Sau khi Thượng Quan Mân và Nam Cung Hạo đi không bao lâu, Quý Tinh không nhịn được mà nằm úp người trên giường, cười điên cuồng, “Ha ha….Ha ha…” Nàng cười đau cả bụng, mặt đen của Nam Cung Hi nhìn nàng, hả hê thật sao?
"Vì để bồi thường ta, tối nay, ngươi ngủ trên đất, ta ngủ trên giường." Nghe vậy, Quý Tinh ngưng cười, nghiêng mặt nhìn hắn, "Có quan hệ gì với ta, thật sự là ta không biết phụ thân, mẫu thân ngươi ở bên ngoài." Thấy dáng vẻ nàng hùng hồn, Nam Cung Hi có chút tức giận rồi!
"Không được! Tối nay ngươi ngủ trên đất." Nếu không hắn nuốt không trôi cục tức kia, Quý Tinh híp mắt nhìn hắn, đây là đang tính sổ sao? “Được thôi, có bản lĩnh thì tới giành đi!” Nàng không tin không đánh lại hắn.
Nghe được giọng nói tự tin của nàng, chẳng lẽ nàng biết võ công? Nghĩ như vậy, Nam Cung Hi do dự, cũng không tiến đến. Nếu đánh không lại nàng, chẳng phải sẽ bị nàng giễu cợt sao? Không được! Nhất định không được! “Thôi, ta ngủ dưới đất.”
Quý Tinh nhìn Nam Cung Hi, rồi lại úp mặt vào gối, điên cuồng cười lần nữa, hắn, hắn là đang sợ nàng đi.
"Này, ngươi kiềm chế một chút cho ta.” Hôm nay, là ngày hắn mất hết mặt mũi, tất cả cái xấu đều bị nàng nhìn thấy hết, thật là thất sách mà.
“Ha…Được, được….Ha ha…” Đối với nàng, Nam Cung Hi đã im lặng triệt để rồi, cũng không thèm để ý thêm nữa, lấy nệm trải xuống đất, rồi tự kỷ nằm xuống.
Trong bóng tối, Quý Tinh nhìn bóng lưng của Nam Cung Hi, ài, thật ra, so với tưởng tượng của nàng, thì hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi, “Này, mau trả lời câu hỏi của ta lúc nãy đi, sao ngươi không cưới được vợ?” Nàng nhìn bóng lưng của hắn, hỏi.
Nam Cung Hi dừng một chút, cũng không trả lời nàng, cứ nằm im mà giả bộ ngủ.
"Thôi đi, không phải chỉ là bị hủy dung hay sao? Đúng rồi, chỉ có kẻ ngu mới gả cho ngươi.” Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không đúng, “A! Phi phi! Kẻ ngu gì chứ, đó không phải đang mắng ta sao?”
Nghe thấy lời nàng nói, vai Nam Cung Hi run run.
"Không phải chứ? Ngủ nhanh như vậy. Nói ta giống heo? Ta nghĩ ngươi cũng không hơn gì ta đâu!” Nàng nhìn bóng lưng của hắn, châm chọc.
Nam Cung Hi nghe thấy lời nói nhảm của nàng, âm thanh của nàng ngày càng nhỏ, rồi im lặng.
Hắn xoay người nhìn người đang ngủ say trên giường, trong nháy mắt đó, nói không động lòng là giả, dù sao thì hắn cũng…. Sờ sờ má trái của mình, so với người bình thường thì nàng rất kỳ quái. Giống như là chưa bao giờ thấy những vết sẹo chằng chịt trên má của hắn, ngược lại, không chỉ cùng hắn rống lên, còn lấy cha mẹ hắn làm hậu thuẫn mà leo lên đầu hắn.
Hôm sau, theo thói quen, mới sáng sớm, nàng đã thức dậy, lại phát hiện có người còn thức sớm hơn nàng, bởi vì nàng không thấy chăn nệm dưới đất. Cũng đúng, ngày hôm qua hắn ngủ sớm như vậy, hôm nay thức sớm cũng chẳng có gì lạ.
"Xong rồi! Xong rồi! Thiếu gia sẽ nổi giận cho coi, bây giờ làm thế nào đây? Tiểu Duyệt, ngươi thay ta đi đưa có được hay không?"
Vừa bước ra cửa, Quý Tinh đã thấy một nha hoàn đang cầu xin một nha hoàn khác. Nàng không khỏi tò mò, thiếu gia trong miệng nàng ta chẳng phải là hắn sao?
"Không được! Chính ngươi đi đi! Cái này, ta thật sự không giúp được ngươi!" Nha hoàn được gọi là Tiểu Duyệt sợ hãi, lần trước đi thay nàng ta, nàng liền gặp xui xẻo. Nên lần này, dù có bị đánh chết, nàng cũng không đi.
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
Lúc này hai người mới phát hiện có người ở sau lưng, “Thiếu…Thiếu phu nhân.” Cả hai hoảng sợ quỳ xuống.
“Ngươi phải đem cái này cho hắn sao?” Nàng tò mò hỏi, chẳng qua chỉ là đi mang điểm tâm thôi sao? Có cần đẩy tới đẩy tới đẩy lui không?
"Đưa cho ta, ta đưa giúp cho.” Nàng nhận lấy mâm điểm tâm.
Tiểu Duyệt nhìn người đối diện một cái, rất nhanh đã hiểu, thì ra là Thiếu phu nhân không biết tính khí của Thiếu gia, nhìn bóng dáng người ngày càng xa, nàng nói, “Ngươi thảm rồi! Nếu như Thiếu phu nhân xảy ra chuyện gì, ngươi không trốn thoát đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
46 chương
70 chương
40 chương
89 chương
70 chương