Chương 13 – Quá ít và quá nhiều (1)   Tác giả: Tân Di Ổ Dịch: Gia Gia Nhận được sự đồng ý của Tạ Bằng Ninh, khi rời khỏi, ngoại trừ tư trang của mình ra, Tuần Tuần còn mang theo con mèo già đó. Cô không thích nuôi động vật, nhưng con mèo này đã đi theo cô ba năm, trong lòng nó đã xem cô là chủ nhân rồi. Thiệu Giai Thuyên, người đã kết thúc cuộc sống lưu lang của nó trước kia nay đã cao chạy xa bay, Tạ Bằng Ninh giữ nó lại vì tình xưa, nhưng công việc của anh rất bận, trước nay chưa hề nhìn đến con vật nhỏ bé này, huống chi một khi anh cắt đi sợi dây liên kết với Thiệu Giai Thuyên, thật không biết cuộc sống của con mèo này sẽ ra sao. Nó đã bước vào tuổi già, mắt đã hoa, răng cũng rụng hết mấy cái, Tuần Tuần không muốn để nó sống những ngày ăn xong bữa này không biết bữa khác. Con người còn cầu xin một cuộc sống yên ổn, thì huống chi là con mèo. Cô trở về nhà mẹ với hành lý nặng trĩu. Chị diễm lệ vẫn còn trong bệnh viện, sau khi sắp xếp chỗ ở cho con mèo, Tuần Tuần ngồi lên sopha, tay nắm chặt túi xách. Trong đó có tiền phòng thân mà cô đã lục ra từ “một vài” vị trí bí ẩn trong nhà, còn có tất cả những cổ phiếu, hoa hồng bảo hiểm, quỹ tiết kiệm thuộc quyền sở hữu của cô, và một bản giấy phép bất động sản của căn hộ nhỏ mà họ đã cùng mua sau khi kết hôn. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện thì Tuần Tuần đã không tiêu xài phung phí, rất nhiều những số tiền nhỏ nhặt mà người khác không chú ý đến, cô đều cẩn thận tích lũy lại, nếu không xác định là đầu tư cực kỳ ổn định, cô tuyệt đối không tùy ý tham gia, tiền lì xì từ sau 14 tuổi cô còn có thể nói ra được chúng đã được sử dụng trong những việc nào. Nếu nói theo câu “tích thiểu thành đa”, thì cô cũng có một số tiền khả quan, nhưng đại bộ phận hiện kim đều đã dùng cho thuốc điều trị đặc hiệu của giáo sư Tăng, số còn lại đa phần chưa thể đổi thành tiền, nay chỉ còn lại một số tiền mang tên “Quỹ không còn gì cả”. Tên sao thì nghĩa vậy, số tiền này chính là để giúp cô chống cự một thời gian khi đã khốn cùng đến hết đường để đi, cũng giống như phương án an toàn cuối cùng của phi hành gia, cách thức này một khi đã khởi động, thì không còn đường lui nào nữa. Trong số người quen biết thì chỉ có Tăng Dục được nghe qua sự tồn tại của cái tên này, lúc ấy cô đã suýt cười đến vỡ bụng. Nhưng về vấn đề quỹ này có bao nhiêu, được đặt ở đâu, thì ngoại trừ bản thân Tuần Tuần ra, không còn ai biết được nữa. Tuần Tuần luôn hy vọng mãi mãi cũng không phải dùng đến số tiền này, nhưng lại cứ cảm thấy rồi cũng sẽ có lúc phải dùng đến nó, nghĩ đi nghĩ lại, thật là mâu thuẫn. Giờ đây, tất cả những thứ này đều đang nằm trong túi xách của cô, đó là tài sản tính mạng của cô. Dẫu cho Tạ Bằng Ninh không cho cô gì cả, thì bằng vào số tích lũy này, chí ít cô cũng có thể sống một khoảng thời gian, trường hợp xấu nhất cũng có thể duy trì tính mạng của cô đến khi tìm được công việc mới, bắt đầu lại cuộc sống bình thường. Do đó, cô giữ chúng rất chặt, đây là điều duy nhất ở hiện