Phù Thiên Ký
Chương 671 : Bất ngờ chuyển biến
Liên tiếp là những tiếng hô hoán vang lên. Đám người Lạc Lâm, Tiểu Kiều, bọn họ quả đang vô cùng khẩn trương, hoảng hốt.
Trước Nghinh Tử đã hi sinh thân mình cản chân Tư Đồ, nay lẽ nào Thi Quỷ cũng phải...
Sưu hồn, nó kinh khủng biết nhường nào. Thần trí si ngốc đôi khi còn tệ hơn cả cái chết nữa.
"Tiền bối, ta cầu xin ngươi! Hãy thả Tiểu Quỷ sư phụ ra...".
"... Xin ngươi đừng làm hại phụ thân ta! Tiều Vương ta xin ngươi!...".
...
"Tiền bối...".
Có lẽ bởi tu vi vượt trội, gốc gác lại là Tiên Linh Chi Hồn vô cùng hiếm gặp nên chỉ sau vài giây nỗ lực, nhờ kích phát Tiên Linh Chi Quang mà Tiểu Kiều đã có thể tự cởi trói cho mình. Nàng lao đến rồi quỳ xuống trước mặt nam tử tóc bạc, tay níu chân hắn van nài:
"... Tiền bối, ta cầu xin ngươi đừng làm hại công tử... Ngươi muốn gì ta cũng nguyện ý! Ta sẽ nói hết cho ngươi biết! Hãy thả công tử của ta ra...".
...
"Tiền bối! Ta cầu xin ngươi!".
"... Ta cầu xin ngươi...".
...
Cầu khẩn. Van xin. Dập đầu. Bái lạy. Trong cơn hoảng hốt, Tiểu Kiều đã liên tục bám víu lấy chân nam tử tóc bạc. Nàng trông chờ một ân huệ.
Đánh? Nàng đánh không nổi. Van xin, đấy là điều duy nhất nàng có thể làm được.
Thế nhưng... nó dường như là vô ích. Nam tử, hắn không hề đoái thương. Hắn vẫn đứng đấy, bàn tay vẫn còn đặt trên đỉnh đầu Thi Quỷ, chưa một dấu hiệu nào cho thấy là sẽ dừng lại.
Chứng kiến khuôn mặt công tử mình vặn vẹo vì đau đớn, dạ Tiểu Kiều vốn hoảng nay càng hoảng hơn.
Bất chấp tất cả, nàng dùng toàn bộ lực lượng kích phát trạng thái tối cường của Tiên Linh Chi Quang, tấn công hòng giải thoát cho Thi Quỷ.
"Công tử!".
...
Một tiếng hô, một đòn đánh, đều đã chấm dứt.
Kết quả...
Tình thế vẫn như cũ, chẳng thay đổi gì. Khác biệt có chăng là vị trí cùng hình dạng Thi Quỷ.
Từ dưới đất, Thi Quỷ hiện đã bị nam tử tóc bạc đưa lên không trung. Cùng những thanh âm "hư ư" vô nghĩa, con mắt hắn, nó cũng vừa hoàn tất chuyển đổi. Từ đen sang vàng, từ vàng sang màu hổ phách.
"Soạt!".
Bỗng, nam tử động tay đem Thi Quỷ ném trở về mặt đất. Kế đó, hắn cũng nối gót di chuyển theo.
"Khục khục...".
"Công tử...".
...
Bước chân ngập ngừng, thần tình khác lạ, nam tử tóc bạc tiến lại gần Thi Quỷ.
Phía bên này, Tiểu Kiều thấy vậy thì vội vàng dìu Thi Quỷ thoái lui.
Chả buồn để ý đến Tiểu Kiều, nam tử tóc bạc từ đầu tới cuối đều chỉ tập trung vào mỗi mình Thi Quỷ. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng hắn vẫn không kiềm được kích động:
"Tiểu tử, ngươi... ngươi thật ra là ai?! Tại sao trên người lại có khí tức Kim Nguyệt Tu La tộc?!".
