Phượng Hoàng
Chương 22 : Phiên ngoại Phượng Âm (4)
- Hoàng thượng, đã thấy tung tích của hoàng đế Trường Hạp quốc.
Ta buông tấu trên tay xuống:
- Ở đâu?
- Phía tây Phượng đô. Người của Định quốc tướng quân cũng đang theo dõi.
Ta chau mày.
Nàng đến Nghi quốc làm gì? Phượng Dương lại định làm gì?
- Án binh bất động! Xem hai ngươi đóđịnh làm gì.
- Vâng.
***
- Hoàng thượng, rừng trúc phía tây thành có biến. Hàn Niệm Chi đang ở trong đó cùng hoàng đế Trường Hạp quốc và Định Quốc tướng quân.
- Bọn họ trong đó làm gì?
- Người của Định Quốc tướng quân canh giữ bên ngoài. Chúng ta không vào được.
Ta chau mày:
- Đến Thiên Viên các đợi.
***
Chính là ta không nghĩ đợi được Phượng Dương một thân nhuộm máu quay về. Hàn Niệm Chi và Lạc Bình An đều được Thuỷ Tịnh quân đưa đi, rời khỏi Nghi quốc.
Nhìn Phượng Dương nằm trên giường, ta chỉ muốn lôi dậy đánh cho một trận.
Chỉ vì một trận đánh với Lạc Bình An mà làm động thái lớn như vậy? Không ngại lôi cả ba nước vào? Cái đồ ngốc này!
Ta biết Phượng Dương rất có hứng thú với Lạc Bình An. Thậm chí nàng để Tử Ân lại Ân quốc chỉ vì điều tra thân thế Lạc Bình An, nhưng ta lại không nghĩ nàng cố chấp đến vậy.
Kính Thiên bưng một chậu nước đi vào. Hắn đi qua ta, tới ngồi bên cạnh Phượng Dương, lấy khăn lau trán cho nàng.
Ta thở dài, nói với hắn:
- May mà không phải nạp Hàn Niệm Chi. Ngươi có thể yên tâm rồi.
Kính Thiên dừng tay lại, hắn nói:
- Nếu nàng thực sự muốn làm vậy, ta cũng không có tư cách phản đối.
Ta thở dài:
- Chuyện đã qua rồi, ngươi cũng thôi dằn vặt đi. Phượng Dương không có vẻ gì là oán trách ngươi. Hài tử không có cũng không sao, quan trọng là hai người có thể sống tiếp với nhau.
Kính Thiên không trả lời ta.
Nhìn Phượng Dương đang ngủ trên giường, ta nhịn không được:
- Chỉ là ta không hiểu, nàng muốn đánh với Lạc Bình An sao không yêu cầu đi sứ Trường Hạp quốc? Nếu như vậy, không phải nhanh hơn sao?
Kính Thiên không nhìn ta:
- Vì khi làm sứ thần thì vị trí của A Dương sẽ không bằng Lạc Bình An. Chưa nói đến việc nàng ta có đồng ý đấu hay không thì ở Trường Hạp quốc, Lạc Bình An là vua, nàng ta sẽ không dùng hết sức đấu với A Dương. Mà thắng một người không dùng hết sức thì có ý nghĩa gì?
- Vì danh dự của đế vương, nàng ta bắt buộc phải thắng thôi!
- Bất chấp thủ đoạn sao? Làm sứ thần mà khiêu chiến với hoàng đế nước bạn sẽ vô tình để Nghi quốc và Trường Hạp quốc vào tình cảnh tế nhị. Trận chiến đó diễn ra, ai thắng ai bại cũng đều rất nhạy cảm. Hai người đều mang trên người danh dự và kiêu hãnh của đất nước, làm sao có thể thoải mái mà đánh?
- Nên mới lôi kéo Hàn Niệm Chi?
Kính Thiên nhìn sang ta:
- Người không nhận ra sao? A Dương đối với Hàn Niệm Chi giống như ta đối với người. Không xung đột lợi ích, có thể cùng nói chuyện, có thể chia sẻ những điều mà nàng ấy không thể nói với ai. A Dương ở bên Hàn Niệm Chi rất vui vẻ. Ta từng nghĩ, nếu Hàn Niệm Chi có thể làm nàng ấy vui giữ hắn lại cũng chẳng hại gì.