tại mà cô có thể nắm giữ được. Tuần Tuần định thần lại, bắt đầu suy nghĩ xem phải dùng cách nói nào mới có thể nâng cao mức độ bình tĩnh đến mức có thể của chị diễm lệ để chị tiếp nhận cái sự thật cô phải ly hôn, đây là vấn đề lớn nhất ở trước mắt mà cô phải giải quyết. Thế nhưng ngay trong lúc này, cô nhận được cuộc gọi từ nhà mẹ chồng. Bà Tạ vừa nghe thấy giọng nói của Tuần Tuần thì đã vội vàng bảo cô đến nhà một chuyến. Tuần Tuần hoảng lên, vốn dĩ còn muốn hỏi lý do, nhưng lại thấp thoáng nghe được tiếng khóc của chị diễm lệ ở đầu dây bên kia, liền hiểu ra đại khái vấn đề, tim cũng lạnh hơn một nửa. Tuần Tuần chạy đến nhà mẹ chồng, mặt nhễ nhại mồ hôi, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên cô nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn. Chị diễm lệ ngồi ở dưới đất ngay trung gian phòng khách, mái tóc được bới công phu nay đã rối xù, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe, nếu không phải do Tuần Tuần đã quá quen với ngôn ngữ cơ thể của chị, chắc chắn không thể nhận ra ngay đây là mẹ của mình. Báo chí trên bàn trà đã rơi hết xuống đất, sứ Thanh Hoa yêu quý của ông Tạ cũng đã vỡ hết hai cái, hai người già của nhà họ Tạ đang không biết phải làm thế nào, chỉ pân biệt đứng ở nơi cách chị diễm lệ một mét, bà Tạ than ngắn thở dài, ông Tạ thì cứ đẩy đẩy gọng kính trên sóng mũi. Tạ Bằng Ninh đến trước cô một lúc, nét mặt đầy bất lực và mù tịt. “Cuối cùng con cũng tới rồi. Mau lên, mau đỡ mẹ con dậy. Bà ta mà có xảy ra chuyện gì ở nhà này, ngày tháng thật không biết phải làm sao nữa.” Trông thấy Tuần Tuần, bà Tạ như nhìn thấy cứu tinh. Tuần Tuần kìm nén ý định ‘ngất đi cho rồi’, bước nhanh đến đỡ chị diễm lệ, cô nói bằng giọng như muốn khóc: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” “Con của mẹ, số con cũng khổ như mẹ vậy! Mẹ đã nhìn lầm người rồi. Nếu biết trước nhà họ không có lương tâm như thế, mẹ đã không nên đẩy con vào hố lửa!” Nhìn thấy con mình, chị diễm lệ không những không đứng lên mà còn khóc thương tâm hơn. “Chúng tôi vô lương tâm chỗ nào? Chúng tôi có lỗi gì với con gái của bà nào? Bà thông gia, bà không thể ngậm máu phun người như vậy.” Bà Tạ nói gấp. Chị diễm lệ hơi nhỏm người dậy hét: “Mấy người là người có học, tôi nói không lại mấy người, nhưng nếu như tôi có máu gà ở đây, tôi nhất định tát từ đầu tới chân vào người mấy người. Tuần Tuần nhà tôi tốt như vậy gả vào nhà mấy người, làm trâu làm ngựa cho con trai của mấy người, bây giờ con trai mấy người chán nó rồi, nói ly hôn là ly hôn, trên đời làm gì có đạo lý này chứ!” “Mẹ đừng nói lung tung nữa, đứng dậy đã, chúng ta về nhà hẳn nói.” Tuần Tuần vội vàng khuyên ngăn. “Ai nói ly hôn, hả? Bằng Ninh? Ai nói hai con ly hôn?” Bà Tạ ngạc nhiên liền quay qua nắm lấy áo của con mình, Tạ Bằng Ninh phiền lòng đến không chịu nổi. Trong tiếng khóc của chị diễm lệ và lời biện bạch của Tạ Bằng Ninh, cuối cùng Tuần Tuần cũng đã làm rõ được thị phi lần này là bắt nguồn từ đâu. Thì ra, bệnh của giáo sư Tăng vừa