Phù Thiên Ký

Chương 145 : Thanh Y Môn

Sau một hồi đánh đập chán chê, tiểu cô nương rốt cuộc cũng chịu dừng tay. Vừa nhét hình nhân Lăng Mị vào áo, cô bé vừa hậm hực: "Hừ! Ngươi cứ đợi đấy! Ta mà lớn lên được thì nhất định sẽ cho ngươi biết tay!". Nói đoạn, cô bé liếc sang nhìn hình nhân còn lại, oán trách: "Còn Vương Chi ngươi nữa, ngươi cũng rất là xấu xa có biết không?". "Lúc còn chưa biến thành người thì cứ xách cổ người ta lên hoài à, ngươi không biết như vậy gọi là ngược đãi yêu thú sao? Thân thể người ta vốn là nhỏ bé mong manh, ngươi phải dịu dàng từ tốn chứ?". "Nếu chỉ bấy nhiêu thì thôi cũng kệ, ta là yêu thú rộng lượng, có thể không tính toán với ngươi. Nhưng là tại sao ngươi lại bỏ ta ở đây rồi một mình rời đi hả?!". Càng nghĩ tiểu cô nương lại càng bực bội, thế là một lần nữa, cô bé đưa tay cầm lấy chiếc giày... Trong lúc cô bé còn đang chần chừ thì một giọng nữ nhân đột ngột cất lên: "Sao không đập xuống?". Nghe được giọng nói kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương tức thì biến đổi. Tuy nhiên rất nhanh, cô bé đã đem nó giấu đi. Nặn ra một nụ cười khả ái, cô bé quay mặt lại, mở miệng: "Lăng Mị tỷ, tỷ đến hồi nào vậy?". Đối diện, Lăng Mị cũng tươi cười đáp lại: "Từ khi kẻ nào đó bắt đầu xách giày đập lên mặt ta a". Tròng mắt khẽ đảo, cô bé thay "kẻ nào đó" nói hộ: "Lăng Mị tỷ, ta nghĩ hẳn là hiểu lầm thôi. Ừm, chắc tại người ta muốn giúp tỷ đập tan xúi quẩy hay gì đó ấy mà". "Ồ, sao ta lại không biết trên đời còn có loại yêu thuật này nhỉ?". "Tu đạo giới có nhiều loại pháp thuật như vậy, tỷ làm sao mà biết hết được chứ". Cô bé cười giả lả, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Lăng Mị tỷ, tỷ kiếm ta có chuyện gì vậy?". "À, cũng không có gì, chỉ là bệnh cũ sắp tái phát cho nên...". Chẳng đợi Lăng Mị nói xong, "Soạt" một tiếng, cô bé lập tức xoay đầu bỏ chạy. Thấy thế, Lăng Mị không khỏi bất mãn: "Chạy cái gì chứ? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi". Hừ nhẹ một tiếng, nàng hóa thành một đạo linh quang đuổi theo. ... Vài phút sau. "Lăng Mị tỷ, ngươi nắm áo người ta làm gì? Mau thả ta xuống đi!". "Tiểu Đinh Đang, thả xuống ngươi lại chạy mất thì làm sao. Không được đâu". "Vậy chứ tỷ bắt ta lại làm cái gì?". "Thì chữa bệnh cho ta chứ làm gì". Nghe đối phương đáp tỉnh bơ như vậy, Tiểu Đinh Đang bất lực la lên: "Nhưng ta không có muốn a!". "Không sao. Ta muốn là được rồi". "Ta không muốn! Ta không muốn! Vương Chi! Mau tới cứu ta đi!". Cũng chẳng biết có phải vì trời cao thương xót hay không mà cuối cùng lời cầu cứu của cô bé cũng được đáp ứng. Từ đằng xa, một đạo linh quang đang phá không bay tới với tốc độ cực nhanh. Người đến là một thanh niên, bề ngoài tuổi tầm hai bảy hai tám, thân khoác trường bào màu trắng, tướng mạo anh tuấn, khí chất bất phàm, đích thị không phải Vương Chi. Nhẹ khom người, thanh niên hướng Lăng Mị cung kính nói: "Đệ tử tham kiến trưởng lão". "Thế Danh, ngươi không ở Bách Linh Phong mà chạy tới chỗ ta làm gì?". - Nhìn thanh niên, Lăng Mị nghi hoặc hỏi. "Hồi trưởng lão, gia sư sai đệ tử đến đây mời người, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc". Nghe vậy, ánh mắt Lăng Mị chợt lóe lên. Nàng hỏi dồn: "Thế Danh, là chuyện quan trọng gì? Có phải sư phụ ngươi bị bệnh sắp chết rồi không? Huynh ấy sai ngươi đến tìm ta là muốn ta qua tiếp nhận di chúc đúng không? Ngươi có nghe huynh ấy bảo là sẽ truyền ngôi vị tông chủ lại cho ta không?". Trước những câu hỏi dồn dập của nàng, bên cạnh, Lâm Thế Danh vừa nghe mà lòng toát cả mồ hôi. Hắn nhớ là sư phụ của mình vẫn còn rất khỏe mạnh a. Thần sắc hơi tái, hắn hướng Lăng Mị hồi đáp: "Bẩm trưởng