Sủng Phi Lười Biếng Của Vương Gia
Chương 1 : Khai sử!!!
Chương 1: Nữ nhân lười biếng.
Ây da, có để cho bổn tiểu thư ngủ không hả??? Thanh âm nữ tử mềm mại có chút lười biếng truyền đến, Hàn Mặc Mặc chu môi nhỏ biểu tình không đồng ý,nàng mặc sức lăn qua lăn lại trên giường, hai mắt nhắm tịt, kiên quyết không chịu thức dậy. Có rất nhiều người tâm tình lúc mới ngủ dậy rất xấu, mà Hàn Mặc Mặc nàng là một trong số đó, mới sáng sớm đã bị làm phiền, đúng là bực mình quá đi mà.
Tiểu thư, nếu còn không dậy, lão gia nhất định một phát đem tiểu thư gả ra ngoài rồi đó! Chu Tiểu Hồng chu môi đáp lại, thở dài nhìn tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người đang mặc sức lăn lóc trên giường, đúng là, nàng đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, cũng biết tiểu thư khi mới ngủ dậy tính khí rất xấu, nhưng hôm nay là khác, lão gia đã hạ lệnh phải lôi được tiểu thư từ trên giường xuống, bàn chuyện hôn sự.
Tiểu Hồng, đi chỗ khác chơi đi, hôm nay ta nhất quyết không ra khỏi giường, đi đi Hàn Mặc Mặc lắc đầu nguầy nguậy, kéo chăn lên, một mực tiếp tục đi chơi cùng ngu công.
Chu Tiểu Hồng cười khẽ một tiếng, hướng chăn nhỏ ghé xuống thì thầm Tiểu thư, nếu tiểu thư tỉnh dậy bây giờ, em nhất định sẽ giúp tiểu thư lấy trộm một ít bột tiêu túy, đảm bảo không sai!
Bột tiêu túy á???, em nói thật chứ Hàn Mặc Mặc lập tức bật dậy, bột tiêu túy của Hoàng lão bà phòng bếp, dù nàng có ngàn vạn lần khóc lóc ỉ ôi năn nỉ gãy lưỡi, Hoàng bà bà cũng kiên quyết không thèm để ý. Bột tiêu túy này có lùng khắp mọi nơi mua cũng không có, nghe nói người trong hoàng gia có thứ bột này, lại còn rất nhiều, Hoàng bà bà trước kia là tỳ nữ của quận chúa Tiêu Ninh, là nương của nàng, vì phục vụ rất tốt nên được thưởng một ít bột tiêu túy, thứ bột này, đúng loại mà nàng đang cần để chế tạo thuốc dụ thú . Ây da, tiểu thư à, bột người ta dùng để uống trị thương , nàng lại đem đi làm thuốc , Hoàng bà bà rất cưng nựng tiểu thư, nhưng thân là con gái duy nhất của tể tướng đương triều, nàng lại ham mê ba thứ chế tạo thuốc dụ thú, suốt ngày cùng đám gia nhân trong nhà đi lên rừng bẫy thú, hại lão gia quát nạt mấy, căn bản đều không khuất phục được đứa con gái này. Cổ nhân đã có câu, nữ tử trong nhà như quả bom nổ chậm, đứa trẻ này cũng đã mười bảy tuổi, không thể để nó rong chơi mãi thế được