Ta thở dài:
- Không hại gì? Hàn Niệm Chi liên quan quá lớn. Không chỉ là nam nhân bên ngoài của Lạc Bình An mà Dương Mộc Lan đối với hắn cũng có điều kỳ quái, không giống như vua đối với tôi, cũng không giống sư huynh đối với sư đệ.
Kính Thiên nhìn ta:
- Ý người là gì?
- Ta chỉ không hiểu. Phượng Dương mặc dù nông nổi nhưng không liều lĩnh đến mức giữ sứ thần lại trong hậu cung. Hẳn phải có gì tác động nên nàng mới làm thế.
- Ý người là có người xúi giục A Dương?
Ta lắc đầu:
- Không phải xúi giục mà hẳn phải có người đảm bảo cho Phượng Dương. Người này nhất định ở Kim quốc, hơn nữa phải có quyền lực to lớn, có khả năng khuynh đảo Kim quốc.
Kính Thiên chau mày:
- Thế lực chống đối Hàn Niệm Chi ở Kim quốc sao?
Ta lắc đầu:
- Trong triều đình Hàn Niệm Chi không có đối thủ. Có một vài gia tộc chống đối hắn nhưng chưa đạt đến mức độ này. Ta có nghĩ đến một người…
Kính Thiên nghiêng đầu nhìn qua, ta nói:
- Hàn Ánh Nguyệt, đương kim hoàng hậu Kim quốc, em gái ruột của Hàn Niệm Chi.
Kính Thiên hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại chau mày, hắn nói:
- Nàng hận huynh trưởng là vì phu quân mình, Dương Mộc Lan sao?
- Không cứ là huynh trưởng, là bất cứ ai nàng ta cũng sẽ làm thế thôi. Nhưng tất cả chỉ là phỏng đoán, chúng ta không chứng minh được…
- Đợi A Dương tỉnh lại có thể hỏi…
Ta lắc đầu:
- Chuyện này đừng nhắc lại nữa. Phượng Dương không nói thì hẳn có lý do của nàng.
Kính Thiên không nói gì.
***
Chuyện này những tưởng đã xong thì Phong mẫu và Giả Tịnh lại viết tấu, xin ta thu lại hổ phù của Phượng Dương. Đáng ngạc nhiên hơn là có cả Lưu Hoà.
Mỗi lần Lưu Hoà dâng tấu, một thời gian sau Phượng Dương nhất định có chuyện. Vì vậy, mỗi lần nhìn thấy tấu của Lưu Hoà trong lòng ta đều có dự cảm không hay.
Nhìn nàng quỳ dưới sàn, ta hỏi:
- Sức khoẻ Phượng Dương không ổn sao?
- Hồi Hoàng thượng, sức khoẻ của tướng quân giảm sút nghiêm trọng, đã có dấu hiệu kháng thuốc rõ ràng. Bây giờ cần phải chú ý tịnh dưỡng, không được lao lực, đặc biệt không thể ra trận.
- Là do bị sảy thai sao?
Lưu Hoà gật đầu:
- Tướng quân sảy thai động đến nguyên khí, lại không có thời gian nghỉ ngơi nên càng hại hơn trước…
Ta thở dài để Lưu Hoàđi ra.
Biết nói làm sao để nàng ấy không hiểu lầm đây? Quan trọng hơn, Nghi quốc làm gì có kẻ nào đủ năng lực thay thế Phượng Dương! Hạ Cẩm? Nàng còn chưa quay trở về. Hơn nữa, năng lực hành quân của Hạ Cẩm phải mười năm nữa mới bằng Phượng Dương bây giờ. Thuỷ Tịnh quân lại đông như vậy, giữ uy tín trong quân đã là một rắc rối chứ đừng nói đến điều khiển.
Chỉ là chưa đợi ta nghĩ xong Kính Thiên đã mang hổ phù của Phượng Dương đến.
Chau mày nhìn hổ phù trong tay. Đây là làm sao? Kẻ nào đến Thiên Viên các nói linh tinh hay Phượng Dương muốn dùng hành động này chống đối ta? Ta làm gì cho nàng phật ý?
Nhưng, vậy cũng tốt. Để nàng nghỉ ngơi nhiều một chút.
****
Thuỷ Tịnh quân thật sự rắc rối hơn ta nghĩ. Không chỉ quân số đông hơn Phượng Dương báo lên mà quan hệ giữa các phó tướng và quân lính cũng rất rắc rối. Đội này không thể ở cùng đội kia nhưng công việc giải quyết thì cần cả hai đội. Quân doanh này, so với bàn cờ tàn triều chính còn rắc rối hơn.