có khởi sắc, chị diễm lệ nghe nói bệnh viên mới nhập vào một thiết bị trị liệu rất đắt tiền, chuyên dùng để hỗ trợ cho bệnh nhân bị hôn mê. Cháo thì ít mà tăng thì nhiều, phải rất lâu mới đến phiên giáo sư được sử dụng một lần, dẫu cho chị diễm lệ đã dùng hết bao nhiêu lời, bao nhiêu cách, cũng không thể xin được giữ lại thiết bị này bên giường bệnh của giáo sư Tăng một thời gian dài hơn. Chị diễm lệ quá yêu chồng, chỉ mong sao thiết bị này có thể giúp cho giáo sư Tăng sớm ngày tỉnh lại, nhớ ra con rể của mình làm việc trong cục vệ sinh, lại phụ trách bộ phận quan trọng, chị liền gọi điện qua cho Tạ Bằng Ninh, nhờ anh ra mặt nói thay vài lời với phía bệnh viên. Chắc hẳn là Tạ Bằng Ninh đã nhận được cuộc gọi khi Tuần Tuần vừa dọn hết đồ đạc rời khỏi, anh không kìm chế được cảm xúc liền thêm vào cho cụm từ “mẹ vợ” một chữ “trước”, với đáp án rằng anh cũng không có cách nào ép buộc bệnh viện. Chị diễm lệ vừa thất vọng vừa tức, lại nhớ ra dạo trước Tuần Tuần có nhắc đến chuyện chồng đi lăng nhăng bên ngoài, nộ khí dâng lên, liền trách mắng Tạ Bằng Ninh không xem vợ và mẹ vợ ra gì. Có lẽ những lời mắng của chị diễm lệ quá là khó nghe, Tạ Bằng Ninh cũng lại đang ức, nên đã nói thật với chị, rằng mình và Tuần Tuần sắp ly hôn rồi. Hai chữ “ly hôn” vừa lọt vào tai chị diễm lệ, còn phải nói sao, chị cúp máy cái rụp liền xông lên nhà họ Tạ cãi lý. Vừa lúc hai người già tập thể dục trở về, đôi bên chạm mặt ngay. Chị diễm lệ vừa khóc vừa mắng, làm cho hai người già cả đời chưa nói qua bao nhiêu lời nặng nề này sứt đầu mẻ trán, đến khi thật sự không còn cách nào khác, họ mới gọi điện bảo con trai và con dâu về nhà, và thế là đã có cuộc thẩm phán của bây giờ. “Còn phải hỏi, đứa con trai ngoan của mấy người, đi lăng nhăng ở bên ngoài với những người không biết xấu hổ, vậy cũng thôi đi, bây giờ còn khốn nạn đến bỏ luôn người vợ ở nhà, còn mở miệng nói ly hôn nữa, ta khinh!” Làm viện trưởng phu nhân mười mấy năm, chị diễm lệ đã bỏ đi rất nhiều những lời thô tục, nhưng công phu căn bản để cãi nhau thì vẫn còn. Ông Tạ có cao huyết áp, vừa nghe những lời của thông gia, ông liền tức giận mà quay sang nhìn con mình, cả người chao đảo như muốn ngã. Bà Tạ vội vàng đỡ lấy ông, đương nhiên cũng nghĩ đến điều kỳ lạ khi lần này Thiệu Gia Thuyên trở về rồi lại đột nhiên rời khỏi, trong lòng đã thầm kêu khổ vì thằng con không nên người của mình, gương mặt cũng bị tức đến ửng đỏ. “Bằng Ninh à Bằng Ninh, ngày tháng tốt đẹp như vậy con không sống, con…. con bảo ba mẹ phải nói con thế nào đây!” Nhìn cha mẹ của mình vô duyên vô cớ bị nghe trách mắng, trong lòng Tạ Bằng Ninh khó chịu vô cùng, anh vội chạy tới phụ mẹ đỡ lấy ba. “Sinh con mà không dạy là lỗi của ai? Mấy người nói là nhà có gia giáo, thì ra chỉ biết làm những chuyện trộm gà bắt chó!” Chị diễm lệ nhìn ra được thông gia chột dạ, lời nói càng hùng hổ hơn. Nhìn sắc mặt của cha mình đã xám xịt, Tạ Bằng Ninh bỏ hết giáo dục đạo đức gì rồi, anh nhìn Tuần Tuần đang ngồi thờ thững bên