Phượng hoàng lửa

Chương 138 : Tây vực!

Tây Vực là một nước khá xa thời cổ đại Trung Hoa, gần như là phải đi một nửa bản đồ thì mới tới được Tây Vực. Ở hiện đại vương quốc này chính là nơi trú ngụ của I -ran, Ấn Độ hiện nay. Không giống như Ai Cập, nền văn minh Tây Vực xuất hiện khá sớm, vì đây là một nơi theo đạo tôn giáo cao. Rất nhiều tôn giáo được ra đời tại đây, đó là lí do vì sao cho đến bây giờ, người ta thỉnh thoảng vẫn hay nhầm lẫn nơi này với Ai Cập cổ đại. Cả hai nước đều theo tín ngưỡng tâm linh, tôn giáo khác nhau, nhưng Ai Cập thiêng về những vị thần có sức mạnh to lớn có thể đem đến sự hưng thịnh hoặc là giúp họ thay đổi tương lai như thần Mặt Trời, thần Mặt Trăng.... Còn ở Tây Vực, thần linh chính là linh hồn của họ, họ sống và tôn thờ những vị thần có thể mang lại ấm no và hạnh phúc, mang lại sự bình yên nơi tâm hồn như thần Vishnu - vị thần bảo hộ và gìn giữ, thần Brahma - đấng tạo hóa của nhân loại...... Các vị vua Ai Cập thường để lại những lời nguyền rủa cho những người dám động chạm đến giấc ngủ của họ, vậy nên đất nước đó được biết đến nhiều chủ yếu là về các lời nguyền độc địa, tối tăm. Còn ở Tây Vực, đương nhiên cũng có lời nguyền, nhưng ở đây nói đúng hơn thì chính là bùa! Người Tây Vực vô cùng chan hòa nhưng không phải là không có kẻ xấu, những kẻ tham lam hay những người độc ác. Họ chuyên chế tạo ra bùa và dùng nó để mê hoặc, sai khiến người khác. Đối với cả hai nước mà nói nền văn minh tôn thờ thần linh có thể nói rất giống nhau nhưng khi đi vào chi tiết lại hệt như một trời một vực! Ở thời điểm này, Trung Hoa vẫn chưa lấn chiếm Tây Vực, theo sách ghi lại, thì sau này Trung Hoa mới sáp nhập nó vào làm một với mình, mở rộng lãnh thổ! Tuy nhiên, ở đây phần lớn vẫn là người có cùng tiếng nói với Trung Hoa, đều am hiểu tiếng Trung Hoa như người bản địa. Vậy nên, những bùa chú họ làm ra ngoài người Trung Hoa biết mặt chữ thì hầu như không ai biết cả, điều đó làm họ tưởng rằng đó là một lời nguyền giống như Ai Cập thường làm. Ở một nơi như cổ đại huyền bí thế này, tin vào những lời nguyền cũng là chuyện bình thường thôi, đặc biệt là đối với người có thân phận đặc biệt như Mạc Tĩnh. Phượng Hoàng cũng có, tiên, yêu, hay người cũng đều có, mấy lời nguyền vớ vẩn này thì là gì chứ! Thà tin là có, cô cũng không mất gì! Mạc Tĩnh cùng đám Bạch Hiểu đi đến Tây Vực đã là chuyện của 2 ngày sau. Bốn người vào một ngôi làng nhỏ, mua y phục rồi trà trộm vào trong vương quốc! Bây giờ, đất nước này thuộc quyền cai quản của vua Nhu Nhiên. Tất cả mọi thứ đều dưới quyền sở hữu của ông ta! Mạc Tĩnh trà trộm vào trong kinh thành, nơi đông đúc nhiều người. Sau đó, cô tìm một nơi để trọ, rồi bắt đầu phân chia công việc. Vì đất khách quê người, nên Mạc Tĩnh chỉ thuê một phòng cho bốn người ở, ban đêm khi ngủ thay phiên nhau canh gác, đề phòng mọi thứ! Sang ngày thứ hai, Mạc Tĩnh chia nhóm làm hai, cô đi cùng Bạch Hoa, Bạch Hiểu và Bạch Hương đi với nhau, trùm kín mặt, giả dạng dân thường đi tìm dò tung tích của Thẩm Lân. Sau ba ngày tìm kiếm, cuối cùng Bạch Hiểu cũng thành công tìm được một manh mối liên quan đến Thẩm Lân. Nghe nói, khi đến đây, có một số người nhìn thấy hai người mặc trang phục kì lạ tiến về phía hoàng cung. Khi nghe Bạch Hiểu báo cáo, Mạc Tĩnh nhíu mày, hỏi: - Vào hoàng cung sao? Bạch Hiểu gật đầu, đáp: - Nghe nói là người nam nhân, nô tỳ nghĩ kẻ đó là Thẩm Tước, có ấn chỉ của hoàng thất nên mới có thể đi vào cung. Mạc Tĩnh suy nghĩ vài giây, sau đó nhìn qua Bạch Hương, lên tiếng: - Tối nay hai ngươi đột nhập hoàng cung một chuyến, thăm dò xác thực tin tức này xem thế nào! Bạch Hương và Bạch Hiểu cùng nhau gật đầu, đồng thanh nói: - Tuận lệnh !