Phù Thiên Ký

Chương 146 : Thanh Y Môn (2)

Cứ mỗi lần nàng kể một câu thì trán Thanh Tùng Tử lại nhăn thêm một chút, cứ vậy tiếp diễn, mãi đến khi chẳng còn chỗ trống nào trên trán để mà nhăn nữa thì ông mới đành nhượng bộ thu binh: "Được rồi! Được rồi! Ta sẽ không động tới linh thạch của muội nữa được chưa!". Thế là tức thì, những lời kể lể ngưng hẳn lại. "Huynh nói sớm có phải tốt hơn không, làm ta tốn nước bọt nãy giờ". ... Một đỗi sau. Trong đại sảnh lúc này, ngoài Lăng Mị và Thanh Tùng Tử thì đã có thêm ba người nữa. Đó là đại trưởng lão Liệt Long Tử - phong chủ Ma Diễm Phong, nhị trưởng lão Thái Hằng Tiên Tử - phong chủ Thiên Tuyền Phong, tam trưởng lão Lục Tốn - phong chủ Mạc Thủy Phong. Trước sự chờ đợi của mọi người, Thanh Tùng Tử cất tiếng: "Hôm nay ta mời mọi người đến đây, mục đích cũng không gì ngoài thảo luận cho lần Tông môn chi chiến sắp tới". Dừng trong giây lát, ông nói tiếp: "Tuy nhiên, so với các đợt trước thì lần Tông môn chi chiến này, ta lo là sẽ có chuyện ngoài ý muốn". Nghe thế, đại trưởng lão Liệt Long Tử ngồi gần nhất mới nghi hoặc: "Sư đệ, tại sao lại nói vậy?". Thoáng liếc qua đại trưởng lão, Thanh Tùng Tử trầm giọng: "Chắc sư huynh còn nhớ cái tên Tả Vinh Thành chứ?". "Người này chẳng phải là môn chủ Thanh Y Môn - môn phái vừa tấn cấp trở thành đại tông môn mười năm trước". Thanh Tùng Tử nhẹ gật đầu: "Không sai, chính là y". "Sư huynh". - Lắng nghe nãy giờ, nhị trưởng lão Thái Hằng Tiên Tử chen vào - "Không lẽ huynh đang lo Thanh Y Môn sẽ giở trò gì trong lần Tông môn chi chiến sắp tới sao?". "Hừ! Bọn chúng dám sao? Mặc dù Thanh Y Môn đã tấn cấp trở thành đại tông môn của Vân Lam đại lục nhưng suy cho cùng thì căn cơ vẫn còn non kém, há có thể bì được với Yêu Tông chúng ta và những đại phái khác, muốn giở trò cũng chưa tới lượt chúng". - Vừa lên tiếng không phải Thanh Tùng Tử mà là đại trưởng lão Liệt Long Tử. Chỉ là quan điểm của ông nhanh chóng bị chính Thanh Tùng Tử bác bỏ: "Sư huynh, nếu là trước kia thì những lời của huynh đích thị không sai, nhưng là bây giờ thì... đã có biến cố xảy ra". "Sư huynh, lẽ nào có liên quan đến môn chủ Thanh Y Môn kia?". - Tam trưởng lão Lục Tốn suy đoán. Thần sắc chẳng mấy vui vẻ, Thanh Tùng Tử xác nhận: "Quả thật là do Tả Vinh Thành". Ông nói tiếp: "Theo tin tức mới nhất mà ta vừa nhận được thì Tả Vinh Thành đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả rồi". Chưa biết chưa trọng, vừa biết, các trưởng lão liền hiểu được tại sao Thanh Tùng Tử lại lo lắng như vậy. Trong tám đại cảnh giới tu đạo, từ Thiên hà cho tới Đại hải, mỗi cảnh giới đều có tên ám thị riêng. Tu sĩ Thiên hà cảnh được gọi là cường giả, Linh anh cảnh gọi là chân nhân, Đại hải cảnh thì gọi là đại tu sĩ, còn như Linh châu cảnh bất quá chỉ được gọi là cao thủ mà thôi. Vừa rồi Thanh Tùng Tử nói Tả Vinh Thành kia đã đặt chân vào hàng ngũ cường giả thì cũng tức ám chỉ rằng tu vi của y đã đạt tới Thiên hà cảnh. Cái này có ý nghĩa gì? Hiện tại Tả Vinh Thành kia đã ở một tầng thứ cao hơn hết thảy những người đang ngồi đây. Nếu theo quy tắc của tu đạo giới thì bọn họ phải cung kính gọi y một tiếng "tiền bối" đấy. Lại nói, tính đến thời điểm này, trừ Tả Vinh Thành kia ra thì toàn bộ Vân Lam đại lục vẫn chưa có người nào nằm trong hàng ngũ cường giả nữa cả. Điều đó cũng đồng nghĩa rằng... bây giờ Tả Vinh Thành chính là kẻ mạnh nhất ở đây. Trong suốt hai trăm năm trở lại đây, sỡ dĩ Vân Lam đại lục có được những tháng ngày bình yên, một nửa là nhờ chính đạo cường thịnh, tà đạo suy yếu, nửa còn lại thì là do các đại tông môn chính đạo này có thực lực không chênh lệch nhiều, chẳng ai