cạnh chị diễm lệ, thở dài nói: “Tuần Tuần, tự em nói đi, là ai đề ra ly hôn?” Chị diễm lệ ngừng lại chốc lát, quét mắt qua con gái mình, tiếp tục mắng: “Đừng tưởng ta không biết, con gái của ta trung thực, cho dù là do nó đề xuất ly hôn, thì cũng là vì bị các ngươi ép đến không còn đường lui thôi!” Tạ Bằng Ninh cười lạnh, “Bà quá không hiểu con gái của mình rồi, đường của cô ấy nhiều hơn bà tưởng!” “Ý mày là sao?” Chị diễm lệ nghe không hiểu. “Ý gì à, tôi không muốn nói, trong lòng con gái bà biết rõ nhất!” Chị diễm lệ nắm cả người Tuần Tuần đung đẩy, “Tuần Tuần, con mạnh dạn nói đi, nó đã ức hiếp con như thế nào?” Hai người già họ Tạ cũng không lên tiếng, nhìn con mình, lại nhìn con dâu. “Con nói đi, con sợ gì chứ? Nói đi, nói đi, mau nói đi……” Chị diễm lệ vẫn chưa buông tay. Nổi nghi hoặc trên mặt của ba mẹ chồng, sự lạnh nhạt của Tạ Bằng Ninh… Tuần Tuần cũng không biết phải hình dung cảnh tượng trước mặt như thế nào, hình như cô sợ cái gì nhất, thì cái đó sẽ ập đến với mức độ gấp bội hơn. Cô ôm đầu hét lên: “Đừng la nữa! Là lỗi của con, là con đã đề xuất ly hôn, con đã làm bừa với người đàn ông khác ở bên ngoài…. mọi người hài lòng chưa?”       Chị diễm lệ như bị bấm nút đứng hình vậy, ngẩng người mất mấy giây. “Thật sao? Là thật sao?” Tuần Tuần không trả lời, Tạ Bằng Ninh cũng không hồi đáp. “Đồ hư hỏng, phí công mẹ nuôi con rồi. Con làm vậy coi được sao? Con làm sao nhìn mặt mẹ và lão già ở dưới kia hả? Những khổ cực con đã trải qua trước đây phải thế nào? Làm sao nhìn mặt người chú đang nằm trên giường bệnh hả…..” Sau khi tiếp nhận sự thật, chị diễm lệ liền đánh liên tục lên người con gái mình. Tạ Bằng Ninh không nhìn được nữa, anh bước tới kéo Tuần Tuần ra rồi hét lên: “Đừng có la nữa, đây không phải là nơi để bà la lối!” “Liên quan gì tới mày? Tao đang dạy con gái của tao, nếu không phải tại mày…..” Tuần Tuần nhanh nhảu đứng lên trước khi mẹ của mình “chèo” lên đến ngôi sao mặt trăng trên trời, cô chỉnh đốn lại áo quần bị chị diễm lệ lôi kéo loạn xạ, rồi nói với chị: “Mẹ, con đi trước đây, nếu như mẹ còn sỉ diện, thì cứ tiếp tục đi.” Cô như không nhìn thấy ai cả, đi một mạch đến cửa ra vào, Tạ Bằng Ninh có hơi lo lắng, liền kéo cô lại. “Tuần Tuần….” Tuần Tuần nhìn anh cười một cái, cô nói: “Anh yên tâm, em nói đi trước đây, thì chỉ là đi trước thôi, không phải đi tìm cái chết, em sợ chết. Bằng Ninh, đứng trước mặt mọi người, em chỉ muốn nói, bị anh bắt được là em đáng đời, nhưng anh có dám dùng lương tâm của mình mà nói rằng anh không có gì phải hổ thẹn trong hôn nhân của chúng ta?” Tạ Bằng Ninh không lên tiếng. “Bỏ đi, như vậy cũng tốt, đỡ phải đi thông báo từng người rồi.” Tuần Tuần suy nghĩ gì đó, lại quay đầu lại cúi đầu chào hai người già họ Tạ, “Ba, mẹ, đây là lần cuối cùng gọi ba mẹ như thế. Con xin lỗi!” Cô đi ra khỏi tòa chung cư, ánh mặt trời đã ló dạng, bầu trời xanh đến đầy tội lỗi. Cô giữ đúng phép tắc suốt 28 năm, lần đầu tiên làm bừa như thế, hơn nữa cô kinh ngạc khi phát hiện, thật ra cô không hề có cảm giác gây ra tội ác không thể tha thứ như đã dự tính. Bước ra lề đường đón xe, khi quay đầu lại thì nhìn thấy chị diễm lệ với gương mặt lem luốc như những diễn viên đóng Kinh kịch đang đi theo phía sau. Tuần Tuần bước tới đỡ lấy chị. Đại khái là biến cố này đã vượt qua mức thường thức nhân sinh của chị diễm lệ, chị vẫn còn đang thút thít với nước mắt nước mũi, nhưng đã không còn nghĩ ra từ ngữ nào để mắng người nữa. Tuần Tuần nghĩ, rất tốt, rất yên tĩnh. Cũng không biết là do đang trong giờ cao điểm đi làm hay là vì gương mặt của chị diễm lệ thật sự quá đáng sợ, liên tục mấy chuyến xe chạy ngang đều huýt một cái lướt qua hai mẹ con Tuần Tuần. Đợi gần mười phút, khi nước mắt của chị diễm lệ đã khô ráo, mới có một chiếc xe ngừng lại. Đó là một chiếc Volkswagen CC mới toanh, gần đây chiếc xe này đã xuất hiện trước mặt Tuần Tuần với mật độ vô cùng kín. “Tuần Tuần, sao em lại ở đây?” Không mất bao lâu thì Trì Trừng đã xuống xe và vòng qua đi tới bên Tuần Tuần, đưa tay sờ lên mái tóc đã chưa hề chải chuốc lại từ hôm qua của cô, “Nhìn em như con mèo hoang bị bỏ ở ngoài đường.” Tuần Tuần nhìn lên trời, ngay cả một tiếng í cô cũng miễn rồi, Tuần Tuần bình tĩnh đánh bàn tay không mời tự đến của anh xuống. Trì Trừng chuyển qua quan tâm chị diễm lệ. “Vị này chắc là dì rồi đúng không, dì và Tuần Tuần trông rất giống nhau.” Anh nhìn gương mặt lem luốc bởi son phấn của chị diễm lệ, rồi cố ý quay qua nhìn Tuần Tuần cười cười. Nét mặt của Tuần Tuần không một chút cảm xúc, chứng tỏ cô không hề thưởng thức “câu chuyện cười” của anh. “Lúc nhỏ nó giống dì hơn, lớn lên không giống nữa rồi.” Chị diễm lệ đáp lại với cái giọng khàn khàn đặc trưng sau khi khóc, lại khịt khịt mũi. Trì Trừng cười nói: “Lúc nhỏ giống mẹ con, lớn lên thì giống chị em. Tuần Tuần, lên xe!” “Mẹ!” Tuần Tuần bó tay nhìn trời, trước khi cô kịp phản ứng lại, chị diễm lệ đã tự động tự giác ngồi vào xe bên cánh cửa do Trì Trừng mở cho rồi. Xem ra trong mắt của chị, Trì Trừng chính là bác tài từ trên trời rơi xuống, anh đến là để thỉnh cứu những người không đón được xe. “Nghe lời anh, có chuyện gì lên xe hẳn nói. Anh đưa mẹ con em về nhà.” Trì Trừng vừa nói vừa nhét Tuần Tuần vào xe. Tuần Tuần lườm anh một cái: “Đừng nói với tôi anh xuất hiện ở đây là do hảo hợp.” “Anh cũng hy vọng là hảo hợp, như vậy mới chứng tỏ được chúng ta ăn ý. Tiếc rằng anh tới đây là để mang trả vài vật dụng mà Giai Thuyên để quên ở chỗ của anh, sau này cô ấy cũng không muốn gặp anh nữa, nhưng nói thế nào cũng phải qua lại với Tạ gia chứ. Em cũng vừa từ trong đó ra à?” Tuần Tuần không muốn thảo luận vấn đề này với anh nữa. Thấy không còn cách nào có thể khiến cho chị diễm lệ bước ra khỏi xe, cô cũng không có tâm tư đâu giằng co nữa, hất tay Trì Trừng ra, cô nói: “Đừng đẩy nữa được không. Cám ơn!” Cô ngồi vào chỗ kế bên chị diễm lệ, sau đó báo cho anh địa chỉ. “Em không về Tạ gia?” Trì Trừng chỉ tùy ý hỏi một câu. Chị diễm lệ liền hứ một tiếng, “Cũng đã ly hôn rồi, còn