Phượng hoàng lửa

Chương 130 : Dự yến tiệc!

Tại hoàng cung, Lục Mã Tự ngồi một mình, vô hồn mà uống rượu, hắn không nói chuyện với ai, cũng không ăn gì cả, một bàn sơn hào hải vị hắn cũng không động vào, chỉ biết rót rượu thật nhiều. Châu Thành và Lục Mân Canh nhìn nhau, bà thở dài lên tiếng: - Tĩnh nhi đã không tỉnh lại hơn một tháng rồi, đến thái y cũng nói nếu cứ như vậy rất có thể con bé sẽ cả đời không tỉnh dậy được. Lục Mân Canh vỗ vỗ bàn tay bà, rồi nắm chặt: - Hai đứa nó sẽ ổn cả thôi, nàng đừng quá lo lắng. Châu Thanh gật đầu, nhìn ông bất lực nói: - Thần thiếp biết, chỉ là... nhìn Tự nhi như vậy, thần thiếp thật sự rất đau lòng! Lục Mân Canh nhìn sang Lục Mã Tự, ánh mắt ông cũng buồn rầu không kém. Tuy ông đối với con bé Mạc Tĩnh kia quả thật có chút không thích, nhưng cũng không đến nỗi mong nó hoàn toàn biến mất. Chính nó đã làm Tự nhi thay đổi, ngay từ giây phút nó đề nghị ông muốn cưới Hàn Mạc Tĩnh, ông đã biết rồi! Dù con bé luôn đối đầu ông, nhưng dù sao nó cũng là đứa con dâu mà hoàng thất đã công nhân, tài sắc vẹn toàn, nếu ông nói không phục thì chắc chắn là nói dối! Nhìn Lục Mã Tự như thế này, làm sao ông không đau lòng chứ? Ông là phụ hoàng của nó, dù thật sự muốn mượn sức lực từ nó thì cũng chỉ là vì muốn giữ chắc ngai vàng của mình, để sau này... có thể giao cho người xứng đáng dẫn dắt cả gia tộc. Ông chưa từng nghĩ sẽ làm gì tổn thương đến Lục Mã Tự hay Mạc Tĩnh, càng chưa từng nghĩ con bé đó sẽ biến mất khỏi thế giới này! Châu Thành nhìn Lục Mân Canh, nắm chặt tay ông, nói: - Tin tức Tĩnh nhi như vậy, vẫn là mong hoàng thượng có thể giúp thần thiếp giữ kín trong cung! Lục Mân Canh gật đầu, lên tiếng: - Nàng cứ yên tâm, trẫm sẽ giữ kín chuyện này trong cung. Yến Thanh Hoa cũng đến dự lễ đón Tết Nguyên Đán, nhìn thấy Lục Mã Tự một mình, cũng không thấy Hàn Mạc Tĩnh đâu, liền không ngại ngần mà đến ngồi cạnh Nàng đưa ly rượu trên tay lại gần Lục Mã Tự, nói: - Mã Tự ca ca, uống rượu một mình như vậy rất dễ say, hay là để muội uống cùng huynh? Lục Mã Tự một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta, chỉ lặng lẽ uống rượu, mở miệng phun ra một chữ: - Cút! Yến Thanh Hoa có chút ngập ngừng, người Lục Mã Tự tỏa ra nhiều sát khí vô cùng, nàng cũng chưa từng nghe hắn nói nặng lời với mình như vậy bao giờ. Yến Thanh Hoa cười gượng, bẽn lẽn lên tiếng: - Mã Tự ca ca.... huynh đừng tức giận... muội chỉ là... thấy huynh một mình có vẻ .. không ổn, nên mới qua ngồi uống rượu chung với huynh thôi! Nói rồi, Yến Thanh Hoa liền chuyển đề tài: - À, muội nghe nói Mạc Tĩnh tỷ bị bệnh, vậy... có nặng lắm không? Nhà muội có một ít nhân sâm.... có thể đem.... Chưa nói hết lời, một tiếng "Rắc" vang lên, Yến Thanh Hoa giật mình khi thấy ly rượu trên tay Lục Mã Tự bị bóp nát, nàng còn có thể nhìn thấy máu từ đó chảy ra ngoài, nhuộm đỏ cả bàn tay của hắn. Yến Thanh Hoa mặt liền tái mét, Lục Mã Tự đưa mắt nhìn qua nàng ta, khiến đôi vai Yến