Hàn Mặc Mặc là đứa trẻ hết sức thông minh, nàng còn vô cùng cứng đầu cứng cổ, ai nói cũng không thèm bỏ vào tai, chỉ sợ duy nhất nước mắt của mẫu thân. Tiêu Ninh quận chúa ngày xưa được gả vào phủ tể tướng, phụ thân Hàn Mặc Mặc là Hàn Quang Lỗi rất yêu thương nương tử, cả đời chỉ chăm chăm bồi nương tử, không hề có tỳ thiếp, vì vậy mà khi Tiêu Ninh quận chúa khó sinh Hàn Mặc Mặc, ông không biết làm thế nào để cứu nương tử, có vị chân nhân đi qua, quần áo tóc tai bạc phơ nói rằng, ông ta có thể cứu được cả mẹ cả con, nhưng đứa trẻ này khi sinh ra phía sau sẽ có hồng liễn ( vết bớt nhỏ) tượng trưng cho việc nàng là tiên nữ bị đày xuống hạ giới,số mệnh của nàng sẽ là vương phi trên vạn người, nàng còn là người sẽ giúp phu quân thống nhất thiên hạ, chấm dứt tranh giành đoạt quyền, loạn lạc bờ cõi. Vào năm nàng mười tám tuổi, nhất định phải gả đi cho một vị vương gia, đến lúc đó sẽ có người thích hợp tìm đến. Nói rồi đưa Hàn tể tướng một gói bột nhỏ, hòa cho Tiêu Ninh quận chúa uống, sau đó liền thuận lợi sinh ra tiểu hài tử, vì không muốn nương tử mình sốc, ông liền đem chuyện gặp vị chân nhân giấu đi, nhìn vết hồng liễn hình hoa sen phía sau lưng đứa trẻ , ông thở dài, cung đấu thật quá phức tạp, ngàn vạn lần ông đều không muốn đẩy con gái mình vào nơi nguy hiểm như vậy. Số mệnh ư, tất có thể thay đổi, Hàn tể tướng cáo quan, quay về ở vùng quê, tách gia quyến của mình ra khỏi kinh thành.
Hàn Mặc Mặc từ khi sinh ra đã có chút yếu ớt, nhưng lại đặc biệt xinh đẹp, như đóa hoa hồng liên nở hương thơm, ngũ quan thật sự mê người,nàng được mẫu thân, phụ thân cùng các huynh trong nhà rất yêu thương cưng chiều, tuy nhiên vùng quê này lại nổi tiếng phá phách, con gái nhà người ta đến tuổi cập kê thì e thẹn liễu rủ, riêng Hàn Mặc Mặc theo các anh trai từ nhỏ lén tập luyện binh pháp, đến năm lên mười sáu thì bắt tay vào chế tạo mấy loại dược liệu, rồi thuốc dụ thú, nên đối với các vị chức sắc trong huyện, chẳng ai muốn con trai mình rước về một nàng dâu vô phép vô tắc như vậy cả, kể cả nàng có là vị tiểu thư duy nhất của tể tướng đã về hưu cả. Nếu chỉ tính riêng việc táy máy hay phá phách, Hàn Mặc Mặc cũng không gây nhiều tai tiếng như vậy, chẳng qua nàng còn mắc bệnh đặt đâu ngủ đó, ngoài việc đam mê chế tạo dược liệu, Hàn Mặc Mặc còn rất thích ngủ, nói cách khác là yêu ngủ, nếu cả ngày không có nguyên liệu để chế biến thuốc, các huynh vào kinh thành học tập, không có ai cùng nàng đi bẫy thú, Hàn Mặc Mặc khẳng định sẽ nằm trên giường cả ngày. Tiêu Ninh quận chúa quả rất cưng chiều đứa con gái út này, nàng thường đỡ lời cho con gái trước phu quân, nên đối với Hàn Mặc Mặc, nước mắt mẫu thân mới là đáng sợ nhất.
