Phù Thiên Ký
Chương 144 : Huyết chú
...
...
Qua một hồi trầm mặc, trước ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Kiều, Vương Chi cắn nhẹ đầu lưỡi, trích ra một ngụm bổn mạng tinh huyết tạo thành pháp ấn. Sau khi pháp ấn hình thành, từ mi tâm hắn, một tia phân hồn bay ra, dung nhập vào trong. Kế đấy, cũng chẳng thèm hỏi ý Tiểu Kiều, hắn đem một tia thần hồn của nàng rút ra, dẫn luôn vào pháp ấn rồi đánh lên người nàng.
Sờ tới sờ lui cái trán nhỏ của mình mấy lượt, Tiểu Kiều e dè lên tiếng:
"Ngươi... ngươi vừa làm gì ta vậy?".
"Huyết thệ".
Dáng vẻ trang trọng, Vương Chi nhìn thẳng vào mắt nàng, cất giọng tang thương:
"Tiểu Kiều chi nữ, kể từ thời khắc này ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta. Từng sợi tóc mảnh cho tới giọt máu cuối cùng, cả thể xác lẫn linh hồn, hết thảy đều vì ta mà gìn giữ, vì ta mà dâng hiến. Không đổi không thay. Không tiếc không hối. Đời đời kiếp kiếp. Vĩnh bất vong tình".
Lời Vương Chi vừa dứt thì kỳ lạ thay, đôi mắt Tiểu Kiều đột nhiên trợn trừng, con ngơi vốn đen tuyền lập tức chuyển sang đỏ thẫm, hệt như Vương Chi hiện giờ. Nếu như lúc này Ma Bôi vẫn còn tồn tại thì chắc chắn nó sẽ nhận ra ngay việc gì đã xảy ra. Những lời kia của Vương Chi cũng không phải là tùy tiện mà nói, nó là một huyết chú. Một lời nguyền cực kỳ đáng sợ. Kẻ bị hạ lời nguyền này, đừng nói là chết, cho dù có luân hồi chuyển thế trăm ngàn lần đi nữa thì cũng vẫn bị trói buộc như cũ. Trừ phi là người hạ chú tự mình hóa giải, bằng không lời nguyền ấy sẽ tồn tại mãi mãi.
Tất nhiên, mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó. Để đổi lấy sự tận tụy muôn đời vạn kiếp của người bị nguyền thì kẻ hạ chú phải trả một cái giá vô cùng đắt. Ngay khi huyết chú vừa hạ xong, hắn sẽ lập tức bị mất đi sáu mươi năm thọ nguyên, một con số chẳng hề nhỏ tí nào. Nhưng đó vẫn chỉ là mới bắt đầu, cái giá thật sự còn nằm ở phía sau. Cứ mỗi ba mươi năm, kẻ hạ chú bắt buộc phải giúp người bị nguyền thực hiện một lần song tu quán đỉnh, nếu không hắn sẽ bị huyết chú phản phệ và dày vò cho đến chết. Thoạt nghe tưởng chừng nó chẳng khó khăn gì mấy, dù sao thì song tu cũng là việc có thể dễ dàng tiến hành. Tuy nhiên, sự thật thì nó nào có đơn giản như vậy. Trong quá trình song tu, kẻ hạ chú không những phải truyền sang cho người bị hạ một phần tu vi mà còn phải chia sẻ cho đối phương cả thọ nguyên của mình nữa. Sáu mươi năm, đó là cái giá.
Tính đi, vừa hạ chú xong thì liền mất đi sáu mươi năm thọ nguyên, tiếp đấy, cứ cách mỗi ba mươi năm lại mất thêm sáu mươi năm thọ nguyên nữa, cái giá này lẽ nào chưa đủ để gọi là đắt? Thiết nghĩ nếu không phải bậc đại năng có tuổi thọ dồi dào cỡ Đại hải cảnh trở lên thì chẳng ai lại đi thực hiện loại huyết chú kinh khủng như thế cả.
Vậy cớ gì Vương Chi - một kẻ chỉ vừa mới bước vào Phàm thai cảnh trung kỳ - lại đi hạ xuống lời nguyền đáng sợ đó? Như vậy có quá điên rồ không?
Thật ra thì không. Vương Chi chẳng những không điên mà còn rất tỉnh táo.
Hiện tại thì đúng thật là tu vi của hắn rất thấp, so với con kiến cũng chẳng hơn là mấy, thế nhưng là... hắn tin. Hắn tin nhất định có một ngày hắn sẽ đặt chân vào cảnh giới Đại hải, đặt chân vào hàng ngũ đại tu sĩ. Tạo hóa đã cho hắn sống lại, đã tặng cho hắn mười vạn sinh linh bản nguyên, nếu còn không tu thành Đại hải thì thật cũng nên chết luôn đi là vừa.
Mặc dù bây giờ thọ mệnh của hắn chỉ vẻn vẹn còn đúng ba năm, nhưng vậy thì thế nào? Đối với hắn chỉ bấy nhiêu là đủ rồi. Tại sao lại hạ huyết chú bây giờ mà không đợi thêm một thời gian nữa, sau khi thọ nguyên đã tăng lên?
