Trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người, ắt phải rèn giũa ý chí, khổ luyện gân cốt*. Trước kia, mỗi khi ta không nghĩ ra vì sao cuộc sống của ta lại khác xa những đứa trẻ khác, Trương đại nương thường mang cơm đến cho ta sẽ dùng câu ngạn ngữ này dạy bảo ta, nói ta là người làm việc lớn, vì thế không nên phiền muộn mấy chuyện vớ vẩn này. Ta nghĩ, phải có ý chí sắt đá và sức chịu đựng cứng cỏi cỡ nào, mới có thể nhẫn nhịn cái loại phiền muộn của mười bốn năm ròng bị nhốt trong một cái cũi chỉ có bốn vách tường này? Mà một cô nương như ta, vai không thể vác tay không thể xách, đã không thể dẫn binh đánh giặc, cũng không thể vào triều làm quan. Chuyện duy nhất có thể làm, chính là mỗi ngày đối mặt với một khối ngọc như ý được xưng là thánh vật “Phượng Khấp Huyết”, khẩn cầu trời cao phù hộ cho dân chúng trong vịnh Tấn Vân hàng năm được mùa màng bội thu, thân thể khỏe mạnh. Lâm đại thẩm thường tới nói chuyện giải sầu với ta cũng sẽ tốt bụng an ủi ta, rằng người dân trong vịnh hiền lành biết bao, một vu nữ như ngươi nếu ở nơi khác ắt sẽ bị đánh chết, còn nói gì tới sống tốt hay không, ngươi nên biết thế nào là đủ, huống hồ lúc trước cái mạng nhỏ này của ngươi là do trưởng vịnh liều mạng giữ lại, báo đáp là chuyện đương nhiên phải làm, dù sao còn tốt hơn nhiều so với bảo ngươi gả cho ông ta làm tiểu thiếp có phải không? Tân thánh thượng của nước Thanh Hành không phải người tín thần phật, ông ta kiên quyết chủ trương khoa học mới là tiêu chuẩn duy nhất của thời kỳ tiến bộ. Để phòng kẻ xấu mượn thuyết thần phật lôi kéo lòng dân tạo phản, ông ta hạ lệnh khắp nơi đều có thể tùy ý tàn sát những kẻ truyền bá thuyết quỷ thần. Đó quả thực là tai họa trước nay chưa từng có, trong vòng một đêm, trước cổng tường thành treo đầy đầu của các loại vu nữ và thầy pháp. Ta vùi đầu suy nghĩ, lời này có lý. Thế là vỗ đùi một cái, lại an tâm ở lại trong hang núi này, không ngại cực khổ cầu phúc cho vịnh Tấn Vân thêm hai năm. Mười bốn cộng hai là mười sáu, nhưng lễ cập kê năm nay, ta chỉ nhận được một gói mơ khô của Lâm đại thẩm, một hộp mứt táo của Trương đại nương, một cái ná của Tiểu Ngưu Lang, và một quả trứng vịt muối của trưởng vịnh... Ta là vu nữ, tuy rằng không biết định nghĩa vu nữ này thể hiện thế nào trên người ta, nhưng từ trước đến nay ta luôn là một cô gái ngoan tuân theo phép tắc, cho nên dân trong vịnh nói ta là vu nữ, thì ta chính là vu nữ. Nghe nói, khi ta còn nhỏ luôn có một luồng khí thoát trần xoay quanh người, trưởng vịnh mời chuyên gia xem qua, nói là thiên phú dị bẩm, thời buổi này khó gặp được người có phúc, cần phải trọng dụng. Hơn nữa, trong số tất cả mọi người, chỉ có máu của ta nhỏ lên “Phượng Khấp Huyết”, nó mới phát ra ánh sáng chói mắt đỏ như máu, đó quả là kỳ lạ. Trưởng vịnh sáng tỏ thông suốt, nhốt ta trong sơn động, tích phúc cho vịnh Tấn Vân, hàng năm ngoại trừ tham gia cúng tế vào tiết Thanh Minh và Đoan Ngọ, thời gian còn lại không được bước chân ra ngoài. Khéo cái là, ngày thứ hai sau khi ta bị nhốt, vịnh Tấn Vân hạn hán mấy năm lại đổ một trận mưa tầm tã, từ đó về sau, rốt cuộc không còn thảm cảnh thất thu hạt thóc cũng không có mà ăn nữa. Hôm qua, ta đắc ý nhắc lại việc này với Tiểu Ngưu Lang lần thứ tám mươi tám, cuối cùng hắn không nhịn được nữa trợn mắt khinh bỉ, miệng không ngừng nói ta đần. ”Ngươi cho rằng đó là thật sao? Ta lén lút nói cho ngươi biết sự thật vậy, để ngươi khỏi phải mỗi ngày tự cho là mình làm việc cao thượng gì đâu. Cha mẹ ngươi từng là người trong vịnh chúng ta, sau này theo con đường làm quan, lại học theo lão tiên đế chó đội lốt người của bọn họ làm chuyện xấu, hình như hại chết rất nhiều người, cha mẹ ngươi trốn về trong vịnh, còn mang theo ngươi và viên đá Phượng Khấp Huyết chẳng biết trộm được từ đâu. Tiếc là trời xanh có mắt, có điều năm đó cha mẹ ngươi mắc bệnh ngủm mất tiêu, còn báo ứng liên luỵ tất cả mọi người trong vịnh, cho nên bây giờ xem như ngươi giúp cha mẹ chuộc tội thôi.” Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không tin. Dù sao tên Tiểu Ngưu Lang này vẫn ghi hận vụ ta ăn vụng gà nướng nhà bọn hắn cúng tổ tiên vào lễ cúng tế năm ngoái, chúng ta có hiềm khích từ trước, không chừng hắn bịa chuyện dọa ta khó chịu một chút thì sao? Thế là liền ngây ngốc ngồi đợi đến hôm sau Trương đại nương đưa cơm tới để hỏi cho rõ ràng. Nhưng quá giờ ngọ bà ta vẫn chưa tới. Dù ta đã thấu hiểu lý luận trời giao trọng trách* gì đó rồi, nhưng để bụng lép kẹp* cũng quá không có đạo nghĩa rồi đấy? * Nguyên văn lời Mạnh Tử: 天將降大任於是人也, 必先苦其心志, 勞其筋骨, 餓其體膚 - Trời định giao phó trọng trách cho người đó, thì trước hết làm khổ tâm chí, khiến cho nhọc gân cốt, để cho đói thân xác. Lại đợi thêm nửa canh giờ, cuối cùng ta không nhịn được, đang chuẩn bị tru tréo thảm thiết một phen, bên ngoài liền vang lên một chuỗi tiếng bước chân, một giây sau khuôn mặt bê bết máu của trưởng vịnh đột nhiên xuất hiện trước mắt ta. Ta sợ tới mức không dám nhúc nhích, mở mắt trừng trừng nhìn ông ta gian nan mở khóa cho ta, sau đó liền xua tay gọi ta: “Chạy mau!” Ta kéo trưởng vịnh vào trong, vừa khóa cửa lại vừa nói: “Đừng đừng, khóa vào là an toàn rồi.” Trưởng vịnh đá văng cửa, sau đó phun một bãi máu ra đất, run rẩy khom người quỳ trên mặt đất. Bấy giờ ta mới phát hiện ông ta đã bị chém vài nhát kiếm, chẳng qua xưa nay ông ta đều mặc đồ màu đen, cho nên không nhìn rõ lắm. ”Ngươi mau chạy đi, ta đã hứa với cha mẹ ngươi sẽ bảo vệ ngươi bình an! Ngươi hãy lặng lẽ đi luồn ra sau núi, nhất định không được đi đường phía tây...” Nói xong liền ngã xuống đất không ngóc dậy nữa. Ta nhìn gương mặt dữ tợn mà cứng ngắc của ông ta, đau lòng không nói nên lời. Ông ta giam cầm ta nhiều năm, nếu nói trong lòng ta không hề oán trách, thì thật chẳng khác nào