Thanh Hoa run lên bần bật. - Đáng tiếc quá, Mạc Tĩnh lại không bệnh nặng đến mức cần nhân sâm đâu ! - Ngay lúc này, cùng với tiếng nói của mình, Mạc Tĩnh một thân váy màu xanh dương tiến vào, cô để tóc dài xuống đến eo, khuôn mặt không trang điểm thanh thuần, đôi môi đỏ hồng xinh xắn, những nơi cô bước qua, hệt như cây được tưới thêm nước, căng tràn sức sống. Mạc Tĩnh trên miệng treo nụ cười mỉm xinh đẹp, cô tiến gần đến chỗ Lục Mã Tự, từ phía sau, cô có thể nhìn thấy người hắn cứng nhắc, sát khí xung quanh hắn cũng bị thu liễm hết lại. Châu Thành cùng Lục Mân Canh ngồi phía trên cũng hết sức bất ngờ, ông quay sang nhìn Châu Thành, ngạc nhiên hỏi: - Sao con bé có thể xuất hiện ở đây? Châu Thành lắc đầu nhìn ông, cũng hoảng không kém: - Thần thiếp cũng không biết, lúc nãy trước khi rời phủ, thiếp có đến thăm Tĩnh nhi nhưng con bé không hề có phản ứng. Yến Thanh Hoa nhìn Hàn Mạc Tĩnh, nàng nhíu mày, nói: - Ngươi... không phải.... Mạc Tĩnh cười duyên, cô đứng trên nhìn xuống dưới nàng ta, nói nhẹ nhàng; - Ngươi ta cái gì? Lục Tứ phu nhân đã đến, không phải Yến cô nương nên nhường chỗ rồi ư? Yến Thanh Hoa bậm môi, không cam lòng nhìn Lục Mã Tự, rồi tức giận đứng dậy rời đi. Hàn Mạc Tĩnh chẹp miệng, cái con cá cảnh ấy hở tí là muốn đào góc tường nhà cô, cũng không nghĩ xem là mình đối đầu với ai, não mãi chẳng thông minh được tẹo nào!!!! Mạc Tĩnh nhàm chán ngồi xuống bàn, khi nhìn thấy tay Lục Mã Tự đầy máu, cô nhíu mày, liền rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn màu trắng, lau nhẹ tay hắn, vừa lau vừa khiển trách: - Ngươi sao lại bất cẩn quá vậy, có không muốn uống cùng người ta cũng không cần tự làm đau mình chứ. Lục Mã Tự nãy giờ vẫn chưa hoàn hồn, hắn cứng nhắc nhìn nữ nhân trước mặt mình, đôi đồng tử hắn chấn động. Nàng đã tỉnh dậy rồi????? Trong đầu hắn bây giờ không có gì ngoài câu hỏi này! Mạc Tĩnh đang cầm máu cho Lục Mã Tự thì tay liền bị hắn nắm ngược lại, cô ngước đầu phát hiện hắn đang nhìn mình, nghe hắn nói: - Ngươi là ai? - Giọng nói hắn có chút run rẩy, trông giống như một người đang cố tìm ra điều trước mắt không phải mơ. Mạc Tĩnh nhíu mày, nói: - Ngươi lên cơn hả? Hay uống rượu đến lú lẫn luôn rồi? Thế nào? Đến thê tử của mình cũng không nhận ra sao? Đầu óc Lục Mã Tự nổ tung, hắn nắm chặt bàn tay Mạc Tĩnh, khiến cô nhắn mày vì đau đớn. Quách tờ heo? Cái tên này điên hả? Cô làm méo gì mà hắn siết tay cô, nếu không phải cô mới tỉnh dậy, thân thủ còn chưa tốt, chắc chắn giờ này hắn đã nằm một đống rồi. Mạc Tĩnh đau liền la lên: - Lục Mã Tự, ngươi điên hả? Tay ta đau quá! Mặc kệ người con gái trước mặt hắn kêu la thế nào Lục Mã Tự cũng chỉ đờ đẫn nhìn cô, rồi sau đó, hắn vụt đứng dậy, kéo cô ra ngoài. Mạc Tĩnh không kịp trở tay liền bị kéo đi theo. Châu Thành và Lục Mân Canh bất ngờ, hai người nhìn Lục Mã Tự và Mạc Tĩnh rời buổi tiệc, rồi lại nhìn nhau, đôi mắt mù mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!