Đứng thẳng cái lưng lên! Hàn tể tướng thét ra lửa với nữ nhân có dung nhan động lòng người trước mặt, Hàn Mặc Mặc len lén ngáp một cái, thuận thế đứng nhũn chân một cái, liền bị cha phát hiện ra, biểu tình trên khuôn mặt liền ủy khuất, tuy nhiên vẫn cố gắng đứng nghiêm
Phu quân, Tiểu Mặc còn mới ngủ dậy, đừng thét làm con bé sợ Tiêu Ninh quận chúa khẽ nhắc nhở phu quân, tỏ vẻ không đồng tình. Hàn Mặc Mặc ánh mắt nhìn mẫu thân long lanh,như con mèo nhỏ đòi chủ nhân thương tình
Mặc Mặc ngoan đừng sợ, lại ngồi đây với mẫu thân nào Tiêu Ninh quận chúa thấy dáng vẻ tội nghiệp của con gái cưng, liền liếc anh mắt sang bên phu quân, người làm chồng vì quá yêu thương nương tử, mới thở dài quay mặt đi, đứa con này, đều bị nàng làm hư rồi.
Vô phép vô tắc, lần sau còn dụ tiểu khuyển nhà người ta nữa, ta lập tức sẽ không cho con ra khỏi nhà một bước
" Ây da, đâu phải tại con, đó là tiểu khuyển tham ăn mới chạy đến, con cũng đâu có muốn dụ nó làm gì
Hàn Mặc Mặc nấp sau lưng mẫu thân phân trần. Thật ra con tiểu Khuyển của Bạch phủ gần đó thường bị bỏ đói, nàng đang trên rừng đang dụ thỏ thì nó chạy đến, nàng thương tình lấy một ít bánh bao cho nó, cuối cùng gia nhân nhà kia đến, lại bảo nàng dụ dỗ tiểu khuyển nhà họ, thật là, cái này phải gọi là làm ơn mắc oán.
Còn xảo biện! Hàn Quang Lỗi tức giận gầm lên, nương tử lại hướng ông lắc lắc đầu, ông thở dài một tiếng Mặc Mặc, ngày mai Bạch thiếu gia sẽ sang đây cùng con trò chuyện, nhớ cư xử cho đúng mực
Không thể nào, chỉ vì nàng dụ chó người ta ra, người ta liền bắt nàng chịu tội á, huống chi nàng còn cho con tiểu khuyển kia ăn uống, tại sao chứ phụ thân, con mới không cần gặp tên kia, con không làm gì nên tội, con tiểu khuyển kia bị họ bỏ đói, con thương tình cho nó ăn một chút, như thế nào lại tìm con hỏi tội Hàn Mặc Mặc giật giật áo mẫu thân, thò gương mặt xinh đẹp ra ủy khuất.
Ngươi! Hàn Quang Lỗi tức giận đập bàn một cái, Hàn phu nhân liền đưa bàn tay nhỏ nhắn ra vuốt lấy ngực ông, dịu ngọt nói mấy tiếng Tướng quân, chàng cứ để thiếp nói chuyện với Mặc Mặc, con bé đúng là có chút không hiểu chuyện, người làm mẫu thân này phải dạy dỗ một chút, hay chàng không tin thần thiếp? Tiêu Ninh quận chúa xinh đẹp động lòng người khóe mắt có chút buồn, Hàn Quang Lỗi ông rất yêu nương tử, vì vậy mà liền đuổi Hàn Mặc Mặc còn đang núp sau váy mẫu thân ra ngoài, ôm lấy nương tử
Ninh Ninh ta không có ý vậy, tất cả đều nghe theo nàng, được không? Hàn Quang Lỗi luống cuống ôm lấy nương tử, nhận được một cái gật đầu của nàng, mới từ từ thở dài, ai bảo cả đời ông chỉ yêu thương một nữ nhân này, bồi nàng, nàng cũng vì ông sinh ra bốn hài tử thông minh, duy chỉ có đứa con gái út nghịch ngợm làm ông đứng ngồi không yên.