Có gì khác nhau chứ?
Hung hiểm?
Tu đạo vốn dĩ chưa từng có an toàn. Đừng nói việc sớm hạ chú sẽ giúp linh hồn Tiểu Kiều được củng cố, cho dù không có hắn cũng vẫn phóng tay làm. Một con kiến thì dù có ba năm hay là trăm năm thọ nguyên, nó cũng vẫn là con kiến thôi.
Hôm nay hắn vì Tiểu Kiều mà bỏ ra sáu mươi năm thọ nguyên, sau này hắn sẽ lại tiếp tục vì nàng mà bỏ ra thêm vô số thọ nguyên nữa, tất cả... tất cả đều rất đáng.
Bởi nàng là Âm Linh Chi Hồn?
Không. Nàng không phải Âm Linh Chi Hồn mà là... Tiên Linh Chi Hồn - một dạng linh hồn cực kỳ hiếm gặp mà đến cả tiên nhân cũng mơ ước có được.
"Khổng Tước ơi Khổng Tước, ta nghĩ có nằm mơ chắc ngươi cũng chẳng ngờ tới đi...".
...
Một giờ sau.
"Ưm...".
Từ trong hôn mê, Tiểu Kiều từ từ mở mắt.
Hiện ra trước mặt nàng là một khung cảnh rất đỗi quen thuộc: một con suối lớn, một tảng đá to, vài cây cổ thụ,... Thứ duy nhất mà nàng lạ lẫm là một thân ảnh nhỏ. Y mặc một bộ trường bào màu xám cũ kỹ, mái tóc bạc phơ, da mặt nhăn nheo, lưng khòm, mắt híp,..., rõ ràng là một ông lão.
"Ngươi tỉnh rồi?". - Ông lão nọ nhìn Tiểu Kiều, cất tiếng.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia, theo bản năng, Tiểu Kiều vội lùi ra sau, miệng lắp bắp:
"Ngươi... ngươi... ngươi...".
"Không cần phải ngạc nhiên, ta chỉ là đã già đi một chút thôi".
Một chút? Cái này là một chút sao? Tiểu Kiều thấy không thích hợp lắm.
Mặc kệ bộ dáng mờ mịt của nàng, Vương Chi xoay lưng lại, tiếp tục đứng nhìn thứ trước mặt.
Là hai ngôi mộ.
Có chút tò mò, ở phía sau, Tiểu Kiều len lén ngó lên.
"Tiểu Kiều chi mộ".
"Thì ra hắn lập mộ cho ta".
Tạm gác một chút cảm giác là lạ trong lòng, nàng chuyển ánh mắt sang ngôi mộ còn lại.
"Vương Chi chi mộ".
Nhìn cái tên lạ lẫm kia, Tiểu Kiều không khỏi âm thầm nghi hoặc: "Đó là mộ của ai nhỉ? Hình như cũng vừa mới được đắp giống của ta. Chẳng lẽ trong lúc ta bất tỉnh hắn đã lại cắn chết người nào nữa...".
Giữa lúc nàng còn đang tự hỏi thì giọng Vương Chi truyền đến:
"Về nhà thôi".
...
...
Năm tháng lại tiếp tục qua đi. Hết xuân đến hạ, hết hạ đến thu, hết thu đến đông, hết đông rồi lại đến xuân. Thời gian cứ thế hờ hững trôi nhanh. Không đợi chờ. Không lưu luyến... Chớp mắt, hai mươi mốt năm đã qua hết...
Yêu Tông.
Thiên Đan Phong.
Bên dưới tán cây năm nào Vương Chi vẫn thường ngồi, một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi đang tựa lưng một mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.
"... Lăng Mị thật xấu xa, lúc nào cũng bắt ta chữa bệnh cho nàng hết".
"Nàng thì lớn như thế, ta thì nhỏ như vầy, đáng lý ra nàng phải chăm sóc cho ta mới đúng chứ, đằng này... hết bắt ta nấu ăn lại sai ta phơi thuốc, rồi canh lò, rồi rửa lô,...".
"... Chỉ cho có cái lục lạc nhỏ nhỏ bé bé thôi mà, làm gì lại đọa đày ta như bò đọa cỏ vậy? Cứ dài ra một chút là cắn, mọc ra một xíu là ăn, đến nỗi mà ta cũng chẳng lớn lên được luôn...".
Như thấy than thở vẫn chưa đủ, tiểu cô nương kia thò tay vào áo lấy ra hai hình nhân lớn cỡ ba ngón tay, cao khoảng một gang, bên trên khắc hai dòng chữ: cái thứ nhất là "Lăng Mị", cái thứ hai thì là "Vương Chi".
Đem hình nhân có chữ "Lăng Mị" đặt xuống thảm cỏ, tiểu cô nương cởi giày ra, cầm lên rồi đập xuống.
"Lăng Mị, ta đánh ngươi này! Cho ngươi chết này! Chết này!".
"Bắt nạt ta này! Sai bảo ta này! Chết này! Chết này!".
Truyện khác cùng thể loại
320 chương
202 chương
121 chương
69 chương
27 chương