một câu “Ta đang nói xạo”, nhưng kỳ thật ông ta không hề bạc đãi ta, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với những người khác trong vịnh, ta cũng thật lòng coi ông ta như người cha thứ hai. Ta chỉ xoắn xuýt một lát, rồi nhặt khối “Phượng Khấp Huyết” đã bầu bạn với ta nhiều năm bị rơi ở một bên lên, bỏ chạy. Đã muốn lánh nạn, đương nhiên phải dắt díu con cái, mà thân nhân duy nhất của ta, sợ rằng chỉ có khối ngọc lạnh như băng này mà thôi. Khi đứng trước cửa động, ta căng đầu suy nghĩ, hướng tây là hướng nào? Sau núi lại là ở đâu? Không thể phân biệt phương hướng cũng là một loại bệnh nan y. Đối với giác quan thứ sáu của mình ta vẫn có một lòng tin bất diệt, bởi vì ta từng dựa vào giác quan thứ sáu chuẩn xác này, trong vòng ba mươi giây chôm chỉa được hai củ khoai to nhất trong cả sọt khoai lang to tướng đỏ sậm mà dân vịnh dâng cúng. Ta có cảm giác mãnh liệt, nên đi bên trái. Đi khoảng nửa khắc, ta mới thấy thấp thoáng bóng dáng vài ngôi nhà. Nhưng vừa đến gần nhìn, trên mặt đất la liệt những xác chết... Trương đại nương, Lâm đại thẩm, và Tiểu Ngưu Lang... Những người khác, ta cũng không biết rõ lắm, có điều mười mấy nhân khẩu trong vịnh, không ai may mắn thoát được. Bước chân ta như bị dây leo quấn lấy, trong chớp mắt đầu óc ta trống rỗng. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra từ chỗ trống là: Vừa nãy lẽ ra phải đi đường khác! Khắp thôn nồng nặc mùi máu tanh, cộng thêm làn sương mù phủ kín cả vùng vịnh, khiến ta cảm thấy khó thở, chân cũng không nhấc lên được. Cách đó không xa, chậm rãi có tiếng động. Ta biết phản ứng đầu tiên hẳn là quay đầu bỏ chạy, nhưng không biết dũng khí từ đâu ra thôi thúc ta cắn chặt răng, bước lên phía trước vài bước. Với tính tình hết lòng vì nghĩa như ta, cho dù chết cũng muốn chết cùng một chỗ với dân chúng trong vịnh, hơn nữa, đằng nào cũng chết, không bằng cứ nhìn cho rõ diện mạo tên hung thủ giết người này, sau khi chết còn hóa thành ác quỷ ngày ngày đến ám hắn. Trong mơ hồ, ta chỉ có thể nhận ra có người đứng cách ta mười thước. Lúc này, vầng mặt trời bị mây đen che phủ lộ ra tia nắng nhẹ, như vạch ra một tia sáng giữa làn sương mù dày đặc. Tia sáng rơi trên người nọ, phản chiếu ra màu đen thẫm như mực khiến người ta sợ hãi. Gã đàn ông đó, mang tấm mặt nạ da mềm màu nâu nhạt, tay áo phấp phới, thần bí ngạo nghễ. Đầu kiếm của hắn vấy máu, trên người lại sạch sẽ không nhiễm bụi trần, dường như hắn cũng đang nhìn ta chằm chằm. Lúc nghe được tiếng máu nhỏ giọt từ đầu kiếm của hắn, lá gan ta nhất thời co lại, đang muốn nói với hắn rằng tiên sinh à ta chỉ đi ngang qua, hắn liền nhún người nhảy tới trước mặt ta. Đôi con ngươi màu hổ phách dò xét tỉ mỉ, sau đó mở miệng nói: ”Thẩm Thế Liên?” Ta gật đầu. Khóe miệng hắn nhếch lên thành độ cong kỳ dị, thanh kiếm gác trên vai, cực kỳ tiêu sái. ”Trốn nhiều năm như vậy, hẳn là sống đủ rồi.