Chương 2 : Gặp được nàng, cả đời không buông tay
Hàn Mặc Mặc hừ một tiếng, đá bay hòn đá trước thềm, lè lưỡi làm mặt quỷ trước cửa phòng phụ mẫu, nhanh chóng chạy đi tìm chỗ chơi. Tên họ Bạch này, chỉ có chút chuyện cũng làm rùm beng lên, để xem ta ngày mai mới không thèm gặp ngươi. Nàng luống cuống chạy đi tìm Chu Tiểu Hồng đòi nợ, mới thấy tiểu nữ nhân kia đúng là đang đi thậm thà thậm thụt, liền cười mỉm xảo quyệt đập một cái vào vai nàng Tiểu Hồng, em còn không mau đưa cho ta . Chu Tiểu Hồng suýt chút nữa tim rớt ra ngoài lồng ngực Tiểu thư à, em mất hồn rồi đó, đây này, em cực khổ lắm mới lấy được cho người, đừng có để lộ ra nha! . Hàn Mặc Mặc mừng còn hơn nhặt được vàng, miệng nhỏ cười tươi, làm cho Chu Tiểu Hồng ngẩn ngơ nhìn, tiểu thư nhà nàng thật xinh đẹp , dù đã hầu hạ tiểu thư từ nhỏ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nàng thật sự đẹp đến động lòng người, mắt to tròn long lanh, sống mũi thẳng thắn, đôi môi anh đào hồng nộn không cần đến son, tóc tiểu thư đúng là vừa dài vừa mềm mượt, thân hình nàng tuy là có hơi gầy, nhưng nam nhân đảm bảo chỉ cần nhìn thấy đều muốn ôm vào lòng mà cưng nựng.
Ta hứa, cảm ơn em nhiều lắm, này, sao lại ngẩn người vậy? Hàn Mặc Mặc khó hiểu nhìn trên nhìn xuống bản thân, không phải là mặt nàng dính gì đó chứ. Chu Tiểu Hồng xem ra vẫn chưa tỉnh mộng, môi nhỏ mấp máy Tiểu thư, người thật là xinh đẹp!. Hàn Mặc Mặc cười một cái nữa, cốc đầu nữ nhân còn đang ngơ ngẩn trước mặt, một phát xoay đi, bóng dáng yêu kiều biến mất, Chu Tiểu Hồng mới bừng tỉnh, lập tức chạy theo.
Hàn Mặc Mặc đã pha chế xong thuốc dụ thỏ từ gói bột Tiêu Túy mà Tiểu Hồng đưa cho, liền lẻn cửa sau chạy lên núi thử thuốc. Nàng đi mãi đi mãi, khuôn mặt xinh đẹp có chút hồng lên, mới dừng lại trước cửa động nhỏ, lần trước huynh trưởng lên núi luyện võ, nàng cũng đòi đi theo, thấy có chú thỏ nhỏ màu trắng tinh đẹp mắt xuất hiện trước cửa động này, Hàn Mặc Mặc mới cần đến bột Tiêu Túy, để dụ chú thỏ nhỏ, bắt về nhà nuôi.
Nữ nhân nhỏ nhắn ngồi xuống, nụ cười càng ngày càng lớn rắc một ít thứ thuốc, mùi thơm nức mũi bay xa, thứ bột Tiêu Túy này, quá thơm rồi đó, thật may Tiểu Hồng đã lấy trộm giúp nàng. Rắc xong liền lôi trong người ra một miếng củ cái lớn đặt lên, dựng bẫy lên, rồi lấy một que gỗ nhỏ chống lên. Tiểu mao nhi, mau ra đây với ta, ta sẽ đem em về bồi thật tốt. Hàn Mặc Mặc từ từ bước ra sau một vùng lau sậm, nhẹ nhàng ngồi xuống, chờ đợi. Không bao lâu sau, chú thỏ nhỏ xinh đẹp lần trước đã từ từ di chuyển ra, từng bước từng bước tiến về cái bẫy mà nàng đã dựng lên, lòng Hàn Mặc Mặc vui như mở cờ, nín thở chờ đợi đúng rồi, ngoan lắm, tiến thêm một bước nữa, đúng rồi! . Chỉ còn một phân nữa, chú thỏ nhỏ sẽ là của nàng, Hàn Mặc Mặc đã cười híp hết cả mắt. Bỗng nhiên đằng trước truyền tới một tiếng động lớn, con thỏ nhỏ thấy có động, lập tức chạy đi mất, bỏ rơi cái bẫy của nàng. Cái gì thế này, Hàn Mặc Mặc tức giận dậm dậm chân, tiếc nuối nhìn con thỏ chạy đi mất, nàng đau lòng đuổi theo con thỏ nhỏ, vừa bất lực vừa mệt. Hàn Mặc Mặc quay lại nhìn cái bẫy, thì............ Có một con ngựa lớn đang chăm chú ăn miếng củ cải của nàng, còn vô sỉ đá bay cái bẫy đi. Hàn Mặc Mặc có chút tức giận, muốn tứ mã nan truy con ngựa kia, mới dần dần tiến lại gần.