"Khục...".
Đi sau tiếng ho, Thi Quỷ một bên bình ổn khí huyết một bên đưa mắt nhìn sang.
Thú thực, trong lòng hắn cũng đang rất bất ngờ. Hắn không nghĩ nam tử tóc bạc lại có nhận thức về Kim Nguyệt Tu La. Tuy rằng vừa rồi do quá kích động nên hắn đã tạm thời giải khai được một chút lực lượng huyết mạch, thế nhưng chung quy vẫn là rất ít ỏi. Ấy vậy mà đối phương vẫn có thể...
Chẳng những phát giác mà còn lên tiếng khẳng định... Đối phương rõ ràng rất quen thuộc với chủng tộc Kim Nguyệt Tu La.
Tương tự, giờ phút này hắn cũng muốn biết: Nam tử này là ai?
...
"Tiểu tử, mau trả lời ta. Ngươi thật ra là ai? Trên người tại sao lại tồn tại khí tức, không, đó rõ ràng là huyết mạch Kim Nguyệt Tu La, hơn nữa còn là hoàng tộc chi huyết".
Theo dư âm câu nói, nam tử tóc bạc cũng đưa chân tiến tới.
Thế là một lần nữa, Tiểu Kiều dìu Thi Quỷ thoái lui mấy bước.
...
"Mau nói cho ta biết".
Có vẻ đã phần nào trấn tĩnh lại, nam tử tóc bạc từ tốn hơn. Hắn chỉ tay sang mấy người Khổng Lăng, Lạc Lâm hiện đang còn bị sợi xích vô danh màu đen trói buộc, uy hiếp:
"Nếu ngươi dám không nói, ta lập tức đem tất cả bọn họ giết sạch!".
"Không được!". - Nghe vậy, Tiểu Kiều vô thức phản ứng.
"Còn chưa tới lượt ngươi lên tiếng!".
Sau tiếng quát, nam tử tóc bạc vung tay toan đánh Tiểu Kiều thì liền bị người ngăn cản. Thi Quỷ lên tiếng:
"Đừng thương tổn nàng!".
Mắt thấy nam tử tóc bạc dù tạm trì hoãn nhưng còn chưa chịu thu tay, Thi Quỷ nói tiếp: "Ta sẽ nói cho ngươi biết. Chỉ cần ngươi để chúng ta yên, chịu cứu Nghinh Tử thì ta sẽ nói hết cho ngươi. Phương thức chúng ta từ nhân giới đi đến Đà Lan, lai lịch dòng máu hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La trong người ta, tất cả ta đều sẽ cho ngươi biết".
"Tiểu tử, ngươi lại đang đặt ra điều kiện?".
"Lần này, điều ngươi muốn biết không chỉ có một".
"Dựa vào cái gì? Tiểu tử ngươi nên nhớ đám người các ngươi bất quá chỉ là một đám sâu kiến mà sinh tử đang nằm gọn trong tay ta. Câu trả lời ta muốn, ta đâu nhiết phải hỏi mới biết được".
"Vậy ngươi sẽ dùng phương thức nào? Sưu hồn ư? Ngươi cho là sẽ hữu dụng. Ta hay Tiểu Kiều, dù là ai ngươi cũng đừng mong moi được chút thông tin gì!".
Âm trầm, đấy là từ thích hợp nhất để diễn tả bộ dạng nam tử tóc bạc lúc này. Hắn không phản bác được. Đúng như Thi Quỷ vừa mới nói, ban nãy sưu hồn, hắn thực đã chẳng tìm thấy chút thông tin gì. Xem được tất cả chỉ là một mảng mây mù hỗn độn.
Về phía cô gái gọi Tiểu Kiều, tuy rằng hắn hiện còn chưa thi triển thuật sưu hồn nhưng theo như giọng điệu của Thi Quỷ thì có vẻ dẫu thực thi cũng chỉ là vô ích.
