Phượng hoàng lửa
Chương 131 : Cầu xin (h)
Mạc Tĩnh bị Lục Mã Tự kéo đến một chiếc xe ngựa, cô vùng tay ra khỏi người hắn, lớn tiếng nói:
- Lục Mã Tự, ngươi phát điên cái gì vậy?
Lục Mã Tự ánh mắt thâm trầm nhìn cô, không nói một lời nào liền nhét Mạc Tĩnh vào trong xe ngựa, rồi tự mình chở người về phủ Lục Tứ gia.
Đến nơi, Lục Mã Tự vẫn tiếp tục không nói gì, cứ như một con robot có lập trình bế Mạc Tĩnh đi thẳng vào trong phòng.
Lúc đi ngang qua đám Ngũ Hắc cũng không quên căn dặn họ không có sự cho phép của hắn không được bất kì ai tiến vào trong!
Ngũ Hắc nhìn gia chủ hắn như vậy đã ngạc nhiên rồi, sau khi nhìn thấy người bế thiếu phu nhân mới mấy ngày trước vẫn còn bất tỉnh nằm trên giường bây giờ tỉnh lại thì lại càng ngạc nhiên hơn.
"..."
Thiếu phu nhân tỉnh lại lúc nào vậy? Ma không biết quỷ không hay luôn =))))
Lục Mã Tự vứt Mạc Tĩnh xuống giường, cô khó chịu ngồi dậy, nói:
- Lục Mã Tự, rốt cuộc là ngươi muốn gì đây?
Lục Mã Tự chắn ngang người cô, tay hắn đặt xuống giường, mặt nghiêng nhìn Mạc Tĩnh, lên tiếng:
- Nàng tỉnh dậy từ lúc nào?
Mạc Tĩnh thấy khuôn mặt hắn sát vào mình thì liền dịch về sau, trả lời:
- Mới tỉnh thôi!
Lục Mã Tự nhìn cô, xoáy vào sâu trong đôi mắt cô, đột nhiên hét lớn:
- Rốt cuộc đến bao giờ thì nàng mới chịu nghĩ đến mình đây, chuyện của người khác, tính mạng của người khác thì liên quan gì đến nàng? Tại sao nàng lại liều mạng đến vậy? Hả!
Mạc Tĩnh bị hắn hét đến ngốc, cô đờ người nhìn hắn.
"..."
Sao đổi chủ đề nhanh vậy ba?? Mới hỏi dậy từ lúc nào bây giờ lại nói đến chuyện người ta rồi là sao???
Rốt cuộc là cô có lỗi gì hả???
- Ngươi đang nói chuyện gì vậy?- Mạc Tĩnh nhíu mày hỏi hắn.
Lục Mã Tự nhìn cô, đột nhiên hắn tựa đầu vào vai cô, nhỏ giọng thì thầm:
- Mạc Tĩnh, đừng làm những chuyện như vậy nữa, đừng làm những việc khiến ta nghĩ sẽ mất đi nàng nữa, được không?
"..."
Ô hay! Thánh lật mặt của năm, rôt cuộc là hắn đang nói đến vấn đề gì vậy?
Cô đến thua với trình độ lật mặt này luôn á!!!
Mạc Tĩnh đang muốn mở miệng nói gì đó thì Lục Mã Tự lại lên tiếng cắt ngang:
- Đừng biến mất nữa Mạc Tĩnh, nàng biến mất một tháng, cũng đem mất trái tim của ta đi một tháng. Nàng biến mất bao lâu thì trái tim của ta cũng sẽ biến mất theo bấy lâu! Đừng đi nữa, có được không?
Mạc Tĩnh bây giờ mới hiểu Lục Mã Tự rốt cuộc đang nói đến chuyện gì, cô đột nhiên cảm thấy ở giữa lồng ngực mình nhói đau vì câu nói của Lục Mã Tự.
Bắt đầu từ khi nào, lời nói của hắn, lại có thể ảnh hưởng đến thân thể của cô? Bắt đầu từ khi nào, trái tim của cô đã có phản ứng với những lời nói của hắn??
- Lục Mã Tư, ngươi không nên nói những điều này! - Mạc Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhưng dường như không nghe thấy những lời nói của cô, hắn tiếp tục thì thầm:
- Nếu như nàng còn biến mất một lần nữa, ta sẽ giết tất cả những người mà nàng quan tâm, bao gồm cả những nô tỳ của nàng, Bạch Hiểu, Bạch Vũ, Bạch Hoa..... thậm chí là cả cái hội nhỏ đó của nàng, ta sẽ giết hết tất cả!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô cúi nhìn cái gáy của hắn:
- Lục Mã Tự, ngươi đang đe dọa ta sao?
Lục Mã Tự vẫn dựa vào vai Mạc Tĩnh, hắn thẳng thắn thừa nhận:
- Đúng vậy, ta đang đe dọa nàng, Hàn Mạc Tĩnh, nếu như..... điều đó có thể làm nàng ở bên cạnh ta. Vậy nên, Hàn Mạc Tĩnh, đừng rời xa ta!
Mạc Tĩnh si ngốc nhìn mái tóc đen nhánh của hắn, trong lòng cô vô cớ nổi lên một thứ cảm xúc kì lạ, hắn vậy mà... lại có thể cầu xin cô.
Một Lục Mã Tự luôn luôn kiêu ngạo, luôn luôn xem thường cô, vậy mà..... bây giờ lại đang cầu xin cô! Cầu xin một người... vừa rời khỏi hắn một tháng trước!