Có cái gì đó đang nằm trên người con ngựa, bụng con ngựa còn chảy ra từng giọt nước gì đó, nàng nhìn kĩ một tí, a , là máu. Từng giọt máu phía bụng con ngựa chảy xuống, tiểu mã à, mày bị đau ở đâu chăng.
Hàn Mặc Mặc từ từ tiến lại, mới phát hiện trên thân con ngựa đang có người nằm trên, áo choàng đen che đi dung mạo, người kia dường như biết có người, yếu ớt ngồi dậy, lưỡi kiếm sáng bóng kề sát cổ Hàn Mặc Mặc Ngươi là ai? Giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vang lên, phá tan bầu không khí quỷ dị. Hàn Mặc Mặc giật mình, nhìn xuống cổ mình, rồi lại nhìn lên cánh tay đang chảy máu không ngừng của người kia Ngươi đang chảy máu đó. Nam nhân lướt ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt, hự một tiếng, cả người đổ hẳn sang bên, ngã xuống. Hàn Mặc Mặc vội vội vàng vàng chạy lại đỡ, nam nhân dường như sắp ngất đi, đầu gối trên đùi nàng, áo choàng đã lệch đi, để lộ rõ khuôn mặt đẹp đẽ đến xuất thần, ngũ quan rõ ràng như tạc, thật là một nam nhân quá soái, tuy nhiên lại rất nhợt nhạt, đã ngất đi. Hàn Mặc Mặc vỗ vỗ nhẹ má hắn Này, tỉnh dậy đi, ngươi mau tỉnh dậy
Cao Nguyên Khải tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một hang động rộng lớn, trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, hắn từ từ ngồi dậy, đụng phải một vật gì đó, nghe uỵch một tiếng , vật kỳ lạ còn phát ra tiếng kêu ủy khuất
ây da, hại chết mông nhỏ của bổn tiểu thư rồi Hàn Mặc Mặc mệt mỏi chỉ vừa ngồi ngủ gục một tí, lại bị ngã vố đau, ủy khuất đứng dậy, lại gặp ngay cảnh kiếm sắc kề cổ. Nam nhân lạnh lùng hướng mũi kiếm về phía cổ cô Ngươi là ai?. Hàn Mặc Mặc lấy ngón tay nho nhỏ đẩy mũi kiếm ra, hướng hắn ngồi xuống, cầm lấy tay hắn lên, lấy trong người ra một chút thảo dược, bôi lên vết thương cho hắn Ngươi đúng là, tay này còn bị thương, lại cầm kiếm nặng, có muốn tàn phế không hả? Hàn Mặc Mặc như cô vợ nhỏ chăm sóc phu quân, vừa làm vừa nói. Cao Nguyên Khải hắn được một phen thảng thốt, nữ nhân này không sợ chết ư, lại còn dám đẩy mũi kiếm hắn ra. Bổn tiểu thư là ai ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta đã cứu ngươi một mạng, dược liệu trị thương ta khó khăn lắm mới chế được ra, lại vì ngươi mà dùng hết rồi, cho nên đừng có dùng cái kiếm đó kề cổ ta, cảm giác lành lạnh khó chịu lắm! Nàng bôi bôi cho hắn, thuận tay xé nơi tà áo của mình một cái, lấy tấm vải băng lại vết thương. Hàn Mặc Mặc làm xong, nhìn hắn cười một cái, miệng nhỏ kêu lên xong rồi. Nàng thật sự rất xinh đẹp động lòng người, Cao Nguyên Khải nhìn nàng có chút thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh đạm, trầm mặc không nói. Hàn Mặc Mặc nhìn hắn từ trên xuống dưới, chu môi nhỏ Ngươi cũng rất đẹp, nhưng không có bằng huynh trưởng của ta, này, có thể nói cho ta biết ngươi là ai không?