Phong Nghị đi vào, đọc vài bản tấu ta ném đi vì giận. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nàng có thể điều động bọn họ rời khỏi Hoả Hương, đến các thành trì lân cận. Trọng binh thì cho đến Tử Hương tộc.
Ta chống cằm nhìn Phong Nghị, nghiêm túc lắng nghe hắn nói:
- Nếu muốn giao thương còn được tiếp tục thì nhất định phải vỗ về Kim quốc, tỏ rõ thiện chí không muốn chiến tranh của chúng ta. Đặt trọng binh ở Hoả Hương sẽ khiến Kim quốc e ngại. Lại thêm mối nhục của Hàn Niệm Chi, Dương Mộc Lan chưa chắc đã đồng ý tiếp tục giao thương. Điều này với chúng ta hoàn toàn không có lợi. Hơn nữa, trọng binh đến Tử Hương tộc một là cân bằng binh lực giữa các thành trì, đảm bảo trị an cho phía nam mà quan trọng hơn là để Lạc Bình An thấy, chúng ta không phải kẻ dễ ức hiếp. Chiến tranh chúng ta không sợ. Dù là liên quân hai nước cũng không làm gì được chúng ta. Hơn nữa điều phối các lộ của Thuỷ Tịnh quân đi cũng dễ dàng hơn trong việc điều khiển hay ít nhất cũng đơn lẻ tìm ra điểm yếu của các phó tướng, ép bọn họ phục tùng hoàng quyền.
Ta do dự:
- Ngươi nói cũng có lý nhưng để lại bao nhiêu binh lực ở Hoả Hương thì hợp lí?
- Hai vạn!
Ta ngạc nhiên:
- Hai vạn? Hoả Hương là thành trì quan trọng mà chỉ để lại có hai vạn quân. Lỡ xảy ra biến cố gì, làm sao có thể kịp tiếp ứng? Còn nữa, thuỷ quái trong nội thành Hoả Hương lúc nào cũng có thể làm loạn, hai vạn quân bằng cách nào có thể trấn giữ.
Giọng Phong Nghị vẫn trầm trầm:
- Chúng ta di tản một số lộ ra các thành trì lân cận, một khi có biến lập tức quay lại Hoả Hương. Sẽ không tốn quá nhiều thời gian, cũng để Kim quốc thấy chúng ta có thiện chí, dám lộ sơ hở ra. Quân ở Hoả Hương chỉ có thể giữ lại hai vạn nhưng các phó tướng thân cận, có uy tín dưới trướng của Định Quốc tướng quân nhất định phải ở lại Hoả Hương. Bọn họ có kinh nghiệm, cũng có tình cảm với Hoả Hương nên sẽ không tổn hại gì đến dân chúng.
- Nhưng… Thuỷ Tịnh quân đâu nghe lệnh thánh chỉ.
Phong Nghị nhìn ta thở dài:
- Bọn họ không nghe thánh chỉ nhưng nghe quân lệnh của Định Quốc tướng quân. Chúng ta đang giữ con tin, bọn họ dám không nhận lệnh?
Ta thở dài. Đành vậy thôi.
****
Ta đang đau đầu khống chế Thuỷ Tịnh quân thì núi Phượng Hoàng đột nhiên xuất hiện. Dù không bằng lòng nhưng ta buộc phải để Phượng Dương đi giải quyết. Chỉ là, giải quyết xong nàng không về kinh thành, một đường thẳng đến Hoả Hương, không thèm nói với ta một tiếng. Nàng thực sự đã quên ta là hoàng đế hay căn bản nàng không để hoàng đế vào trong mắt?
Dù tức giận nhưng ta vẫn để Kính Thiên và Lưu Hoàđến Hoả Hương giúp đỡ và chăm sóc nàng. Vậy mà Phượng Dương một phong thư cũng không gửi về. Đến tình hình Hoả Hương cũng không chịu báo lại. Đây là muốn cắt đất xưng vương sao?