về đó làm gì?” “Mẹ mẹ ít nói một câu cũng vẫn sẽ sống lâu trăm tuổi!” Tuần Tuần cũng biết là chẳng có gì đáng giấu giếm cả, Trì Trừng muốn biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng chị diễm lệ nói chuyện không có chừng mực, cái nào có thể nói cái nào không thể nói chị cũng mặc kệ. Trì Trừng tay thì lái xe, vẫn đã quay đầu lại nhìn Tuần Tuần một cái rất sâu xa, nhưng rồi cũng không hỏi thêm gì nữa. Tạ ơn trời đất anh ấy không có nói câu “Là vì anh sao?” Niềm hân hạnh này chỉ duy trì được một lúc, Trì Trừng đã lại quay qua nhìn cô, anh nói: “Em yên tâm!” Hóa ra ngay cả câu hỏi anh cũng lược bớt rồi, anh chưa từng nghĩ rằng cô ly hôn không phải là bởi vì anh. Lần này thì chị diễm lệ đoán ra được gì đó rồi, chị ngồi thẳng người lên. “Ồ…. Ồ! Cậu chính là người đàn ông ở ngoài của nó!” “Thưa dì, cháu là Trì Trừng.” “Chính là mày? Mày chính là tên gian phu làm cho con gái của tao ly hôn?” Trì Trừng ho một cái: “Trì của hồ nước, trừng của trong veo.” “Con vì nó sao? Con đúng là hồ đồ mà!” Chị diễm lệ nói với Tuần Tuần. Trì Trừng giành lời của Tuần Tuần trước khi cô mở miệng: “Không thể trách Tuần Tuần, đều là lỗi của con.” “Đương nhiên là lỗi của mày rồi!” Chị diễm lệ cũng không phải dễ lừa đâu, la lên một tiếng xong, chị tiếp tục hỏi: “Đây là xe của cậu?” Nếu không phải do xe chạy quá nhanh, Tuần Tuần thật sự muốn mở cửa nhảy xuống xe ngay lập tức. “Ừm…. có thể nói vậy.” “Phải thì phải, không phải thì không phải. Tôi xem cậu tuổi còn trẻ, không phải là những tên nhóc trắng trẻo chuyên đi lừa gạt phụ nữ chứ?” Kinh nghiệm sống của chị diễm lệ cuối cùng cũng đã phát huy được tác dụng trong lúc này rồi. Trì Trừng phụt cười, “Thật ra xe này là mua bằng tiền của gia đình cháu, mặc dù do cháu đứng tên. Nhưng mà hiện giờ cháu đã bắt đầu tiếp tay việc làm ăn của gia đình ở bên này rồi, dì yên tâm, cháu nhất định sẽ cho Tuần Tuần một cuộc sống tốt, cũng sẽ hiếu kính dì… Còn nữa, thật ra cháu cũng không trắng lắm đâu, trái lại nước da của dì rất trắng đó, da của Tuần Tuần tốt như vậy chắc chắn là do di truyền từ dì.” “Già rồi, có trắng cách mấy thì có ích gì. Cậu có phải là người ở đây không?” “Là vậy, mẹ của cháu là người bổn địa….” Cuộc thẩm vấn quy mô bắt đầu rồi. Tuần Tuần chợt bật cười. Cô rất muốn biết, lẽ nào trên xe này chỉ có một mình cô là người bình thường, và cảm thấy những gì đang diễn ra là rất mắc cười ư? May thay nhà của giáo sư Tăng cách đây không quá xa, Tuần Tuần chỉ chỗ cho Trì Trừng dừng xe xong thì liền mở cửa ra ngoài, cuối cùng cũng thoát khỏi cái không gian phi bình thường đó. Trì Trừng mở cửa cho chị diễm lệ, vẫn còn tiếp tục đề tài của họ. “…. sau này dì có chuyện gì thì cứ việc nói với cháu, đều là người trong nhà cả không cần phải khách khí.” “Có vậy thôi thì cậu đã muốn dụ được con gái tôi? Không có dễ đâu. Hiện giờ ba kế của nó còn đang nằm trong bệnh viện không biết sống chết ra sao…” Tuần Tuần đi một mạch tới cầu thang, còn chưa được bao xa thì Trì Trừng đã chạy lên, kéo lấy