Cao Nguyên Khải có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, nữ nhân này quả nhiên vô hại, nói thật nhiều, nhưng giọng nói của nàng thật sự rất dễ nghe, hắn chỉ phun ra mấy tiếng Cảm ơn ngươi!. Hàn Mặc Mặc không chịu khuất phục, móc trong túi ra một chiếc bánh, dù hắn có từ chối thế nào cũng bắt hắn ăn bằng hết, đưa nước lúc hắn ngất nàng lấy từ suối về cho hắn. Hàn Mặc Mặc ngồi nhìn hắn uống nước, miệng nhỏ nói từ chuyện này đến chuyện khác Hắc y nhân, nói cho ngươi nghe, con ngựa của ngươi đã chạy mất rồi, ăn xong miếng củ cải của ta liền biến đi, mà ta cực khổ lắm mới lôi ngươi vào được động này đó, ngươi còn muốn giết ta Hắn đáp lại một câu xin lỗi ngươi . cũng được, nhưng mà ngươi sao lại bị thương như vậy, có ai muốn ám sát ngươi sao?. Cao Nguyên Khải ánh mắt phóng ra tia ác khí, nhìn ra phía cửa hang đúng, là huynh đệ tương tàn!. Hàn Mặc Mặc không tin nổi vào tai mình, huynh đệ mà cũng không tha, vậy người này quá sức đáng thương rồi, nàng không nhịn được xích lại vuốt đầu hắn như ân cần với những con thỏ nàng bắt được về thật đáng thương, hắc y nhân, huynh đệ của ngươi thật độc ác, không như các huynh của ta, đều rất thương yêu ta, một chút cũng chưa hề trách phạt .
Cao Nguyên Khải sửng sốt nhìn nữ nhân xinh đẹp đang ngốc nghếch vuốt đầu hắn, từ nhỏ đến khi là một vương gia dưới một người trên vạn người, chưa từng có ai quan tâm, gần gũi với hắn đến như vậy, mẫu thân ư? Hắn từ nhỏ chưa từng được hưởng tình thương của mẫu thân vì mẫu thân hắn đã chết từ lúc hắn vừa sinh ra, lớn lên ở hoàng cung lạnh lẽo, lòng hắn cũng từ từ hóa đá. Cao Nguyên Khải có chút chua xót, biểu tình trên khuôn mặt trầm xuống. Hàn Mặc Mặc dường như cũng cảm nhận được, nàng vụng về ôm lấy, vỗ lưng hắn Không sao, nếu không còn ai, ta nguyện ý làm một bằng hữu tốt của ngươi, mãi mãi không bao giờ phản bội ngươi!
