách đá đối diện, bỗng nhiên một tiếng vang quen thuộc lại truyền đến. Ánh bạc chợt lóe, một mũi tên xé gió lao tới, lực đạo mạnh mẽ bắn đến khiến thân mình nàng lại rơi xuống. Cái loại tình hình này, ngay cả Thái Sử Lan cũng không nhịn được muốn mắng to: "Đùa ta đấy à!"
Thân người nàng vừa mới bắn lên lại đột ngột rơi xuống. Gió rít ào ào bên tai, nàng cố hết sức mở mắt nhìn quanh, thấy Lí Cận Tuyết cũng không có rơi xuống mà đột nhiên đâm vào vách núi. Nơi đó dây leo đứt gãy, lộ ra một khe núi sâu hoắm, Lí Cận Tuyết lập tức biến mất.
Khe núi đá nhô lởm chởm như vậy, mà hắn lại đang bị thương...
Ý niệm dữ nhiều lành ít đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, còn chưa kịp nghĩ hết, lại "rầm" một tiếng, cả người Thái Sử Lan mắc vào tàng cây. Mùi gỗ tùng lập tức xông vào mũi. Chẳng qua, lần dừng lại này cũng chỉ trong nháy mắt, tiếng "rắc rắc" lại đột nhiên vang lên, thân người Thái Sử Lan tiếp tục lao xuống!
Âm thanh va chạm lại một lần nữa vang lên, bất quá cũng không có đau nhức như nàng tưởng tượng. Có điều, thắt lưng giống như bị thứ gì đó ôm lấy, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại. Thái Sử Lan lấy lại bình tĩnh, cảm giác vật này rất giống một cánh tay. Rơi như thế lại còn có người đỡ được?
Choáng váng chưa qua đi, hương quế thơm nồng lập tức vây quanh nàng, một giọng nói quen thuộc vang lên, có chút kinh ngạc, lại giống như trêu đùa:
- Ông trời quả nhiên đối đãi ta không tệ, biết ta cô đơn buồn chán liền ban xuống mỹ nhân!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
56 chương
9 chương
12 chương
19 chương
5 chương
73 chương