Phù Thiên Ký

Chương 672 : Rúng động lòng người

Kiềm chế kích động trong lòng, Tư Đồ thâm ý nhìn nam tử tóc bạc, nói: "Vị bằng hữu này xem ra đã bị thương không nhẹ". Chưa thấy hồi âm, Tư Đồ tiếp tục nói: "Bằng hữu, ở chỗ ta có một ít bảo đan, đối với sinh cơ tu sĩ vô cùng hiệu nghiệm. Nếu bằng hữu không chê, ta đây có thể tặng cho ngươi, xem như là kết thiện duyên". "Khục...". Thoáng vận công bình ổn khí huyết, nam tử tóc bạc lúc này mới xoay đầu nhìn lại Tư Đồ. "Tiểu tử, ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy?". ... Im lặng. Tiểu Kiều im lặng. Lạc Lâm im lặng. Khổng Lăng im lặng. Âm Cơ, Tiểu Vương cùng im lặng. Bọn họ vừa bị câu nói của nam tử tóc bạc làm cho kinh ngạc. Chẳng ai nghĩ hắn sẽ đáp trả Tư Đồ như thế cả. Tư Đồ là ai chứ? Chân nhân cảnh giới thứ chín, một vị vạn cổ cự đầu hàng thật giá thật. "Tiểu tử", đây là đang gọi Tư Đồ? Lại còn bảo ăn nói "lảm nhảm"... Cái này... Nam tử tóc bạc này, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn có bổn sự tới đâu mà đến vạn cổ cự đầu cũng dám khinh thị? Khổng Lăng, Lạc Lâm, Tiểu Kiều, Thi Quỷ,..., cả đám không ai bảo ai, cùng nhìn qua Tư Đồ chờ xem phản ứng. Trước những cái nhìn ấy, Tư Đồ thẹn quá hoá cười. Tất nhiên là nụ cười này, nó chẳng dễ coi gì mấy. "Tốt... Tốt... Một đời ngang dọc Đà Lan, hôm nay Tư Đồ ta lại bị người xem nhẹ... Ha ha ha...". Bất thình lình, khi tiếng cười còn chưa kịp lắng xuống thì thân ảnh Tư Đồ đột nhiên biến mất. Hoặc là nói, hắn đã di chuyển quá nhanh. Đích đến thì chính là vị trí mà nam tử tóc bạc đang đứng. Một cuộc giao tranh lập tức nổ ra. Và... "Ba!". Sau một lần đối chưởng, Tư Đồ đã ngay tức khắc phải lui ngược, mà thật ra là bị đánh bật trở về. "Ngươi... Không thể nào...". Khuôn mặt đại biến, Tư Đồ nhìn nam tử tóc bạc tựa như đang nhìn một con quái vật kinh khủng nào đấy, miệng vô thức bật thốt. "Thương tích của ngươi... Làm sao như vậy được?! Làm sao như vậy được...". "Khục khục...". Giống như thể cố tình trêu ngươi, bên kia nam tử tóc bạc vừa nghe nhắc đến thương thế thì liền ho lên mấy tiếng phụ hoạ, bộ dạng trông khá là khổ sở. Dù vậy, lần này thì chẳng một ai còn dám tin vào sự suy nhược tưởng chừng vô lực ấy nữa. Tùy tiện vung tay liền đánh bật vạn cổ cự đầu, cái này là vô lực sao? Đáng nói hơn đây lại là sự vung tay trong lúc đã bị trọng thương... Vậy, thời điểm hắn hoàn toàn khoẻ mạnh thì sẽ thế nào? "Tiểu tử" hai chữ này, xem ra là nam tử hắn có tư cách để hô gọi Tư Đồ. Lẽ tất nhiên Tư Đồ cũng đã nhận thức được điều đó. Cao thủ so chiêu gang tấc liền hiểu rõ. Vừa rồi tuy va chạm bất quá chỉ một chưởng nhưng chênh lệch giữa đôi bên, Tư Đồ hắn đã cảm nhận được. Vấn đề ở đây không nằm nơi thần thông hay thuật pháp của ai cao siêu hơn mà là linh lực của ai chất lượng hơn, mạnh mẽ hơn. Đây là sự khác nhau về chất. Nó cũng giống như sự khác nhau giữa chân nhân cảnh giới thứ tám và chân nhân cảnh giới thứ chín vậy. Lúc nãy, Tư Đồ hắn còn chưa nhìn ra được. Đơn giản là vì khi đó, thời điểm nam tử dây dưa cùng mấy người Thi Quỷ thì rõ ràng linh lực và thần thức đối phương triển khai, chúng mới chỉ là bề nổi, một phần rất nhỏ. Sau đấy, tại một chưởng kia, nó mới thật sự là lực lượng chân chính. Hoặc thậm chí... "Phẩm cấp linh lực kẻ này quá đáng sợ, cho dù là đang trọng thương thì ta cũng tuyệt chẳng thể nào là đối thủ...". Âm thầm suy tính, rốt cuộc Tư Đồ cũng đưa ra quyết định. Một lời không nói thêm, hắn lập tức thúc động chân nguyên, hoá thành một đạo lưu quang gần như trong suốt hướng thẳng về lối ra mật cảnh mà bay đi. Tương tự đám người Thi Quỷ trước đó, lúc này Tư Đồ hắn đang chính thức đào tẩu. Hèn nhát? Không. Đây là một sự thận trọng, một lựa chọn sáng suốt và cần thiết. Tuy nhiên... hắn sai rồi. Từ lúc bắt đầu, khi hắn nán lại quan sát và dự định thăm dò nam tử tóc bạc thì hắn đã sai. Hắn không biết rằng nam tử này còn khủng bố hơn