Hàn Mặc Mặc khí thế bừng bừng vỗ vỗ ngực Nhất định phải nhớ thật kĩ, bổn tiểu thư là Hàn Mặc Mặc, út nữ của Hàn tể tướng, hôm nay cùng hắc y nhân ngươi kết giao bằng hữu, nếu có chuyện gì liền đến tìm ta, cha ta sẽ giúp ngươi Nàng nói xong liền vui vẻ nhìn hắn,còn lấy một mảnh ngọc bội bẻ làm đôi, đưa cho hắn một nửa, nàng giữ một nửa. Hàn tể tướng? Không phải là vị tể tướng danh bất hư truyền đánh đông dẹp bắc đó ư,cùng cô cô của hắn Tiêu Ninh quận chúa kết hôn, từ khi sinh ra nữ nhân út trong nhà đã xin phụ hoàng hắn về nghỉ, vậy nữ nhân này là, chính là biểu muội của hắn. Nàng quả thật quá đơn thuần, Hàn Mặc Mặc ngáp một tiếng, mi mắt như muốn trĩu lại, cầm lấy tay hắn lay lay bằng hữu, ta mượn đùi ngươi ngủ một lát thôi, nhớ thức ta dậy nha, người còn đang bị thương, đừng vội đi đâu Nói rồi nằm gối đầu lên đùi hắn ngủ khì khì. Cao Nguyên Khải nhìn người đang ngủ đến xuất thần, miệng hắn nhếch lên, vẽ nên một đường cong, hắn cười, hai mươi tư năm qua, khuôn mặt lạnh đạm đó mới trở nên ấm áp, hắn đưa bàn tay có chút thô ráp vuốt má non mịn của nàng Mặc nhi, ta sẽ không quên nàng!
Chương 3 : Ta nguyện ý gả cho chàng
ây da, bổn tiểu thư còn đang ngủ, ngươi làm cái gì vậy, đừng lôi chăn của ta!!! Hàn Mặc Mặc theo thói quen lăn qua lăn lại trên giường, không đúng, sao lại êm thế này, không phải nàng đang nằm nhờ dựa bằng hữu ngủ trong động đá mà, sao lại nằm trên giường thế này. Nàng từ từ mở mắt ra, bị khuôn mặt Tiểu Hồng gần trong gang tấc dọa cho giật hết cả mình. Tiểu thư, đã giữa trưa rồi, người còn không dậy, chiều Bạch thiếu gia đến đó. Hàn Mặc Mặc bàng hoàng lên tiếng sao ta lại ở đây? . Tiểu Hồng khó hiểu nhìn nàng Đây là phòng của tiểu thư, người không ở đây thì ở đâu? , em nói tiểu thư nghe, còn làm rách y phục nữa, người của phòng giặt đồ phát hiện ra mách cho phu nhân là em không biết đâu đấy, y phục em vứt đi rồi đó. rồi cười khì khì, một phát kéo nàng đang ngơ ngẩn dậy ra khỏi giường, trên người nàng còn đeo mảnh ngọc bội bị khuyết một nửa. ..
Kỷ Vương Phủ
Phúc Tồn chắp tay Vương gia, đã bắt được bọn chúng, đúng như ngài đoán, chính là thuộc hạ của Nhị Vương Gia, xử lí thế nào ạ?
Cao Nguyên Khải một thân trường bào, ánh mắt lạnh lẽo, miệng phun ra từng tiếng lãnh khốc Giết không tha!
Tuân lệnh!
Cao Nguyên Khải cười lạnh, Nhị huynh, huynh không màng tình khuynh đệ ám sát ta, ta liền khoanh tay chờ chết sao?
Nụ cười ngây ngô của nữ nhân ấy, thật xinh đẹp. đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, Mặc Mặc, Hàn Mặc Mặc, nàng có nhớ bổn vương nữa không? Nghĩ đến nàng làm tâm hắn liền vui vẻ, nàng là người duy nhất có thể làm tan chảy trái tim lạnh lẽo của hắn. Cao Nguyên Khải cầm chặt miếng ngọc bội bị khuyết mất một nửa trong tay, khóe miệng nhếch lên đầy ấm áp. Mặc nhi, chờ ta!