Đáng giận hơn, dù trong tay không có hổ phù nhưng nàng vẫn điều động Thuỷ quân rải rác khắp Nghi quốc về Hoả Hương mà không hỏi ý kiến ta một lần. Trước kia, để tiện cho việc quản lý, ta chia nhỏ Thuỷ Tịnh quân thành các lộ, đặt rải rác khắp Nghi quốc. Một là có thể bồi dưỡng một vài tướng tài, tạo uy tín trong quân. Hai là để cho Kim quốc thấy, ta không có ý định gây chiến nên mới lơi lỏng Hoả Hương như vậy.
- Hoả Hương vẫn không có tin tức gì sao?
Ta hỏi Tịnh Văn khi trong Ngự Thư phòng. Từ ngày Phượng Dương về Hoả Hương, một chút tin tức cũng không có. Chẳng giống nàng chút nào.
- Hồi hoàng thượng, không nhận được thư tín gì.
- Chỗ thám tử thì sao?
- Không có tin tức ạ.
Ta chau mày:
- Những người cử đi dò thám?
- Không thấy trở về.
Đang diễn ra chuyện gì? Phượng Dương không tin gì không nói, đằng này mật thám của ta cũng không báo tin về. Chuyện này là sao?
- Gia Nghị thế nào? Vẫn bệnh nằm giường sao?
- Không thấy đại nhân ra ngoài.
Gia Nghị là tướng quân ra trận nhiều năm. Bệnh tình nặng cỡ nào mà chỉ nằm trong phòng như thế?
- Bên Sa Hà có tin tức không?
- Không có ạ.
Chắc chắn có chuyện gì đó. Là kẻ nào phong toả tin tức sao?
- Điều tra xem tin bị chặn ở đâu.
- Vâng.
Chỉ là tra chưa ra vấn đề nằm ở đâu thì một ngày, giữa buổi thiết triều, Lưu Hoà một thân luộm thuộm xuất hiện. Toàn thân nàng phong trần, gương mặt hốc hác mệt mỏi, y phục nhàu nhĩ, nhiều nơi còn có máu.
Một cơn sợ hãi lan tràn. Hoả Hương bị tấn công?
- Hoàng thượng… Cứu… Cứu… Tướng quân…
Phượng Dương? Nàng xảy ra chuyện gì?
Ta nhìn xuống, Lưu Hoàđã ngất từ lúc nào. Một tỳ nữ mang nàng vào trong.
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu, mà mạnh hơn…là nỗi sợ hãi.
Phượng Dương, nàng ấy xảy ra chuyện gì?
- Hạ Cẩm?
- Có thần.
- Chuẩn bị hai vạn quân, một canh giờ nữa lên đường đến Hoả Hương.
- Vâng.
- Bãi triều!
Ta định xuất cung nhưng chỉ ra khỏi Cần Chính điện đã thấy Gia Nghị đang giao đấu với cấm vệ quân. Thấy ta, bọn họ mới dừng lại.
Ta mang Gia Nghị vào Ngự Thư phòng, nghe nàng bẩm báo chuyện ở Hoả Hương. Càng nghe, ta càng tức giận.
Có kẻ dám phong toả tin tức?
Trong Nghi quốc, kẻ có gan làm điều này chỉ có một mà thôi.
- Tịnh Văn?
- Có thần!
- Lôi Phong Nghị đến đây.
Ta để Gia Nghị lui xuống nghỉ ngơi nhưng nàng không chịu, nhất định đòi đến chỗ Hạ Cẩm duyệt binh. Ta đành theo ý nàng.
Phong Nghị tới. Nắm chặt tay giữ cho mình bình tĩnh, ta hỏi hắn:
- Tin tức ở Hoả Hương là ngươi phong toả.
- Vâng.
Hít một hơi sâu, ta run giọng:
- Tại sao?
- Định quốc tướng quân còn một ngày, đế vị của người còn bị uy hiếp một ngày.
Ta chỉ hận trong tay mình không có kiếm mà đâm chết hắn.
Vài năm nay Phong Nghị giúp ta rất nhiều. Để ta yên tâm, hắn tự động giao quyền lực ra, cũng không nề hà chuyện ta cắt xén thế lực Phong gia. Tin tưởng hắn. Chuyện hậu cung chỉ cần không đụng đến Kim Thuyền, ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Mâu thuẫn giữa Phượng Dương và Phong Nghị đã manh nha từ lâu. Phong Nghị triệt tiêu thế lực của Phượng Dương ở kinh thành còn nàng ấy cô lập thế lực Phong gia ở các thành trì khác trên Nghi quốc. Trên triều hay hậu cung đều không bằng lòng nhau, trong tối ngoài sáng đều nghĩ cách hạ nhau xuống. Với ta, như vậy rất tốt nên làm như không biết. Phượng Dương đại diện cho thế lực của hoàng thất, Phong Nghị đại diện cho thế lực đại gia tộc. Cả hai xung đột, hưởng lợi chính là đế vương.
