Phượng hoàng lửa

Chương 47 : bữa tiệc trà! (1)

Sáng ngày hôm sau, Mạc Tĩnh đã được đưa vào cung, là Châu Thành muốn cô vào phụ giúp để cô thêm hiểu biết. Mới sáng sớm, Mạc Tĩnh đã cùng Bạch Trúc đi dạo 1 vòng trong cung, nơi đây quả thật rộng lớn. So với công ty của mẹ cô còn lớn hơn. Mạc Tĩnh đến bên bờ ao, ngắm nhìn những đóa hoa sen trắng hồng đang nở, khoe mình dưới sắc nắng. Cô vươn tay muốn ngắt 1 đóa, lại như cảm nhận được gì đó, liền lách người sáng bên phải, ngay lập tức "Ùm" 1 tiếng. Có người rơi xuống đầm sen. Các tỳ nữ hoảng hốt hét lên: - Bớ người ta, có người rớt xuống hồ sen! - Mau tới giúp có người rớt xuống nước! - Mau cứu với! - Là Bách Hợp công chúa! Mau cứu với! Mạc Tĩnh nhìn đóa hoa sen trên tay mình, lại nhìn người con gái đang nhếch nhác dưới nước, khóe miệng nhếch lên. Muốn đẩy bản cô nương sao? Kiếp sau đi! "..." Tiểu thư, tự tin quá sẽ bị đánh đấy! Ngươi muốn đi Châu Phi thì cứ đánh ta! "..." Huhu không dám tiểu thư, cái miệng của em lại lỡ mẹ nó lời!! Bách Hợp được các quan thị vệ kéo lên, người nàng ta trông bẩn và bốc mùi hôi, tóc tai dính chặt vào mặt, áo quần ướt nhớt nháp dính đầy rêu và bọt nước, trông rất dọa người. Mạc Tĩnh cười 1 tiếng ngọt ngào: - Ây da, trời nóng, Bách Hợp công chúa muốn tắm nước lạnh cũng không nên lộ liễu như vậy! Bách Hợp công chúa liền phồng mặt bôm bốp lên tiếng: - Mạc Tĩnh, là tại ngươi đẩy ta té xuống đó! Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mạc Tĩnh. Cô lại ung dung để họ nhìn mình, chậm rãi trả lời: - Bách Hợp công chúa, nói có sách mách có chứng, ta đẩy người khi nào? Là ai thấy? Hả? Bách Hợp có chút không phục, mồm vẫn chu lên bất mãn: - Là người, nhất định là ngươi! Ta chắc chắn là ngươi! Mạc Tĩnh cười đến xinh đẹp, lên tiếng: - Bách Hợp công chúa, ở đây có nhiều người như vậy, ai ai cũng thấy là người tự mình té xuống nước trong lúc ta đứng ở 1 bên, tay còn chưa chạm vào người, ta đâu có thần công nội lực mà đẩy được người chứ? Hơn nữa.... - Mạc Tĩnh kéo dài câu cuối, càng cười đến thâm thường hơn nói: - Hơn nữa, người đứng sau lưng ta không chút tiếng động như vậy, người ta nhìn vào sẽ tưởng người muốn đẩy ta xuống đấy! Bách Hợp túng quẫn, nàng ta đích xác là muốn đẩy Mạc Tĩnh xuống nhưng lại không biết tại sao mình lại rớt xuống đó. Mạc Tĩnh nhếch khóe môi, nhàm chán mở miệng: - Bách Hợp công chúa, người đã lớn rồi, cũng không nên chơi trò trẻ con đổ oan cho người khác, phải không? Khuyên người nên về phòng lấy nước tắm rửa 1 chút, còn phải ngâm luôn đầu mình đấy, chí ít cho nó sạch sẽ 1 tí! Đừng làm những chuyện ấu trĩ nữa! Nói xong, Mạc Tĩnh ưu nhã quay người rời đi! Cô sớm đã biết có người đang tới chỗ mình nhưng không ngờ là Bách Hợp công chúa, cô học võ từ nhỏ, các giác quan thính giác, xúc giác đều nhạy hơn người thương, muốn bẫy cô, cô sẽ bẫy lại. Trong lúc cô đứng dây, tay tiện bứt luôn cành hoa, đầu chân nhẹ xoay, cả người nghiêng qua 1 góc 30 độ, ở 1 góc chết không ai thấy, nhẹ nhàng đưa 1 ngón tay đẩy nhẹ phần áo dày nhất trên y phục nàng ta, chân xoay làm tà cản lấy chân Bách Hợp, trong vô hình, quỷ không biết ma không hay mà cho nàng ta 1 bất ngờ! Muốn tính kế cô? Còn non và xanh lắm!!!! "..." Tiểu thư, mặt người đáng đánh quá! Cứ việc đánh nếu người không ngại có thêm " phần thường" Hời vậy sao? Vậy em đánh 1 cái? Đánh đi rồi đi luôn, khỏi trở về, em nhé! "..." Tiểu thư, đừng lừa lọc cảm động của em!