"Hay ta nên bỏ qua tiểu tử kia, chuyển sang đối phó cô gái Tiểu Kiều này? Thế nhưng xem ánh mắt hắn, dường như lại đang muốn nói rằng dẫu ta làm vậy cũng vô ích. Lão nào giữa hắn và cô gái Tiểu Kiều này...".
Đang trầm tư suy nghĩ, nét mặt nam tử tóc bạc bỗng nhiên khẽ biến. Như ngựa thoát cương, hắn dùng tay che miệng, ho lên sặc sụa.
"Khục khục...".
"... khục khục...".
...
Kèm trong tiếng ho, máu tươi cũng theo đó mà chảy dài. Dính đầy quanh miệng.
Nam tử, hắn rõ ràng đang bị thương. Hẳn đấy là hậu quả từ việc phá toái hư không trước đó.
Đối với sự thể thương tích nam tử bất ngờ bộc phát này, đám người Thi Quỷ đón nhận ra sao còn chưa biết chứ riêng một kẻ khác, hắn quả hết sức vui mừng. Đích xác lão nhân Thiên Vu tộc: Tư Đồ.
Từ nãy cho đến bây giờ Tư Đồ hắn vẫn luôn bảo trì im lặng. Chưa hẳn vì e ngại, thực chất là bởi do cẩn trọng. Sự xuất hiện của nam tử tóc bạc khiến hắn hơi ngoài ý muốn. Tu vi đối phương quá khó lường, xem chừng còn chẳng thua gì hắn.
Quan sát, Tư Đồ nghĩ đó là việc cần thiết. Hắn cần phải chờ đợi và từng bước thăm dò nam tử tóc bạc kia.
Và, đấy dĩ nhiên là một quyết định sáng suốt. Tư Đồ hắn đã không phải phí công vô ích. "Sự thật", nó hiện đã phơi bày trước mắt. Nam tử nhân loại kia đang bị thương, còn là rất nặng. Tư Đồ hắn dám chắc là như vậy. Thậm chí, dựa vào khí tức phập phồng phiêu hốt kia, chỉ e đối phương còn chả sống được bao lâu...
Thế đấy, một chút thời gian chờ đợi đổi lại là những tin tức quá đỗi khiến người rung động, cuối cùng còn thêm cả chân tướng về thể trạng nam tử tóc bạc thần bí.
Nhân loại, là nhân loại đấy! Theo như cuộc đối thoại thì một vài kẻ trong bọn họ là từ nhân giới mà đi vào Đà Lan!
Phải biết là từ sau đại kiếp nạn ở trăm vạn năm trước, Đà Lan Giới từ lâu đã bị cô lập. Không gian pháp tắc nơi đây đã biến đổi, muốn truyền tống, xuyên không căn bản chỉ là chuyện viễn vông vô ích. Ấy vậy mà...
Mấy kẻ này, bọn họ lại từ nhân giới xuyên qua đây...
Cái này có ý nghĩa gì? Bọn họ có phương pháp!
Nếu như Tư Đồ hắn có thể tra ra được, vậy thì...
Tự do. Hắn sẽ có tự do. Hắn sẽ thoát ra khỏi cái lồng giam thiên địa này! p/s: Thấy cmt nên ta đính chính lại là truyện có hậu... có hậu... và có hậu!
Tại sao có hậu? Lia xuống bên dưới giùm.
E hèm... Alo 1 2 3 4... 4 3 2 1... (Rồi, thử mic xong).
Hạnh phúc là gì nào? Thật ra thì khó nói chính xác lắm. Nó gần gũi, cũng rất chi xa vời. Nó không có hình dạng, cũng chẳng có thanh âm. Thấy được là do định nghĩa. Nhưng định nghĩa xong, đang nắm giữ đấy chưa hẳn đã thực sự là hạnh phúc mình cần.