tay cô, anh thấp giọng nói: “Em vẫn còn trách anh?” Sắc mặt của Tuần Tuần quái lạ, “Tôi không trách anh, cứ coi như anh là con ruồi đầu to, có trách chỉ trách tôi là trứng gà thúi bị nứt….. anh nhìn cái gì vậy?” “Anh đang xem coi đường nứt của trứng gà này rộng cỡ nào, để nhắm coi con ruồi này chui vào được không.” Trì Trừng cười nói. Tuần Tuần không nói thêm gì nữa, lại tiếp tục quay đầu bỏ đi. “Đừng giận mà, anh sợ em cái gì cũng giấu trong lòng sẽ ức đến bệnh thôi.” Trì Trừng nắm lấy cổ tay của cô, cuối cùng cũng không bỡn cợt nữa, “Nếu như anh nói xin lỗi, cũng không phải là vì em và Tạ Bằng Ninh phải ly hôn, mà là vì đã làm cho em đau lòng. Anh biết hiện giờ em rất khó chịu, như đã bị người ta rọc mất lớp da vậy.” “Đây không phải là điều anh muốn nhìn thấy sao? Ngoại trừ lớp da này tôi còn có gì đáng cho anh tính toán? Thôi thì anh nói thẳng đi, rốt cục là tôi đã đắc tội anh từ lúc nào? Xin anh tha lỗi cho tôi có được không? Tôi chơi không nổi, thật ra anh muốn cái gì?” “Tin anh có ý đồ xấu dễ dàng hơn việc tin anh thích em sao?” Trì Trừng mặc kệ sự giằng co và không bình tĩnh của Tuần Tuần, anh ôm lấy cô, “Triệu Tuần Tuần, nếu anh cho em thời gian, cho em tiền, dùng hết mọi tâm tư với em, để bắt em đi toan tính một người chẳng liên can gì, xem em có chịu không! Không ngại gì nói thẳng với em, cho dù em có mối thù sâu đậm với một người, thời gian lâu rồi chưa chắc là em đã chịu tiếp tục quấn lấy người đó. Em không cần phải hỏi anh bắt đầu chú ý đến em từ lúc nào, em đã quen suy nghĩ mọi việc vừa phức tạp vừa bi quan rồi. Một người đàn ông và một người phụ nữ, có rất nhiều việc là có thể rất đơn giản, cũng không có lý do. Tại sao em không chịu nhắm mắt lại, và tin rằng có những thứ là định sẳn sẽ thuộc về em chứ?” Tuần Tuần đẩy anh ra: “Anh nói anh làm tất cả những việc này chỉ là vì anh thích tôi? Vậy thì càng đáng sợ rồi, cách anh thích một người sẽ làm tôi gặp ác mộng!” “Đối với người phi thường thì phải dùng cách phi thường, Tuần Tuần, em có cách khác tốt hơn sao? Hay là em chỉ anh một con đường đi, anh có thể làm theo cách thức của em. Những gì Tạ Bằng Ninh có thể cho em anh đều có thể, hơn nữa còn nhiều hơn hắn.” “Đó không phải là cùng một vấn đề.” Sở dĩ Tuần Tuần yên ổn trong hôn nhân với Tạ Bằng Ninh, một lý do chiếm bộ phận lớn không phải là vì cô muốn “nhiều hơn”, mà là vì cái “ít” vừa khéo đó, không thiên vị bên nào, không ai nợ ai, yên ổn lâu dài, không ai phụ lòng ai. Tuy rằng đến cuối cùng đã không như mong đợi, nhưng điều này không có nghĩa là cô phải làm trái ngược với trước đây. Sự bất an mà Trì Trừng mang lại cho cô chính là xuất phát từ cái “nhiều” của anh, quá nhiều những tâm tư, quá nhiều những bí mật, những tình cảm quá mạnh mẽ, nhân tố bất an quá lớn… Cũng giống như có một người chỉ muốn xin một chén nước, bạn lại cho người đó cả một con suối lớn, ập đến bất chợt không một chút chuẩn bị, kết quả làm vỡ vụn cái chén đáng thương trong tay, đây, không phải là cuộc sống mà cô muốn có.