lão, thật ra thì sức khỏe của sư phụ đệ tử...". "Không cần nói thêm nữa, ta biết hết rồi. Để tránh làm chậm trễ việc tiếp nhận... ý ta là việc chuẩn bị hậu sự cho sư huynh, bây giờ ta sẽ lập tức qua đo ngay". Nghe nàng nói thế, vốn đang im lặng lắng nghe từ nãy giờ, Tiểu Đinh Đang không khỏi âm thầm vui vẻ. Thoát được một kiếp rồi a. Có điều rất nhanh, cô bé nhận ra rằng mình đã vui mừng quá sớm. Đơn giản là bởi Lăng Mị chẳng những không thả mà còn... lấy một sợi dây đem cô bé trói lại rồi treo lủng lẳng lên một cành cây. "Tiểu Đinh Đang, ngươi cứ ở trên này chơi, ta đi sẽ về ngay thôi". ... Lát sau, tại Bách Linh Phong, một đạo hắc quang phá không bay đến với tốc độ làm người líu lưỡi. Trong nháy mắt, đạo linh quang kia đã đáp xuống, một thân ảnh kiều diễm hiện ra. "Tham kiến ngũ trưởng lão". "Tham kiến ngũ trưởng lão". ... Lăng Mị rất không kiên nhẫn khoát tay, bảo với các đệ tử của Bách Linh Phong: "Được rồi được rồi! Tránh ra để ta vào coi!". ... Khi Lăng Mị vừa đặt chân vào đại sảnh, một giọng nghi hoặc lập tức cất lên: "Ngũ trưởng lão, hình như lần này muội đến hơi sớm...". Cố nặn ra một vẻ mặt thương tâm nhất có thể, Lăng Mị buồn bã mà nói: "Chưởng môn sư huynh, chuyện quan trọng như vậy, thân làm sư muội, ta sao có thể không tới được". Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút bất thường nhưng Thanh Tùng Tử vẫn gật đầu tỏ ra hài lòng: "Ngũ trưởng lão, muội biết phân nặng nhẹ như vậy là tốt. Lúc nãy ta còn sợ là muội lại bịa ra lý do nào đó mà vắng mặt như lần trước nữa...". "Sư huynh sao lại nghĩ ta như thế chứ?... Huynh thừa biết là xưa nay ta đều rất quý mến sư huynh mà". Sau vài giây im lặng, Lăng Mị lần nữa lên tiếng: "Ừm... sư huynh, nếu huynh cảm thấy không còn trụ được lâu nữa thì đưa cho ta cất giữ luôn bây giờ đi, kẻo sau này lại mất công bị mọi người tranh giành". Đưa? Ánh mắt mờ mịt, Thanh Tùng Tử hỏi lại: "Ngũ trưởng lão, ý muội ta không hiểu lắm". "Sư huynh, huynh như vậy còn tiếc nuối làm gì, mau đưa ta đi". "Nhưng mà đưa cái gì mới được chứ?". "Thì lệnh bài tông chủ chứ còn cái gì nữa". "Nhưng ta tại sao phải đưa cho muội?". "Chẳng phải huynh sắp chết nên gọi ta đến để truyền lại ngôi vị tông chủ sao?". Khóe môi bất giác co giật mấy cái, Thanh Tùng Tử hít sâu một hơi, cố để tâm tình bình ổn lại rồi mới hỏi: "Ai nói với muội là ta sắp chết?". "Thì đệ tử chân truyền của huynh chứ ai". "Muội nói là Thế Danh?". "Ừ". - Lăng Mị rất thản nhiên đổ tội - "Chính hắn đấy". Thế là trong cơn tức giận, Thanh Tùng Tử nhanh chân bước ra ngoài. ... Gần mười phút sau. Thân ảnh Thanh Tung Tử một lần nữa xuất hiện tại đại sảnh. Vừa rồi ông đã đến gặp đệ tử mình và đã được kể rõ đầu đuôi. Hóa ra toàn bộ mọi chuyện đều là do vị sư muội tính tình cổ quái của ông tự suy diễn mà nên cả. Thật không biết là nàng phải khao khát chức vị tông chủ kia đến cỡ nào mới có thể tưởng tượng thành ra như vậy. Trong lòng buồn bực, Thanh Tùng Tử đi thẳng đến chiếc ghế dành sẵn cho mình, vừa đi vừa nói: "Ngũ trưởng lão, muội ngồi xuống đó cho ta". "Sư huynh, mặt mày huynh sao lại cau có thế chứ? Không truyền ngôi vị tông chủ cho ta thì thôi, ta cũng có ép buộc huynh đâu". "Hừ! Muội mà còn dám nhắc đến chuyện truyền ngôi vị thì trong mười năm tới đừng hòng nhận được một viên linh thạch nào!". Vừa mới ngồi xuống ghế, Lăng Mị lập tức bật dậy: "Sư huynh, ngươi không thể làm thế a! Tại sao lại cắt bổng lộc của ta? Huynh có biết là Thiên Đan Phong của ta rất nghèo không? Bao nhiêu năm qua ta phải ngày ngày miệt mài luyện chế đan dược cho tông môn, gian khổ biết là bao nhiêu, nào là Nguyên Đan, Đại Nguyên Đan, Thanh Nguyên Đan,..."