Phượng hoàng lửa
Chương 139 : Thăm dò không kết quả!
Bạch Hiểu và Bạch Hương theo lời dặn của Mạc Tĩnh đến hoàng cung thăm dò, tối hôm đó hai người cùng xuất phát.
Nhưng Mạc Tĩnh đợi đến sáng ngày hôm sau hai người đó vẫn không trở về, cũng không hề có tin tức gì.
Dần dần, cô bất an, bắt Bạch Hoa theo mình vào hoàng cung.
Mạc Tĩnh cải trang thành dân thường, dùng bùn trét lên làm da mình đen lại, rồi khoác y phục vào, trùm kín khuôn mặt.
Tây Vực có cấu trúc xây dựng cung điện khá giống Trung Hoa cổ đại, cũng xây dựng các thành cổ cao và dài.
Mạc Tĩnh lẻn vào đám tỳ nữ vào trong cung, hai người đi chung, nhưng tìm nửa ngày vẫn không thấy tung tích đám Bạch Hiểu đâu cả.
Đúng lúc này, cô và Bạch Hoa bị lạc giữa sân bắn cung.
Khi Mạc Tĩnh đang di chuyển thì đột nhiên một mũi tên lao về phía cô, Mạc Tĩnh nghiêng đầu tránh né như không có gì, nhưng điều làm cô không ngờ, lại là kẻ bắn tên lại như có hứng thú với cô, liên tiếp bắn thêm nhiều mũi tên khác đến nữa.
Mạc Tĩnh nhìn về hướng trên cao, ở đó có một số nam nhân đứng tán gẫu, vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cô, sau đó giống như đánh cược gì nhau, mà lại cùng cầm cung tên lên, bắn liên tiếp về phía Mạc Tĩnh.
"...."
Shit!!!! Cô làm gì bọn chúng à?
Cô đứng ở đây thì đụng chạm gì tới tiền ăn sáng của bọn chúng không?
Mạc Tĩnh mắng thêm vài tiếng, rồi nhanh gọn lách người, tránh né những mũi tên tung về phía mình.
Cô nhẹ nhàng né mấy mũi tên thông thường, nhưng người ở trên càng bắn càng hăng, có một nam nhân còn dùng cùng một lúc ba mũi tên, bắn hết.
"...
Móe! Chơi lớn rồi, lúc nãy một mũi tên, bây giờ chơi hẳn ba cái rồi!
Cái này không phải tiền ăn sáng nữa, cô chắc đụng đến tiền ăn vặt cả tháng của nhà hắn rồi nên hắn mới thù cô đến thế.
Mạc Tĩnh mắng thêm vài câu nữa rồi cô chuyển người, lộn một vòng, tay bên trái chụp lấy ba mũi tên, tay bên phải chụp lấy ba mũi tên, sau đó, Mạc Tĩnh vung hết số mũi tên mà mình chụp được về phía những người trên kia.
Này thì bắn này!!!!! Ăn hết mũi tên đi! Ăn cho ngập họng rồi mà rút kinh nghiệm. Lần sau đừng có rảnh chân rãnh tay rồi mà đem cô ra chơi!
Mạc Tĩnh chơi xong rồi thì quay người bỏ đi, cô đến chỗ Bạch hoa, rồi nhanh chóng chuồn mất!
Ngu mới ở lại để bọn chúng bắt cô ý =))))
Ở phía trên cao, một đám người nhìn nhau, một nam nhân đứng rìa ngoài bên trái lên tiếng:
- Đó là kẻ nào vậy? Bao nhiêu mũi tên bắn ra cũng có thể tránh dễ dàng!
Người đứng bên cạnh hắn trả lời, ánh mắt hướng về phía nam nhân mang y phục màu xanh lục ở giữa:
- Nhu Hoán, cung của ngươi từ khi nào có nha hoàn lợi hại như thế vậy?
Người nam nhân tên Nhu Hoán ánh mặt vẫn nhìn theo hình bóng đang khuất dần kia, suy tư nói:
- Không biết!
Ở trong cung này, cao thủ nào mà hắn chưa biết chứ?
Chiêu thức né tránh nhanh gọn, lại nhẹ nhàng như thế, hắn chưa thấy bao giờ cả.
Ở một cự ly xa đến vậy, mũi tên lại có thể theo hướng thẳng mà nhắm phía hắn bay tới, không cần cung tên, không cần nhắm gì cả, hệt như tùy ý mà vung ra vậy!
Nhu Hoán im lặng, rồi quay sang nói với thái giám bên cạnh:
- Ngươi đi điều tra thử xem, nô tỳ đó thuộc cung nào!
Thái giám liền cúi đầu, đáp:
- Vâng, Thái Tử. Đám nô tỳ đều là từ bên cung Thị An đưa qua, thần sẽ đến đó điều tra thử!
Nhu Hoán gật đầu rồi quay lưng lại đi mất. Trên môi hắn nở một nụ cười thú vị, lần đầu tiên, hắn thấy thích thú với một thứ như vậy!
Từ xa, hắn đã nhìn thấy ánh mắt của nàng ta không giống những nha hoàn bình thường rồi, cuộc gặp kế tiếp, rất đáng để hắn mong đợi đây! =)))
Mạc Tĩnh và Bạch Hoa trở về quán trọ, cô lấy nước rửa hết bùn đất trên mặt mình.
Hôm nay cuộc thăm dò của họ không có kết quả gì cả, vẫn là không tìm được Bạch hiểu và Bạch Hương.
Mạc Tĩnh ngồi ở bàn, vừa uống trà vừa suy nghĩ, lúc Bạch Hoa đem thức ăn vào, thấy tiểu thư ngẩn ngơ liền lên tiếng:
- Tiểu thư, ăn một chút lót dạ đi!
Mạc Tĩnh nhìn qua dĩa màn thầu, cô cầm lấy một cái đưa lên miệng, vừa ăn vừa nói:
- Ngươi nghĩ thử xem, rốt cuộc là Bạch Hiểu và Bạch Hoa đi đâu rồi? Cái cung đó thì có bao nhiêu chỗ để ẩn nấp chứ?
Bạch Hoa cười mỉm, đáp:
- Nô tỳ cũng không biết, nhưng mà tiểu thư không cần lo cho bọn họ đâu, võ công của hai người đó không phải đơn giản.
Mạc Tĩnh nhai nhai miếng bánh trong miệng mình rồi nói tiếp:
- Ta biết! Nhưng nếu bình an thì cũng phải báo về một tiếng chứ! Đằng này, lại không gửi tin tức gì về cả!
Bạch Hoa nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu thư mình, cô ngồi xuống nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Tiểu thư, A Hiểu và A Hương sẽ không sao đâu, bọn họ rất biết lo cho mình! Hay là.... ngày mai nô tỳ cùng người vào cung một lần nữa, tìm kiếm kĩ một chút!
Mạc Tĩnh nhìn Bạch Hoa, gật đầu.
Cô chỉ mong sao bọn họ không có chuyện gì thôi!
Tây Vực không phải là một nơi tốt nhưng cũng không mấy an toàn, đây còn là lần đầu cô đưa hai người đó đến đây! Không quản lí tốt, thì cô làm tiểu thư làm gì nữa chứ??
Mạc Tĩnh hi vọng, chuyến thăm dò ngày mai, có thể đạt kết quả tốt hơn!
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương