Chương 12 – Thành trì đỗ vỡ (1)   Tác giả: Tân Di Ổ Dịch: Gia Gia Tuần Tuần ra khỏi khách sạn, mỗi một bước đều cảm giác như không còn sức lực, sau ót mát lạnh, nhưng lưng lại thấm một lớp mồ hôi, cơn gió thoảng qua làm cô rùng mình. Mỗi một con người đang bước đi trên đường với gương mặt không biểu cảm đều là may mắn, mỗi một người không bị chồng và tình địch của mình bắt gian trên giường đều là may mắn, ngoại trừ Triệu Tuần Tuần ra, ai cũng đều may mắn cả… Song, dẫu cho là trong giờ phút này, cô cũng không quên, chiều hôm nay cô phải đến bệnh viện thay ca cho Tăng Dục, bên cạnh cha kế không thể không có người săn sóc. Cũng giống như trước khi rời khỏi phòng của Trì Trừng, cô cũng không quên nhờ phục vụ viên mang kim chỉ lên, sau đó chăm chú khâu lại khuy áo vào. Cái đời người bi kịch! Bây giờ suy nghĩ lại, Tuần Tuần mới phát hiện một người mang tiếng cẩn trọng như mình, thật chất đã phớt lờ đi rất nhiều những chi tiết hiển nhiên. Trì Trừng quen biết Thiệu Giai Thuyên như thế nào? Anh ta vừa trở về từ nước ngoài không đến nửa năm, với cá tính của anh, làm sao có thể tiến triển đến bước kết hôn chứ? Còn nữa, anh nói ba năm qua rồi vẫn không quên được nụ cười của Thiệu Giai Thuyên, nhưng tính từ ngày hai người quen nhau đến nay, vẫn chưa đến ba năm. Trước khi rời khỏi, cô đã hỏi Trì Trừng câu hỏi này. Nhưng Trì Trừng cũng vẫn nét mặt không biết xấu hổ đó, anh cười nói với cô: “Em hỏi anh quen biết cô ấy bao lâu rồi, chi bằng hỏi anh và cô ấy đã có ‘bao nhiêu lần’.” Tuần Tuần không trông mong gì có thể nghe được đáp án từ miệng anh. Có nhiều lúc, không thể trách người ta lừa gạt mình, chỉ trách cô quá sơ suất, bản thân cô không khom lưng xuống, thì người ta cũng không leo lên đầu cô được. Cô đến bệnh viện, Tăng Dục đang xoa bóp cơ thịt cho giáo sư Tăng bằng thiết bị massage, thấy Tuần Tuần đến, cô vui mừng nói, dùng thuốc một tuần, sáng nay mắt của Tăng giáo sư đã bắt đầu có dấu hiệu lay động, bác sĩ nói đây rất có thể là dấu hiệu cho biết có khả năng tỉnh lại. Tuần Tuần cũng cảm thấy bất ngờ và vui mừng, thế nhưng một chuyện quy một chuyện, niềm vui này không thể giảm nhẹ sự bất an và nặng nề trong lòng cô, dẫu cho chỉ một chút thôi cũng tốt. Tăng Dục vẫn tiếp tục thao tác với thiết bị, “Sao trước đây tôi lại không biết có cái này nhỉ? Cũng may có Liên Tuyền, tôi chỉ lỡ lời nhắc đến bệnh ba trước mặt anh ấy thôi, không ngờ anh ấy lại ghi nhớ, còn đi mua cái này nữa.” “Anh ta có lòng như vậy là rất hiếm thấy.” Tuần Tuần gượng cười nói. “Ừm.” Tăng Dục cũng cảm khái, “Nghĩ lại tôi cũng bi thật, những người đã từng có ý định sống cả đời trước đây, đến cuối cùng có lẽ còn không bằng một đối tượng ngắn ngủi.” Tuần Tuần nói: “Có phải là tình duyên ngắn ngủi hay không còn phải xem cô. Nếu như anh ta đã không tệ, vậy cô cũng đừng bỏ lỡ nữa.” “Tôi đã trả tiền mua thiết bị cho anh ấy rồi.” Tăng Dục thở dài. “Đừng bảo là tôi làm dáng, chỉ là, có những chuyện, cần phân rõ ràng thì phân rõ vẫn hơn. Tôi thường nghĩ, có lẽ chính vì tôi và anh ấy không có hứa hẹn hoặc lời thề, nên mới có thể tự do hơn, dung hòa hơn. Chúng tôi duy trì mối quan hệ như thế, cảm giác rất tốt, mỗi lần ở bên nhau đều rất vui, tôi thật sự sợ nếu tiến gần một bước, cảm giác đó sẽ bị biến vị.” “Cái nên thay đổi thì rồi cũng sẽ thay đổi, táo bị sâu ăn, cô để nó vào hòm thủy tinh, nó vẫn sẽ thối thôi.” Tuần Tuần nói. Tăng Dục lườm Tuần Tuần một cái, “Tôi ghét nhất là nghe luận điệu thế này của cô.” Tuần Tuần ngồi một lúc, nhìn Tăng Dục thu dọn đồ đạc, cô chợt hỏi: “Tăng Dục, cô nói thật với tôi đi, tôi có từng bị mất trí nhớ không… ý tôi là có khi nào trước đây tôi đã từng xảy ra chuyện gì, quên mất người yêu hay kẻ thù của mình.” Tăng Dục nói: “Cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, nói thật với cô vậy, cô có một đứa con trai, bây giờ cũng học tiểu học rồi.” “Thật sao?” Tuần Tuần rùng mình, cô sinh với ai vậy? Chẳng lẽ là Trì Trừng? Ôi vậy họ trưởng thành sớm đến thế cơ sao! Tăng Dục dùng ánh mắt “cô thật đáng thương” để trả lời Tuần Tuần, cười: “Cô tin thật sao? Trời ạ, ai có thể nói cho tôi biết thật ra trái tim của phụ nữ suy nghĩ cái gì đây? Cô xem phim Hàn Quốc nhiều quá rồi, hay là rãnh đến điên rồi, cứ phải làm cho ra một chuyện gì sao? Mất trí nhớ? Tôi còn bị tinh thần phân liệt gián đoạn đây nè. Với lại, nếu cô bị mất trí nhớ, sao còn có thể nhớ chính xác đến hàng đơn vị số tiền cô gửi ở tôi?” Tuần Tuần rúc vai tiếp nhận lời châm chọc vô tình của Tăng Dục. Nói cũng đúng, từ nhỏ đến lớn, cái khác không dám nói, trí nhớ thì cô còn lòng tin lắm, do đó thành tích môn văn của cô đặc biệt cao, những câu không biết làm thì cô chép thuộc lòng của người kế bên. Cô rất muốn tìm một cái cớ nào đó cho khốn cảnh trước mắt, nhưng điều tất thiết phải thừa nhận hiện giờ là, cô, Triệu Tuần Tuần, đã khắc sâu trong lòng mỗi một sự kiện lớn của 28 năm qua, . Nhưng nếu là như thế, thì sự chấp nhất mà Trì Trừng đối với cô lại là do đâu? Chẳng lẽ thật sự bắt cô phải tin rằng thế giới này có tình yêu và nỗi hận vô cớ sao? “Vậy thì tôi càng thảm rồi!” Tuần Tuần chợt than lên. Tăng Dục kinh ngạc, xịch qua bên Tuần Tuần, “Này, sao vậy? Không phải là thật sự có một bé trai đang học tiểu học chạy ra gọi cô là mẹ chứ?” “Cô nói, nếu bây giờ tôi ly hôn thì sẽ ra sao?” “Đơn giản.” Tăng Dục bím môi thất vọng, “Thì là một phụ nữ thất hôn bình thường chứ sao.” “Tôi còn có thể tìm được hạnh phúc khác không?” “Cái này à, phải xem tỉ suất! Cô bé lọ lem mà còn gặp được hoàng tử…. nhưng mà, nói gì thì nói, cô bé lọ lem ít ra cũng còn trẻ, phụ nữ đã quá tuổi mà còn không có ưu thế gì thì gọi là gì? Bà lọ lem? Sói lọ lem?” “Hehe” Tuần Tuần rất phối hợp mà cười khô hai tiếng, và rồi phát hiện sau lời trêu đùa của Tăng Dục, cô vẫn muốn khóc. Cuối cùng Tăng Dục cũng phát hiện ra điều gì không ổn rồi, cô ngồi tới bên cạnh Tuần Tuần, hỏi cô ấy rốt cục “đã gặp vận may gì”. Tuần Tuần úp mặt vào hai bàn tay, kể lại với Tăng Dục quá trình đi bắt gian và kết quả bị người ta bắt gian trên giường, đương nhiên, đã lược đi “một vài” chi tiết, thế nhưng Tăng Dục vẫn cảm thấy vô cùng sinh động, cô cảm thán rất đúng nhịp, cuối cùng khi nghe xong, còn chấn động đến nhất thời không nói nên được lời nào. Và trong quá trình tường thuật lại, Tuần Tuần lại toát mồ hôi lạnh. “Cô cảm thấy tôi xui không?” Cô hỏi Tăng Dục. Tăng Dục gật đầu một cách rất thành thật, “Tôi phải nói gì mới có thể an ủi cô?” Tuần Tuần nói như một khúc gỗ: “Không có, trừ phi có một người thê thảm hơn ngồi trước mặt tôi, nhưng tôi nghĩ trong phút chốc là không thể nào.”   Tăng Dục nhắc nhở Tuần Tuần, sự việc đã đến lúc này thì không còn cách nào khác nữa, duy chỉ có một châm ngôn để bảo toàn tính mạng, đó chính là: Đánh chết cũng không nhận! Nếu như Tạ Bằng Ninh đã không bắt ngay hiện trường, Thiệu Giai Thuyên cũng không chụp hình làm bằng chứng, lời nói không bằng. Tuy không thừa nhận không đồng nghĩa với việc có thể ruồng bỏ mọi trách nhiệm, nhưng xưa nay “gian tình” vốn đã là hỗn tạp mơ hồ, “làm” và “không làm”, “đã thành sự thật” và “phạm tội chưa triệt để”, tất cả chỉ có người đương sự biết rõ, một khi thừa nhận, khẳng định sẽ không thể trở mình nữa, không thừa nhận chí ít vẫn còn sinh cơ. Bất kể là ly hôn hay không ly hôn, cũng không đến nước phải đẩy mình vào bước đường cùng. Tuần Tuần không lên tiếng, sau khi tiễn Tăng Dục rời khỏi, một mình cô ngồi thờ thững bên giường bệnh. Cô cố gắng khiến mình lý trí hơn, chí ít có thể chỉnh lý rõ ràng tư duy của mình trong lúc này, để có thể tìm ra ít manh mối, dẫu cho chỉ là một ít thôi cũng được, bởi vì, một người bi quan như cô cũng không cách nào tưởng tượng được điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước. Song, cô tuyệt vọng khi nhận ra rằng mình không cách nào suy nghĩ, chỉ cần nhắm mắt lại, những hình ảnh chớp nhoáng hiện ra trong đầu không phải là gương mặt nửa cười của Trì Trừng, thì là hơi thở ấm nóng trên cổ cô khi anh thở gấp, hoặc là khuy áo trong tay anh…. Đêm dài càng thêm dai dẳng, Tuần Tuần không còn ngủ được nữa, đợi đến khi cô định ép mình chợp mắt giây lát trên chiếc giường xếp, thì phát hiện mặt trời đã bắt đầu ló dạng, chị diễm lệ tay cầm bình giữ nhiệt đựng canh gà nóng hổi, đẩy cửa bước vào với tâm trạng cực tốt. Bắt đầu từ khi giáo sư Tăng tiếp nhận điều trị đặc biệt thì mỗi ngày chị diễm lệ đều sẽ mang canh gà vào bệnh viện. Đương nhiên, giáo sư Tăng của lúc này vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cơm cháo khó nuốt, nhưng chị vẫn kiên quyết tin rằng sẽ có một ngày chồng mình cũng tỉnh lại, và thề rằng nhất định phải để chồng uống được chén canh gà do chính tay vợ mình nấu ngay trong giây phút mở mắt, để từ đó nghênh đón cuộc đời mới hoàn mỹ của ông. Tiến triển của giáo sư Tăng đã cổ vũ thêm cho chị diễm lệ, chị đã nhìn thấy ánh sáng của bình minh, tất cả những gì đã bỏ ra trước đó: thời gian, tiền bạc, tinh lực đều trở nên xứng đáng. Giây phút giáo sư Tăng tỉnh lại, chính là thời khắc khổ tận kim lai của chị. Niềm vui nồng nhiệt như thế khiến chị không còn tâm trí chú ý đến ánh mắt thất thần của Tuần Tuần, hoặc có lẽ trong lòng chị, đứa con gái duy nhất của mình bấy lâu nay luôn là một đứa trẻ quái lạ lúc nào cũng như mang đầy tâm sự. Vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người, Tuần Tuần đương nhiên cũng không dám tiết lộ nửa lời, ở lại trong phòng bệnh thêm một lúc, đến khi không thể không rời khỏi nữa, cô đành lê bước chân nặng nề, đối mặt với hiện thực mà cô bức thiết phải nhìn vào. Xe chạy quá nhanh, khi đưa tay mở cánh cửa nhà một thời của cô ra, trời vẫn chưa sáng hết, trong không gian tĩnh mịch u ám ấy, chỉ có con mèo già giật mình tỉnh giấc nhảy ra chào cô. Đứng từ sảnh lớn nhìn về phòng ngủ, cửa là đang mở toang, đây không phải là phong cách nghỉ ngơi của Tạ Bằng Ninh. Tối qua anh không về, hay là đã ra ngoài rồi, tóm lại là không có ở nhà. Dẫu cho chỉ là gạt người gạt mình cũng được, Tuần Tuần tạm thời có thể nhẹ nhõm hơn, cho dù là tử tù, trộm được khoảng thời gian ngắn ngủi cũng tốt. Cô thả lỏng bờ vai căng cứng, lê từng bước mệt mỏi trở về phòng, khi đi ngang qua sopha, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Cuối cùng em cũng về rồi.” Tuần Tuần kinh hoảng đến gần như hóa đá, cô quay người lại một cách máy móc, bấy giờ mới phát hiện ra Tạ Bằng Ninh đang ngồi trên ghế sopha. Giường nệm trong phòng vẫn ngăn nắp như ngày hôm qua khi cô rời khỏi, người đã không chợp mắt một đêm qua không chỉ có cô. Cô không biết làm sao mới phải, chỉ biết kéo chặt dây đeo của túi xách, phát hiện toàn thân của mình đang run lên một cách không tự chủ. “Tuần Tuần, em ngồi xuống được không?” Giọng nói của Tạ Bằng Ninh không có phẫn nộ, chỉ có mệt mỏi. Tuần Tuần rất nghe lời mà ngồi vào một chiếc ghế khác. Hai người mặt đối mặt, tay cô đặt trên gối chân, và rồi chợt cảm thấy cảnh tượng này như đang lắng nghe phán xử. “Anh đã chờ em suốt một đêm, suýt nữa đã tưởng rằng em sẽ không trở về nữa.” Tạ Bằng Ninh cười khổ. Cơ hồ là ngay tức thì, Tuần Tuần thốt lên ba chữ “Em xin lỗi.” “Không, điều anh muốn nghe hiện giờ không phải là cái này.” Tạ Bằng Ninh phiền muộn mà vò đầu mình, “Tuần Tuần, em nói thật với anh đi, ba năm hôn nhân của chúng ta có phải là rất thất bại?” Tuần Tuần im lặng. “Anh cứ ngỡ chúng ta là một đôi vợ chồng rất bình thường, vợ chồng trên đời này không phải cũng đều như vậy sao? Em là một phụ nữ tốt, anh chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ hận anh đến thế.” “Em không có hận anh.” Tuần Tuần nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve. “Vậy em với Trì Trừng là thế nào? Nhất thời hứng chí? Tiếng sét ái tình?” Tạ Bằng Ninh bật cười vì hoang đường. Tay anh bắt chéo nhau đặt trên đầu gối, im lặng lúc lâu rồi mới tiếp tục: “Phải, anh đã giấu em chuyện lúc xưa của anh và Giai Thuyên, mỗi người đều có quá khứ, anh cũng không hỏi quá khứ của em như thế nào. Trước đây anh và Giai Thuyên đích thực đã từng đến với nhau. Anh rất yêu cô ấy, bắt đầu từ khi biết tình yêu là gì thì trong lòng anh chỉ có cô ấy, nhưng anh không thể cho cô ấy một lời hứa hẹn, người nhà không thể nào chấp nhận. Cháu trai cưới dì nhỏ, vai vế sẽ loạn lên. Khi rời khỏi, cô ấy khóc rất nhiều, rất thương tâm, lúc đó, anh cảm thấy… anh cảm thấy không còn gì đáng phải để tâm nữa, coi mắt thì coi mắt, kết hôn thì kết hôn. Em lấy anh ba năm, và cũng trong ba năm nay anh mới phát hiện, thế giới này mất đi người nào, thì cuộc sống vẫn cứ sẽ tiếp tục. Anh hân hạnh vì mình đã tìm được một người vợ tốt, dẫu rằng tình cảm em dành cho anh cũng chỉ có thế, nhưng ở bên em, đầu bạc răng long có lẽ sẽ dễ dàng hơn. Đời người mấy mươi năm chẳng phải cũng chỉ có thế! Sau đó Giai Thuyên trở về, đúng thật là anh đã rất rối loạn, anh không khống chế được mình, anh muốn đi gặp cô ấy, nghĩ đủ cách để ở bên cô ấy dẫu cho chỉ một giây cũng được, nhưng anh rất rõ anh và cô ấy đã không thể trở lại như xưa nữa, anh không muốn chia rẽ cô ấy với Trì Trừng, càng không nghĩ qua phải rời xa em.” Tuần Tuần nói nhỏ: “Vậy em phải cám ơn anh, anh quá tốt với em rồi.” “Em không cần châm biếm anh, anh đã không làm đúng, nhưng anh có bỉ ổi đến đâu cũng không nghĩ qua phải làm gì với một người phụ nữ khác sau lưng vợ của mình. Sau đó anh và Giai Thuyên đích thật có đơn độc bên nhau, nhưng anh dám lấy nhân cách đảm bảo, anh không hề vượt mức! Còn em, Tuần Tuần, em đã làm gì?” “Ý anh muốn nói, người xuất quỹ là em không phải là anh đúng không?” “Anh muốn chính miệng em nói với anh, em và Trì Trừng có… có….” Anh là một người truyền thống, thử mấy lần mà vẫn không thể thốt ra chi tiết trọng tâm của câu nói. Tuần Tuần thầm nghĩ, nếu như người ngồi trước mặt là Trì Trừng, chắc là đã dễ dàng hơn nhiều rồi, chẳng qua chỉ là có vào hay không, có đến cùng hay không thôi. Cô tự nhiên cười lên, dẫn đến ánh mắt kinh ngạc của Tạ Bằng Ninh. Tuần Tuần nói: “Bằng Ninh, đối với anh mà nói, em và anh ta có phát triển đến bước cuối cùng hay không sẽ có gì khác biệt sao? Còn nữa, anh không muốn ly hôn, nhưng trong lòng lại nghĩ đến người phụ nữ khác, điều này có khác gì đối với việc cơ thể xuất quỹ?” Tạ Bằng Ninh khựng