gấp nhiều lần trí tưởng tượng của hắn. Một cảnh giới mà hắn chưa bao giờ được biết tới, rằng nó có tồn tại. Là thế, Tư Đồ đã sai. Mà sai lầm thì tất phải trả giá. Chẳng may thay, nam tử tóc bạc - kẻ mà Tư Đồ dám chủ động ra tay, hắn lại không hề giống một người từ ái chút nào. Đồng ý là Tư Đồ đã chạy rất nhanh, thế nhưng nam tử, hắn hành động còn nhanh hơn. Tay phải loáng cái đã di dời, nam tử chỉ về hư không, hô khẽ: "Cầm!". Tất cả chỉ có bấy nhiêu, một tiếng hô duy nhất. Nam tử, hắn thậm chí còn chả buồn xuất ra một chút linh lực hữu hình nào. Có điều, chính sự giản đơn đến độ tưởng như tùy tiện ấy, một lần nữa nó lại khiến người rúng động. Tư Đồ, hắn đã thật sự kinh hãi. Không gian xung quanh, toàn bộ đều đang đồng loạt bủa vây, đè ép hắn. "Không thể nào! Không thể nào!". "Làm sao ngươi có thể thao túng được thiên địa linh khí tới tình trạng này... Tuyệt đối không thể nào! Không thể nào...". Liên tiếp là những thanh âm phủ định, đầy hoảng hốt. Tư Đồ không cách nào tiếp nhận được sự thật trước mắt. Một tu sĩ lại có thể đơn giản nhấc tay liền thao túng thiên địa linh khí, tùy nghi sử dụng... Chuyện này... nó vượt ngoài nhận thức của hắn rồi. Trăm vạn năm qua, Đà Lan không chỉ sinh ra một bậc thiên kiêu tài khinh thiên hạ, thế nhưng là... Trong số bọn họ, thử hỏi có kẻ nào đạt tới được cấp bậc này? Thiên địa linh khí mà bọn họ điều động được, nó bất quá cũng chỉ một phần rất nhỏ. Bằng như hiện tại... Nam tử tóc bạc nhân loại kia, đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tu vi đối phương thực ra là cấp bậc gì? Chân nhân cảnh giới thứ chín? Tuyệt đối không phải. Lẽ nào trên thế gian này đúng thật tồn tại cảnh giới cao hơn nữa? Thắc mắc hiện ra rồi cũng nhanh chóng bị Tư Đồ gạt đi. Hắn làm gì còn thời gian mà đứng đây nghĩ ngợi? Điều hắn cần làm lúc này là phải lập tức thoát khỏi giam cầm, chạy đi thật xa! "Tư Đồ ta không thể chết thế này được! Không thể được!". Một lòng cầu sinh, bằng tất cả sức bình sinh có được, Tư Đồ ngửa cổ hét dài, thiêu đốt chân nguyên, tập trung lực lượng hòng phá tan sự trói buộc. Chuyển về chân diện ma nhân, hắn cấp tốc kết ra những pháp ấn kỳ lạ, liên tiếp tung đòn quanh khắp bốn phương tám hướng. "Oành!". "Oành!". "Oành!". ... Trời không phụ người có lòng, sau bao cố gắng, Tư Đồ rốt cuộc cũng thành công thoát khốn. Một giây chẳng dám nán thêm, hắn lập tức sử dụng bí thuật để đào tẩu. Chỉ là... ai cho hắn chạy? Vốn lặng im quan sát từ nãy giờ, nam tử tóc bạc vừa trông thấy Tư Đồ thoát ra liền hành động ngay. Hệt như cũ, lần này vẫn chỉ đơn giản là một cái vung tay tùy tiện. Khác, có chăng nằm nơi uy lực. Thiên địa linh khí, số lượng bị thao túng để đối phó Tư Đồ tăng lên rất nhiều. Nó nhiều tới nỗi tưởng chừng như toàn bộ lực lượng cất chứa bên trong mật cảnh đều đã bị điều động đi hết vậy. ... "Hừ, tiểu tử ngươi còn vọng tưởng thoát đi?". Mắt nhìn Tư Đồ lại lần nữa phải chật vật kháng cự giữa không trung, nam tử tóc bạc lạnh lùng cất tiếng: "Tu vi bất quá Linh anh đệ cửu trọng lại dám ở trước mặt ta làm trò, đúng là không biết sống chết". ... "Tiền bối, tiểu nhân có mắt như mù, không thấy được thần uy... Khẩn cầu tiền bối hãy rộng lượng tha cho một mạng! Tiểu nhân ngàn vạn lần đội ơn...". Chưa thấy nam tử có vẻ gì là chuyển biến, Tư Đồ tiếp tục hạ mình van xin: "Tiền bối, xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng. Nếu tiền bối không chê, tiểu nhân cam nguyện đi theo, tùy nghi mặc tiền bối sai sử". "Theo ta sao?". Nam tử ra vẻ trầm tư nghĩ ngợi, nghĩ xong thì bảo: "Có một tên Linh anh đệ cửu trọng theo hầu quả cũng không tệ, chỉ là... ta không cần". "Tiền bối... á...!". Lời vừa cất lên, còn chưa kịp nói đến chữ thứ ba thì Tư Đồ đã phải thét lên đau đớn. Thanh âm của sự sợ hãi tột cùng. Tiếng kêu của kẻ bị mang ra hành quyết. Phải. Tư Đồ đã chết. Nam tử tóc bạc đã vừa mới ra tay. Tất cả chỉ là một ý niệm.