Mạc Tĩnh chưa bao giờ thấy hắn hèn mọn đến vậy, chưa bao giờ thấy hắn cúi đầu vì ai như vậy,.... trong thâm tâm Mạc Tĩnh, dường như có gì đó đang tan chảy, một phần nào đó sâu trong Mạc Tĩnh, đang dần bị lời nói của hắn làm sụp đổ!
Mạc Tĩnh mím môi, cô nói:
- Lục Mã Tự, ta không thể hứa hẹn được gì với ngươi, nhưng chắc chắn, trước mắt ta vẫn sẽ ở đây, vẫn sẽ ở.... bên cạnh ngươi!
Mạc Tĩnh có thể thấy rõ người Lục Mã Tự cứng nhắc, dường như hắn rất bất ngờ trước câu trả lời của cô, một lúc sau, hắn đột nhiên lên tiếng:
- Vậy thì.... nàng chứng minh đi!
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô lên tiếng:
- Chứng minh gì..... - Nhưng chưa kịp nói hết câu, Lục Mã Tự đã rời khỏi vai cô, hắn ngẩng đầu lên, môi hơi lạnh nhỏ bé đặt lên môi của cô, khí tức mát lạnh trong nháy mắt bao phủ môi cô…
Đầu óc Mạc Tĩnh nổ tung, cô mở to mắt, hắn.... hắn đang hôn cô ư?
Cô.... làm sao có thể?
Mạc Tĩnh đưa hai tay đẩy hắn ra, nhưng có cố như thế nào, cũng bị hắn kềm cặp không đẩy ra được, một tay Lục Mã Tự luồn vào tóc Mạc Tĩnh, đem nụ hôn giữa hai người đẩy vào sâu hơn.
Môi lưỡi chạm nhau, Lục Mã Tự điên cuồng chiếm đoạt đôi môi của Mạc Tĩnh.
Cô vùng vẫy không thoát ra được, đôi môi lại bị hắn nuốt sạch, cô đành cắn mạnh vào lưỡi hắn, khiến Lục Mã Tự vì đau mà nhất thời buông ra.
Khoang miệng hai người đầy mùi tanh của máu, Mạc Tĩnh mặc kệ đôi môi sưng đỏ của mình, cô lên tiếng hét:
- Lục Mã Tự, ngươi điên rồi sao? Ngươi đang làm gì ta vây?
Lục Mã Tự không nói gì, hắn đè Mạc Tĩnh xuống giường, giam chặt hai tay cô lại, gằn lên từng tiếng một:
- Chỉ cần nàng làm người của ta, nàng sẽ không thể đi đâu được nữa!
Mạc Tĩnh mở to mắt, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cô hoảng sợ, dùng hết sức vùng vẫy, hét:
- Lục Mã Tự, ngươi điên rồi, ngươi mau thả ta ra!!!!
Đáp lại những lời hét của Mạc Tĩnh là những nụ hôn điên cuồng dồn dập của Lục Mã Tự.
Không những vậy hắn còn nghiêng người xé toạc y phục của cô thành từng mảnh.
Mạc Tĩnh chặn tất cả hành động của hắn, vừa khóc vừa hô:
- Đừng, Lục Mã Tự! Đừng!
Nhưng không, lời nói của cô bị hắn bỏ qua một bên, trong đầu hắn lúc này chỉ toàn những suy nghĩ muốn biến cô thành của riêng hắn.
Mạc Tĩnh khóc đến vô tâm vô phế, cô hoảng loạn với hình ảnh của Lục Mã Tự bây giờ, cô sợ nhìn thấy hắn như vậy, chỉ không ngừng ra sức cầu xin hắn:
- Đừng, van cầu ngươi, Lục Mã Tự! Đừng, Lục Mã Tự!!!!!!!
Bên ngoài, tiếng hét của Mạc Tĩnh làm tất cả mọi người giật mình, Bạch Vũ, Bạch Trúc, Bạch Hương và Bạch Hiểu đến trước cửa phòng nhưng lại bị Ngũ Hắc chặn lại, Bạch Vũ liền lên tiếng:
- Thập Nhất, mau tránh ra, tiểu thư của ta đang gặp chuyện ngươi không nghe thấy sao?
Giọng la hét của Mạc Tĩnh gần như làm bọn họ hoảng loạn, tiểu thư của bọn họ, đang bị làm nhục!!!!!!
Bạch Hiểu ngấn lê, ra sức hét vào trong:
- Tiểu thư, tiểu thư!
Mạc Tĩnh trong phòng như vớt được cái phao cứu sinh, cô vừa ngăn động tác của Lục Mã Tư, vừa khóc lóc nói:
- Bạch Hiểu, Bạch Vũ, cứu ta! Mau cứu ta!!!!!! Đừng, Lục Mã Tự! Ta xin ngươi, đừng!!!!! Huhuuhu
Tất cả những tiếng khóc của Mạc Tĩnh đều làm kinh động đến người đứng bên ngoài, ai nghe thấy cũng biết cô đang ở hoàn cảnh như thế nào! Tiếng khóc của cô, sự gào thét van xin của cô, cô gào thét trong tuyệt vọng.... khiến bọn họ xót xa.
Bạch Hiểu không quan tâm gì nữa, cô tung chiêu đánh tới chỗ Thập Nhất, nói:
- Nếu các ngươi không tránh ra, đừng trách bọn ta vô tình!
Nói rồi, Bạch Vũ cùng những người khác cùng xuất chiêu đánh tới.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
99 chương
135 chương
20 chương
47 chương