Hoàng cung là nơi sớm có sóng gió nguy hiểm, Cao Nguyên Khải hắn hiểu rõ điều đó, huynh trưởng của hắn, Hoàng đế Cao Nguyên Trung là người duy nhất coi hắn là người thân, hắn biết điều đó và quyết tâm đem hết sức mình giúp huynh trưởng trị vì đất nước. Nhị hoàng huynh của hắn, Cao Nguyên Lâm quỷ kế đa đoan, rắp tâm tranh đoạt ngôi vị, không ngại tình huynh đệ ruột thịt, nếu không phải lần trước Mặc Mặc cứu hắn, sợ hắn có mấy cái mạng cũng không qua khỏi được.
Hoàng cung
Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!
Khải nhi mau đứng dậy, đừng đa lễ với trẫm đúng rồi, đệ mau đứng dậy đi
Đa tạ Hoàng thượng, hoàng hậu
Hoàng thượng cùng sủng hậu có chút lo lắng nhìn hắn, vị tiểu đệ vương gia này không quản tính mạng phục vụ hoàng thượng, lần trước còn bị Nhị vương gia cho người ám sát. Hoàng thượng nâng người hắn lên, ngắm nghía đủ phía Khải nhi, nói cho trẫm nghe, rốt cuộc đệ có bị thương ở đâu không?
Cao Nguyên Khải cười mìm đệ không sao, người đừng quá lo lắng!
Phút chốc lấy lại vẻ lãnh đạm thường ngày, Cao Nguyên Khải lãnh khốc phun ra từng tiếng Hoàng huynh, bên cánh tả hiện tại mới chỉ có một nửa nghe theo sự sắp đặt của Nhị huynh, điều đó chưa có gì đáng cho chúng ta lo lắng, bây giờ an nguy của Hoàng hậu mới thật sự đáng lo ngại, thuận lợi sinh ra hài tử đang là mối đe dọa với bọn họ .
Hoàng thượng lắng nghe lời hắn, tay từ từ nắm lấy tay hoàng hậu không buông, có chút lo lắng nhìn nàng. Hoàng hậu Trần Phiên Nhi là người vô cùng trầm tĩnh, lại thông minh xinh đẹp hơn người, vì yêu nàng, hoàng thượng đã ban thánh chỉ không bao giờ lập phi, điều đó làm Cao Nguyên Khải càng thêm kính trọng người chị dâu này. Nàng hướng phu quân mỉm cười trấn an Thần thiếp sẽ cố gắng giữ gìn, đệ đệ, ngươi cũng nên giữ sức khỏe một chút, bây giờ cũng cần có người nâng khăn sửa túi rồi, đệ đệ đã nhìn ra được cô nương nhà nào chưa?
Cao Nguyên Khải hắn khi nghe được những lời này, trong đầu đã xuất hiện nụ cười ngây ngô rạng rỡ của nữ nhân đó, hắn thất thần mỉm cười nhẹ. Hoàng thượng nhìn hắn rồi lại nhìn sang nương tử, nàng hình như đã hiểu ra chuyện gì rồi, mắt nhỏ hướng phu quân nháy một cái,ý để cho nàng toàn quyền quyết định, rồi lại nhìn sang đệ đệ đệ đệ, ngươi cũng đã vì hoàng thượng và bổn cung vào sinh ra tử quá nhiều rồi, lần này nếu đã nhìn ra cô nương nào, liền đưa về, tránh đêm dài lắm mộng!
Cao Nguyên Khải hiểu ý hoàng hậu, vội vàng quỳ xuống đa tạ nương nương, trong lòng vi thần đã có ý trung nhân, lần này xuất quân ra trấn giữ Giang Châu, nhất đinh sẽ đưa được nàng về
Cao Nguyên Trung khó hiểu nhìn hắn, nhưng dường như trong lòng cũng vui vẻ hơn rất nhiều, đứa tiểu đệ ngốc này, cuối cùng cũng đã có ý trung nhân đệ đệ, có thể nói cho ta biết là cô nương nhà nào không? ....
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
80 chương
10 chương
50 chương
8 chương
10 chương
10 chương