Phượng Hoàng
Chương 5 : Thái tử
Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong Tĩnh Thần cung, Tĩnh phụ thân đang bón thuốc cho ta.
- Phụ… thân!
Người hơi giật mình. Chỉ một thoáng thôi nhưng ta thấy ánh mắt người có gì đó không bình thường.
- Âm nhi, con tỉnh rồi?
Ta thử ngồi dậy. Không có gì cản trở, sức lực của ta không còn yếu như lúc trước nữa. Một thoáng thì ta nhớ ra mình đang trong căn phòng có ghế rồng. Ta hỏi:
- Phụ thân, lễ trưởng thành thế nào? Con có qua không?
Tĩnh phụ thân gật đầu. Ta chưa kịp vui mừng liền nhớ đến Phượng Dương.
- A Dương thế nào? Nàng có qua không?
- Con và Nhật Lương đều qua. Con được làm Thái tử còn Nhật Lương là Định Quốc tướng quân. Nàng ấy đã đến Hoả Hương học tập rồi.
Ta không tin vào tai mình. Hoả Hương là địa phận rối loạn nhất Nghi quốc. Không chỉ thuỷ quái thường xuyên xuất hiện mà hàng năm, hải tặc cũng luôn tới đây quấy rối. Dù có trọng binh nhưng ở Hoả Hương không một ngày bình yên, luôn có chiến tranh xảy ra. Nơi đó, ngoài binh lính thì không còn bất cứ người dân nào. Ta không hiểu được Phượng Dương làm sao có thể sống ở đó? Nàng mới có tám tuổi, hơn nữa đang bị thương nặng như thế…
****
Mọi việc vẫn giống như bình thường nhưng bên cạnh ta thiếu đi một Phượng Dương. Khi ta đi học, các tỷ tỷ ngoài mặt thì hành lễ nhưng ta biết, họ rất ghét ta.
Trong lễ trưởng thành, Nhị tỷ Phượng Bích và Ngũ tỷ Phượng Kim đã chết.
Tam tỷ Phượng Phi đột nhiên phát điên. Chỉ có Tứ tỷ Phượng Thành được chọn làm nữ tế, là người sẽ thay thế Quốc sư trong tương lai, tỷ ấy đã đến núi Thất Nghịch để tu luyện. Đại tỷ Phượng Ngưng và lục tỷ Phượng
Ngoã còn sống. Họ sẽ thay thế cho Phượng Dương hoặc Phượng Thành nếu hai người họ có chết đi.
- Tham kiến thái tử.
Lại một vị phu tử lạ mặt. Từ ngày trở thành thái tử, không những việc học của ta nhiều hơn mà thời gian ở bên Mẫu hoàng cũng nhiều hơn. Mọi chuyện cũng thông suốt hơn nhiều.
Trong lễ trưởng thành đó, không chỉ tìm ra miếu phượng hoàng mà còn phải vào được những căn phòng kia. Căn phòng ở giữa, chính là căn phòng ta vào, là nơi lưu giữ ngọc tỷ và ngai vàng, chỉ có đế vương mới có tư cách bước vào. Căn phòng chỉ mở ra với người có khả năng làm hoàng đế và đóng lại khi người đó đã vào trong. Căn phòng ngoài cùng bên trái là
Tướng phòng, công chúa vào bên trong phải rút được thanh kiếm Trấn Quốc mới được công nhận. Căn phòng bên phải là Thù phòng, người vào bên trong phải hít một loại hương liệu, chủ yếu là kiểm tra định lực của người được chọn. Phượng Phi phát điên cũng do loại hương này.
Những phu tử đang dạy ta đây, đều là công tử của các vương hầu, tướng quân. Họ sắp xếp dạy học cho ta là giả, muốn trở thành phu thị của ta mới là thật. Trước kia, ta chỉ là một công chúa không được yêu thương, không một kẻ nào ngó ngàng đến ta, thậm chí một cung tỳ nho nhỏ cũng dám khinh thường ta. Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều cúi đầu trước ta, không kẻ nào dám nhìn ta giống lúc trước.
Nhưng… ta không vui. Một chút cũng không vui.
Ta không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói linh tinh. Ta đứng dậy đi ra ngoài, không một kẻ nào dám cản ta. Trước kia, phu tử có thể phạt ta quỳ. Nhưng hôm nay, không còn kẻ nào ra lệnh cho ta được nữa.
Ta đến Thiên Viên các, nơi ở trước đây của Phượng Dương. Cách đây mấy hôm ta mới biết còn một đường khác đến đây mà không cần vào Nhữ Tê cung của Phượng quân. Phụ thân ta, Phượng quân của Nghi quốc Hạ Nghinh ngay hôm Phượng Dương lên đường đi Hoả Hương đột nhiên mắc bệnh qua đời. Mẫu hoàng ra lệnh để quốc tang ba ngày. Quả nhiên là phu thê tình thâm!
Nhữ Tê cung bây giờ vắng lặng, toàn cung phủ một màu trắng tang tóc, nhìn rất nhức mắt. Mỗi lần đi ngang qua, tâm trạng của ta lại kém hơn nhiều.
Kính Thiên đang chăm sóc Tiểu Bảo, con ngựa mà Phượng Dương tặng ta. Cả cung điện rộng lớn này, thứ duy nhất gợi nhớ về Phượng Dương chỉ có một người một ngựa trước mặt.
Kính Thiên thấy ta, hắn quy củ hành lễ.
Kính Thiên có gương mặt không tồi, so với các phu tử của ta cũng không thua kém chút nào, nhưng ở hắn không có sự ôn hoà của quý công tử mà có nét cứng rắn hơn. Kính Thiên cũng rất ít nói, hắn chỉ tận tuỵ làm việc mà không nói nhiều, cũng không yêu cầu nhiều.
- Kính Thiên, có dự định gì không?
- ...
- Có muốn trở thành phu thị của ta không?
Hắn cúi đầu, một khắc sau lại ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt kiên quyết:
- Thái tử tha tội!
Có gì để tha tội chứ?
Ta vuốt ve Tiểu Bảo. Nó giậm giậm chân làm nũng với ta.
- Tỷ ấy… có thể sẽ không về...
- ...
Kính Thiên không nói. Cả ta và hắn đều biết, Định Quốc tướng quân của
Nghi quốc có ý nghĩa gì. Nghi quốc dựng nước hơn ngàn năm, chưa từng có một công chúa nào trở thành Định Quốc tướng quân mà có thể sống quá hai năm, tất cả đều chết trên chiến trường.
Định quốc tướng quân gì chứ? Là tử tội thì đúng hơn.
- Ngày mai ta sẽ xin chiếu chỉ phong ngươi làm phu thị của Phượng Dương, Thiên Viên các này sẽ ban cho Định Quốc tướng quân.
- Đa tạ Thái tử!
Ta không hiểu hắn đa tạ cái gì? Nếu hắn biết Phượng Dương vì nhường vị trí Thái tử này cho ta mà trở thành Định Quốc Tướng quân, hắn có hận ta không?
Trong cung cấm rộng lớn này, ta luôn cảm giác không nơi nào dành cho ta.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
170 chương
68 chương
140 chương
17 chương
35 chương
152 chương