quá yếu hoặc quá mạnh hết. Bằng như hiện tại, Thanh Y Môn bỗng xuất ra một cường giả Thiên hà cảnh, việc này đã khiến cho sự cân bằng giữa các đại tông môn bị phá vỡ. Tuy rằng Thanh Y Môn cũng giống như Yêu Tông và các đại tông môn khác, đều là danh môn chính phái, thế nhưng nó không có nghĩa rằng sự bình yên của Vân Lam đại lục vẫn sẽ tiếp tục được duy trì. Chính đạo thì cũng có tranh đấu đấy. ... Qua một hồi trầm mặc, đại trưởng lão là người đầu tiên phá vỡ im lặng. Hướng về Thanh Tùng Tử, ông trầm giọng: "Sư đệ, tin tức kia có chính xác không?". "Không sai được". Lấy ra một tấm thiệp, Thanh Tùng Tử vừa đưa qua cho đại trưởng lão vừa nói: "Hôm qua người của Thanh Y Môn đã mang tới. Bọn họ mời ta đến dự đại lễ mừng Tả Vinh Thành tấn cấp cường giả". ... Sau khi tấm thiệp nọ được chuyền đi một vòng, rốt cuộc thì Thái Hằng Tiên Tử là người đưa ra ý kiến: "Sư huynh, mặc dù Tả Vinh Thành hiện đã bước vào Thiên hà cảnh, nhưng nếu bàn về căn cơ thì Thanh Y Môn bất quá chỉ là môn phái mới nổi trong hai mươi năm trở lại đây, so với Yêu Tông ta và các đại tông môn khác vẫn là không bì được. Tả Vinh Thành có tài giỏi đến đâu thì cũng chẳng thể một mình mà định càn khôn". Bên cạnh, tam trưởng lão Lục Tốn gật đầu tán đồng: "Nhị trưởng lão nói phải. Thiên hà cảnh tuy rằng lợi hại nhưng nếu muốn một mình chống lại cả trăm cao thủ Linh châu cảnh thì vẫn là không có khả năng. Huống hồ hiện giờ Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn và Yêu Tông chúng ta đều đã xuất hiện nhân vật Linh châu đệ cửu trọng, trừ phi là Tả Vinh Thành lại lần nữa đột phá tu vi, tiến vào cảnh giới Thiên hà đệ nhị, bằng không cũng sẽ chẳng dám gây bất lợi cho các đại tông môn khác đâu". Thanh Tùng Tử nghe hai người họ nói xong, chưa vội trả lời mà nhìn sang Lăng Mị hiện đang ngồi vẽ mấy cái vòng tròn trên mặt bàn, hỏi: "Ngũ trưởng lão, quan điểm của muội thì sao?". Bị gọi thẳng tên, Lăng Mị miễn cưỡng hồi đáp: "Sư huynh, ý ta cũng giống với Thái Thái a". Thái Thái? Đang ngồi suy tính, Thái Hằng Tiên Tử lập tức trừng mắt, lớn tiếng bảo: "Lăng Mị, tên ta là Thái Thiếu Phần, không phải Thái Thái!". Liếc mắt ngó qua, Lăng Mị gật gù nhận lỗi: "Nhị trưởng lão, ngươi đừng tức giận. Vừa rồi ta chỉ là lỡ miệng, chẳng có ý gì đâu. Tên ngươi là Thái Thiếu Phần, ta nhớ kỹ mà". Ngoài miệng là vậy, còn trong lòng thì Lăng Mị lại đang thầm nói thế này: "Thái Thái không chịu lại muốn gọi Thái Thiếu Phần. Bộ hồi nhỏ cha mẹ không cho nàng cái gì hoặc là cho ít hơn các huynh đệ tỷ muội khác hay sao mà đặt Thiếu Phần. Thiếu Phần Thiếu Phần, cái tên thật là khiến người liên tưởng a". Càng nghĩ Lăng Mị lại càng thấy buồn cười, đến mức dù đã cố gắng kiềm chế nhưng khóe miệng nàng vẫn hiện ra tiếu ý thấy rõ. Tất nhiên là dáng vẻ ấy của nàng lập tức lọt vào mắt Thái Hằng Tiên Tử. Nghĩ đối phương đang cố tình châm chọc mình, lửa giận trong lòng Thái Hằng Tiên Tử liền bốc lên. Nhưng nàng còn chưa kịp phát tác thì giọng của Thanh Tùng Tử truyền đến: "Hừm hừm... Ngũ trưởng lão, nhị trưởng lão, chúng ta tiếp tục bàn chính sự thôi". Gương mặt lại lần nữa hiện lên nét lo âu, Thanh Tùng Tử nói: "Những gì nhị trưởng lão và tam trưởng lão vừa trình bày, thú thật là hôm qua ta cũng có cùng quan điểm giống vậy. Có điều bây giờ thì...". Khẽ lắc đầu, giọng ông lại trầm thêm một chút: "Sáng nay ta vừa nhận được một tin tức. Nó là bản báo cáo về một người, một người khiến cho ta cảm thấy vô cùng bất an, so với Tả Vinh Thành cũng chẳng kém hơn". "Sư đệ". - Thần sắc nặng nề, đại trưởng lão hỏi - "Rốt cuộc là đại nhân vật nào lại có thể khiến đệ phải lo lắng như vậy?". "Mộng Đoạn"