Nhưng, ta chưa từng nghĩ cả hai đến mức một sống một chết. Hay ít nhất khi ta vẫn còn sống.
Phong Nghị thật sự nghĩ thế lực của Phượng Dương bị triệt hạ thì ta sẽ để thế lực của hắn tồn tại sao?
- Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong.
Tịnh Văn ở bên ngoài nói vọng vào. Ta hít một hơi, nhìn Phong Nghị, ra lệnh:
- Phong toả Tiên Ấn cung. Canh giữ phượng quân không cho phép gặp bất cứ ai, cũng không cho người vào hầu hạ.
- Vâng.
Ta bước ra ngoài. Cảm giác như bị đâm mạnh vào tim.
Cửa cung, Hạ Cẩm đã đứng đợi sẵn, phía sau nàng là hai mươi vạn tinh binh.
- Hoàng thượng…
Hạ Cẩm hành lễ. Ta xua tay:
- Dắt Tiểu Bảo ra đây.
Tiểu Bảo được dắt ra, ta hít một hơi sâu nhảy lên lưng nó. Lần đầu cưỡi ngựa, có một chút sợ.
- Hoàng thượng?
Tịnh Văn nhanh tay giữ Tiểu Bảo để nó đứng yên. Ta ngồi vững hơn một chút, nói với bọn họ:
- Ta cùng các ngươi đến Hoả Hương. Nhanh lên!
- Hoàng thượng? Như vậy không được đâu. Nguy hiểm lắm!
Tịnh Văn giữ chặt Tiểu Bảo. Ta tức giận:
- Ta là hoàng thượng hay ngươi là hoàng thượng? Nguy hiểm hay không ta tự biết. Đi!
Nói rồi kéo dây cương của Tiểu Bảo để nó chạy đi, hướng Hoả Hương đi đến.
Chỉ hy vọng… chưa quá muộn.
Ngày đi đêm đi, ngựa đổi liên tục. Ta chỉ hy vọng Phượng Dương có thể chờ ta thêm một chút…
Chỉ là…
Khi đến Hoả Hương, cả thành trì giăng vải trắng. Cổng thành cây cối đều treo vải tang. Mỗi một ngôi nhà đều treo hai lồng đèn trắng. Người dân đứng đầy hai bên đường, trên đầu đầu đội vải trắng, thân mặc áo gai.
Tim ta trầm xuống. Trễ rồi sao?
Gia Nghị phóng ngựa vượt lên nhưng đến cuối đường nàng bỗng dừng lại, lặng thinh ngồi trên lưng ngựa.
Trước mặt nàng một đoàn lính mặc áo gai, đầu đội khăn tang, đôi mắt đỏ hoe đang khiêng một cỗ quan tài chậm chạp đi đến. Hai bên quan tài ta nhận ra còn có quản gia của tướng quân phủ, các phó tướng của Phượng Dương. Đôi mắt họ hằn đỏ tia máu, mím chặt môi không rơi một giọt lệ.
- Tướng quân?
Gia Nghị nhảy khỏi ngựa, bổ nhào về phía quan tài. Một người giữ nàng lại.
Ta nhìn quan tài bằng gỗ mun đen nhánh mà lòng đau nhói.
Là gỗ thượng phẩm! Chỉ có hoàng tộc mới được phép dùng.
- Hoàng thượng…
Ta nhìn lại thấy Sa Hà nhìn mình bằng đôi mắt đỏ au:
- Tướng quân…
Ta cắn môi. Ta không tin trong đó là Phượng Dương. Có thể là Kính Thiên thôi. Phượng Dương hẳn đang dưỡng thương trong phủ tướng quân.
Nàng không thể chết! Phượng Dương sao có thể chết chứ!
Ta đi đến bên quan tài, đôi chân run rẩy. Là cưỡi ngựa run rẩy hay vì nỗi sợ mà run rẩy?
Ta đặt tay lên quan tài, muốn đẩy nắp thì bị một bàn tay khác giữ chặt. Một nữ nhân run giọng nói với ta:
- Hoàng thượng, xin để Tướng quân yên nghỉ…
- Tránh ra!