người, không lập tức trả lời cô. Anh xoa đi xoa lại tay của mình, phảng phất như đang đưa ra một quyết định cực kỳ gian nan. “Anh không có nói với bất kỳ ai chuyện hôm qua, Giai Thuyên cũng sẽ giữ kín miệng, tối qua cô ấy đã đáp chuyến bay cuối cùng về Thượng Hải, e là sẽ không muốn về đây nữa. Chúng ta đừng đùn đẩy trách nhiệm trách móc nhau nữa, chỉ cần em… chỉ cần em chịu xin lỗi, và hứa với anh sẽ không qua lại với Trì Trừng nữa, chúng ta có thể bỏ qua tất cả, sống tốt ngày tháng còn lại.” Tuần Tuần ngước mặt lên nhìn chồng mình với vẻ ngạc nhiên, dường như không thể tin được những lời này được nói ra từ miệng của Tạ Bằng Ninh. Cô đã nghĩ qua rất nhiều kết cục, anh và Thiệu Giai Thuyên sẽ trở lại bên nhau, hoặc sẽ không ở bên cô ấy, tất cả những kết cục này cô cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ, nhưng cô không ngờ một người gia trưởng như anh, lại có thể dễ dàng cúi đầu chịu nói tha thứ. Có một làn nước lóng lánh trong mắt cô, sắc mặt của Tạ Bằng Ninh cũng đã dịu lại, đang chăm chú nhìn cô. Tuần Tuần run lên, dùng giọng nói nhỏ vụn nhưng đủ để cả hai cùng nghe: “Không không, Bằng Ninh, em sẽ không vì chuyện này mà xin lỗi, anh cũng không cần tha thứ cho em, chúng ta ly hôn đi. Anh muốn ly hôn bằng cách nào cũng được, em có thể không lấy gì cả.” Hai tay Tạ Bằng Ninh thắt chặt vào nhau, cơ hồ hoài nghi thính giác của mình. Anh hơi há miệng ra, muốn đứng dậy, nhưng chỉ vừa nhấc người lên thì đã lại ngồi trở về chỗ. “Đây thật sự là ý của em, em đã suy nghĩ kỹ rồi?” Tuần Tuần gật đầu. Cô biết hoặc giả mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Tăng Dục sẽ mắng cô ngu ngốc vì ly hôn mà không đưa ra điều kiện gì, chị diễm lệ sẽ liều mạng với cô, Trì Trừng có lẽ sẽ cười nói với cô một cách không trang trọng: Tôi biết ngay là sau khi thử qua cô sẽ không xa tôi được mà… Nhưng sự thật là cô không vì ai cả, không vì điều gì cả, nói không chừng rồi có một ngày cô sẽ hối hận, nhưng đó cũng là chuyện khi mọi việc đã không thể quay trở lại nữa rồi. Chí ít ngay bây giờ, đây là quyết định duy nhất của cô. Thành trì của cô đã đỗ nát vỡ vụn, ngay cả ảo tưởng cũng tiêu tan, dẫu cho cô là một người giỏi thuyết phục mình, thì cũng không thể tiếp tục ở trong đó nữa. “Em đi dọn dẹp đồ đạc, anh yên tâm, em sẽ dọn đi ngay trong hôm nay.” Tạ Bằng Ninh đã bình tĩnh lại, anh cười lạnh và nói: “Em vì thằng nhóc Trì Trừng đó sao? Dù sao cũng từng là vợ chồng, anh khuyên em hãy lau sạch đôi mắt, đừng vì một lớp vỏ đẹp mà quên hết tất cả. Người như hắn sẽ thật lòng với em sao? Đừng khờ nữa, hắn chỉ đùa cợt tình cảm của em thôi.” Tuần Tuần đứng lên, lờ mờ nghĩ, Tạ Bằng Ninh cũng đề cao cô quá rồi, cô hiểu Trì Trừng hơn anh nhiều. Có lẽ anh ta thật chất chẳng hề nghĩ đến việc đùa cợt tình cảm, cái anh ấy muốn đùa giỡn chỉ là cơ thể thôi.