Thời điểm này, khi bạn trắng tay, có thể với bạn hạnh phúc là sự giàu sang. Nhưng khi đã sang giàu, hạnh phúc bạn mường tượng lại là gì? Giàu sang hơn nữa? Hay một chàng điển trai tốt bụng; một cô gái ngoan hiền, dễ mến? Dành riêng cho bạn.
Gia đình êm ấm? Bạn bè vui vẻ ư?
Ồ, hay là sex và sex nhỉ? ^°^
Hôm nay, với bạn, yêu là phải hôn môi. Mà đã hôn được môi thì phải lôi được quần (thế mới chịu cơ). Nhưng sau này, khi đã thực sự hiểu được nhau thì mọi thứ lại nhẹ nhàng hơn. Bạn nhận ra rằng đôi lúc chỉ cần một cái nắm tay, một phút giây kề má, vai tựa vai cùng ngắm hoàng hôn thôi cũng đã đủ gọi là hạnh phúc.
Ài, đáng tiếc. Hạnh phúc tưởng dễ mà khó có được à nha. Quan trọng là ở quan điểm, cách khối óc bạn nghĩ suy và con tim bạn cảm nhận. Với người này, thế này là hạnh phúc nhưng với người khác, nó lại không phải.
Các bạn sao thì không rõ chứ riêng bản thân mình, nhẹ nhàng chính là hạnh phúc. Thoang thoảng. Êm đềm. Vài tiếng khúc khích...
Thi Quỷ ư? Một kẻ vương mang thù hận thì làm sao mà hạnh phúc được. Tâm hắn đầy sóng. Lòng hắn lắm dao. Vậy nên khi nào hết sóng, hết dao thì hắn sẽ hạnh phúc thôi. Chỉ là... buông bỏ đâu phải dễ.
Nhận ra hạnh phúc, có được bình yên, nó là cả quá trình đấy. Đôi khi chỉ cần vươn tay ra liền có thể nắm lấy, khổ nỗi những lúc đó, mắt cứ mãi nhìn về hướng khác, tay còn bận cầm vật khác, chưa muốn buông.
Cần thời gian. Sau những tháng ngày chìm đắm trong thù hận, cuối cùng Thi Quỷ cũng ngộ ra thôi. (Phải lâu chứ. Hắn mà ngộ ra sớm thì Levi ta còn viết tiếp thế nào được nữa).
Mọi người đừng có nghĩ ta thích đày đoạ hắn. Khi viết những đoạn thương tâm ta cũng khóc nhiều lắm chứ bộ. Thực sự luôn đấy. Ta là người mà, xúc động thì nước mắt tự chảy ra thôi. Bình thường. Vậy nên... ai đau lòng thì chịu thôi, đại cương nó đã vậy biết sao được. Còn tùm lum thứ phải giải quyết chứ ít đâu.
Các ngươi không biết thế nào là đau khổ thì làm sao mà quý trọng hạnh phúc?
Các ngươi ấy, đọc xong đừng có bi quan rồi nhìn đời nó thành ra ảm đảm tàn tro. Thấy đau khổ để cảm thông đau khổ, giữ gìn hạnh phúc chứ không phải... "À, thằng này nó đau khổ quá. Cuộc đời này sao mà đau khổ quá. Thôi, ta đập đầu vô gối tự giải thoát cho xong...".
Bế tắc thì phải tìm đường nhé các má (các ba gộp luôn).
Bản thân ta cũng từng dại dột trèo cây ớt rồi phi xuống một lần rồi. Ta thì không sao, tội cho cây ớt nó gãy thôi.
Chậc, nói nhiều quá rồi. Gõ mỏi tay. Tóm lại là thế này: Cuối cùng thì Thi Quỷ nhà ta cũng sẽ đoàn tụ với thê tử, vợ chồng dắt nhau về dựng mái nhà tranh, sáng cưỡi ngựa bắn cung, tối xem hoa thưởng nguyệt... Nói chung là gia đình hạnh phúc, con cái vui vầy...
Truyện khác cùng thể loại
63 chương