- Hoàng thượng!
- Ta nói ngươi tránh ra!
Ta hét lên. Hạ Cẩm rút kiếm chỉa về phía người ngăn cản. Sa Hà loạng choạng tới chỗ ta, nàng quỳ xuống:
- Hoàng thượng, trong đó chỉ có di vật của tướng quân thôi. Di hài…
Nàng bật khóc. Những người mặc áo gai cũng bật khóc. Tiếng nức nở vang vọng, đâm vào tai ta nhức nhối.
Chỉ có di vật. Không có di hài?
Phượng Dương… nàng ấy…
- Hoàng thượng?
Ta nghe một tiếng hét rồi mọi thứ chìm vào bóng tối.
****
Một con đường rất dài…
Xung quanh toàn bóng tối.
Ta bước đi vô định. Không rõ là đang đi đâu.
Phía trước có một người con gái.
Võ phục đỏ tươi, mái tóc cột cao theo nhịp chân đong đưa qua lại.
Phượng Dương?
Ta chạy theo nàng nhưng mãi không kịp, càng đuổi càng xa. Cuối cùng là mất hút.
Ta chạy đến một căn đền cổ nghi ngút khói hương, một con phượng hoàng đang tung cánh giữa sân, ánh mắt nó sắc lạnh. Hai bé gái đang đi về phía ba căn phòng phía sau phượng hoàng. Ta nhận ra, là ta và Phượng Dương. Nàng dùng máu mình nhỏ lên con đường ta đi. Từng bước đưa ta ngồi lên đế vị còn bản thân mang thương tích đến căn phòng bên trái lạnh lẽo. Ta thấy Phượng Dương ngồi co ro trong góc tối, tay ôm chặt thanh kiếm đen, đôi mắt hoảng loạn đề phòng. Máu trên cơ thể nhỏ xuống mặt đất lạnh lẽo từng giọt đỏ rực. Ta muốn đến ôm nàng nhưng cánh cửa đột nhiên đóng lại, ngăn cách nàng với ta. Phượng Dương nhìn lên, đôi mắt hai màu mang chút mờ mịt, khó hiểu cùng thất vọng. Nàng nhìn ta mãi đến khi cánh cửa đóng lại. Không nói một lời.
- Hoàng thượng?
Tịnh Văn gọi ta, gương mặt nàng đầy lo lắng.
- Đây là đâu?
- Ngoại ô kinh thành. Một canh giờ nữa chúng ta sẽ hồi cung. Người đã ngủ hơn bảy ngày rồi. Tịnh vương gia nói mang người về kinh thành.
Phượng Ngoã?
- Nàng ấy đang ở đâu?
- Ở Hoả Hương. Lo hậu sự cho Định Quốc tướng quân.
Ta khoác áo đi ra ngoài.
Đứng ở một mỏm núi vừa hay nhìn thấy kinh thành phủ đầy sương sớm. Thấp thoáng trong ánh ban mai vài nóc nhà ẩn hiện trong làn sướng, lờ lờ như ảo ảnh. Hoàng cung rực rỡ cũng chìm trong sương khói. Mất đi vẻ nguy nga mà thêm chút thần bì, giống với thiên đình ẩn giữa đám mây.
Nghi quốc này, thiên hạ này, xinh đẹp như thế, phồn vinh như thế nhưng tại sao lại khắc nghiệt như thế? Để giữ được bức tranh thái bình này lại phải thêm một người dùng máu tô thắm, đúng không?
- Tịnh Văn?
- Có thần!
- Ban chiếu chỉ: Phượng quân đố kị, thu hẹp hậu cung, ám hại hoàng thất. Nay cắt phẩm vị, thu lại phượng ấn, biếm vào lãnh cung. Phong gia nhận hối lộ, đảo ngược triều chính, chia bè kết phái, nhiễu loạn triều cương, biếm làm thường dân, đày ra biên ải, ba đời không được làm quan.
- Vâng.
Giang sơn này… Thiên hạ này… Không thể buông, cũng không thể bỏ. Đó là trách nhiệm, là nghiệt báo mà con cháu Phượng gia phải gánh. Còn sống là còn trách nhiệm. Dù mệt mỏi, dù yếu đuối, dù vấp ngã hi sinh… vẫn phải gánh vác.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
170 chương
68 chương
140 chương
17 chương
35 chương
152 chương