Phượng hoàng lửa
Chương 46 : không cần thiết!
Mạc Tĩnh tiễn An thái giám lên ngựa, lại thấy Hàn Mạc Chinh vẫn đứng đó, có vẻ như đang chờ cô, nhưng Mạc Tĩnh giả vờ như không, quay đầu bước lại vào phủ.
Hàn Mạc Chinh thấy thế liền nhanh chân chạy đến, đứng trước mặt cô, lên tiếng:
- Mạc Tĩnh, con nghe cha nói được không?
Mạc Tĩnh ngước nhìn khuôn mặt ông, ông gầy hơn nhiều so với trước nhưng không hề suy giảm sự uy nghiêm trên người, càng làm tăng lên chút ít sự nghiêm túc, nhìn lướt qua, Mạc Tĩnh mở miệng chậm rãi:
- Cha, ông đang cản đường tôi!
Hàn Mạc Chinh ngạc nhiên, trong lòng hung hăng chua xót.
Ngữ khí lạnh lùng như vậy, dùng ngôn từ xa cách như vậy.....
Quả nhiên, nó chưa tha thứ cho ông chuyện hôm đó.
Hàn Mạc Chinh kiềm nén sự chua xót trong lòng, cất giọng nhẹ nhàng:
- Mạc Tĩnh, cha trước đây sai rồi, đánh con là sai rồi, con tha thứ cho ta, có được hay không?
Mạc Tĩnh chớp mắt, bình tĩnh nói:
- Cha, tôi không phải là 1 đứa con nít, không cần ông dỗ ngọt những lời này!
Hàn Mạc Chinh cúi đầu, bộ dáng khổ sở:
- Là cha không tốt, lúc mẹ con mất không thể chăm sóc con tử tế, để mẹ con Cúc Vân ăn hiếp con, cha cũng biết con trách cha cho họ vào Hàn gia, nhưng con phải biết, Hàn gia không thể không có người thừa kế, càng không thể để những người mang dòng máu Hàn gia lưu lạc bên ngoài!
Trái tim Mạc Tĩnh thắt chặt lại, đây là nỗi đau đớn của Mạc Tĩnh thật, ông ấy biết nhưng không ngăn cản... ông ấy đứng nhìn họ dùng hình với nàng...
Mạc Tĩnh đè nội tâm của mình lại, cất giọng lạnh nhạt:
- Chuyện qua rồi không cần thiết phải nhắc lại! - Nói xong, cũng 1 bước muốn đi.
Hàn Mạc Chinh thấy vậy, lại nắm lấy tay cô, khẩn giọng cầu thiết:
- Mạc Tĩnh, con đừng như vậy có được hay không? Đều là người cùng 1 nhà, hà tất phải tính toán nhau?
Hừ? Người 1 nhà? Cô tính toán họ sao?
Thưa ông, nếu không phải họ vồ mồi Mạc Tĩnh thật thì tôi cũng không có ở đây đâu! Ông cũng mất mẹ đứa con này rồi!
Mạc Tĩnh liếc nhìn ông, khuôn mặt cô lạnh tanh, cô hất cằm kiêu ngạo nói:
- Cha, cho dù danh tiếng con xưa nay không tốt nhưng con cũng là người mang dòng máu Hàn gia, cho dù là phế vật, cũng là trưởng nữ 1 gia tộc, ông đem những kẻ ngoại tộc xa lạ về nhà mà dám bảo là người 1 nhà ư?
Giọng nói cô ít nhiều nghiêm trọng, làm Hàn Mạc Chinh đặt biệt sững sờ, ông mấp máy môi không nói được lời nào.
- Cha, ông có biết vì sao mẹ tôi mất mà tôi lại sống khổ sở như thế không?
Hàn Mạc Chinh im lặng nhìn cô, như biểu thị cho câu trả lời.
Mạc Tĩnh bình tĩnh nói tiếp:
- Là do ông quá nhu nhược cha ạ!
- Ông thấy tôi bị mẹ con Lâm Cúc Vân đày đọa nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, ông thấy tôi bị đẩy vào 1 nhà kho cũ nát cũng làm ngơ, ông thấy tôi bị đánh đập đến suýt chết cũng làm ngơ, căn bản trong mắt ông, trọng lượng của tôi là không bằng đám khinh bỉ kia!
- Đừng nói là cái tát này tôi không tha thứ cho ông, ông đánh tôi đã là vi phạm nghiệm trọng danh dự người đứng đầu Hàn gia!
- Ông nhu nhược mới mất đi mẹ tôi, nhu nhược mới để Lâm Cúc Vân trèo được lên giường ông và sinh ra 1 đám con hoang kia!
Câu cuối cùng Mạc Tĩnh gần như gầm lên, trái tim cô đang đau thắt lại, cảm giác giống như người bị đau là cô vậy!
- Cha, ông đừng nói với tôi Hàn gia có quan trọng hay không, người 1 nhà có nên tính toán hay không! Tôi sống đến bây giờ là do bản thân tôi nỗ lực, tôi đã từng nhẫn nhịn họ, nhưng bây giờ thì không cần thiết!
- Cha, ông nhớ lời tôi nói không? Chỉ cần còn 1 ngày tôi còn sống trên cõi đời này, tôi sẽ làm cho từng người trong căn nhà đó phải trả giá, bao gồm cả ông! Đừng nói tôi bất hiếu, là ông và những người khác ép tôi, dù có thật sự đi ngược lại với trời đất, với luân thường đạo lý, tôi cũng sẽ bắt các người phải xuống nói lời xin lỗi với mẹ tôi!
Nói xong, không 1 lời thừa thải, Mạc Tĩnh gạt cánh tay Hàn Mạc Chinh trên người mình ra, đoan trang bước vào cửa chính!
Cô sống ở đây là nhờ vào thân xác Hàn Mạc Tĩnh, là dựa vào thân phận Hàn gia, nên cô sẽ không để 2 thứ ấy ở trong tay kẻ khác trở thành 1 món đồ chơi!
Đối với cô, những lời này là sớm muộn cũng phải nói, Hàn Mạc Chinh không sớm nhìn ra được sự thật, sẽ không sớm ngày giải oan cho mẹ cô!
Xem ra, sau bữa tiệc ngày mai trong cung, tới lúc phải về Hàn gia 1 chuyến rồi!
Truyện khác cùng thể loại
749 chương
27 chương
37 chương
74 chương
74 chương
61 chương
58 chương