Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 150
Editor: Mai Tuyết Vân
Năm năm sau, tại nhà Võ lâm minh chủ, Lâm Nhược Tịch và Lâm Tử Hào đã sắp tròn mười tuổi, nàng không muốn ở lại đây, muốn ra ngoài nhìn ngắm. Dù sao thì bây giờ nàng và Lâm Tử Hào cũng không vô dụng giống trước đây, hơn nữa nếu nàng còn ở lại, thì sao Hách Liên Viên gặp được người trong lòng hắn chứ.
“Nhược Tịch, muội thật sự muốn đi sao?’’ Hách Liên Viên nhìn nữ nhân trước mắt, đã năm năm nàng cũng đã trưởng thành, năm năm qua nàng học võ công, dù không thể xưng danh, nhưng đối phó với đám đạo tặc bình thường thì còn dư, mà Lâm Tử Hào cũng thế, mới mười tuổi mà võ công đã luyện đến mức xuất quỷ nhập thần.
“Phải, đợi ở đây rất buồn chán, muội muốn giải sầu.’’ Nàng không dừng động tác, Lâm Tử Hào cũng giúp nàng thu dọn đồ đạc, bọn họ mua một cổ xe ngựa, nàng tự đánh xe. Nhìn nàng kiên quyết như thế, Hách Liên Viên cũng không giữ nữa, “Nơi này luôn là nhà của muội.’’ Lâm Nhược Tịch gật đầu, điều may mắn nhất của nàng chính là gặp được bọn họ.
“Hách Liên Viên, bọn muội đi đây, huynh phải bảo trọng đấy!’’ Nói xong nàng nhảy lên xe ngựa, roi vung lên, xe ngựa chậm rãi chạy, nhìn người và xe đi xa, nghĩ đến nhà võ lâm minh chủ sẽ trở nên vắng vẻ, nếu không hắn đến Đô thành vậy, lâu rồi chưa đến thăm cả nhà Qúy Tinh.
"Mẫu thân, chúng ta đi đâu?’’ Lâm Tử Hào ngồi bên cạnh nàng, Lâm Nhược Tịch nhìn xe ngựa chạy, cũng không biết mình muốn đi đâu, đi tới chỗ nào thì đến chỗ ấy vậy, "Tử Hào muốn trở về Thiên Lan sơn trang sao?’’ Lâm Tử Hào lắc đầu ngay, ký ức hồi bé hắn vẫn còn nhớ, hắn không thích chỗ đó.
“Mẫu thân, rất tốt.’’ Mười tuổi hắn đã trưởng thành hơn nhiều, Đường Tĩnh Thiên đã chết, Lâm Nhược Tịch cũng không giấu thân thế của hắn. Nhưng lại không cho hắn trở về Thiên Lan sơn trang, bọn họ cứ cầu xin mãi, dù thế nào Lâm Tử Hào cũng là người thừa kế duy nhất của Thiên Lan sơn trang bọn họ. Bất quá nên nàng đồng ý, chờ khi Lâm Tử Hào mười tám tuổi sẽ để thằng bé trở lại.
“Mẫu thân đi đâu con đi theo đấy.’’ Lâm Nhược Tịch chính là thân nhân duy nhất của hắn, nhìn nhi tử hiểu chuyện như vậy, nàng rất vui mừng, “Được, ngồi cho vững, giá!’’ Lâm Nhược Tịch tăng tốc xe ngựa,
"Mẫu thân, sao ở đây lại có nhiều người như vậy?’’ Lâm Tử Hào nhìn phía trước, hơn nữa tất cả đều là nữ nhân, hình dáng nào cũng có. Lâm Nhược Tịch nghi hoặc, nhìn những người này, xe ngựa không có chỗ chạy qua, chẳng lẽ có chuyện gì sao? "Chúng ta qua xem thử.’’ Nàng xuống xe, gửi xe ngựa ở khách điếm.
"Woa! Thật hưng phấn, hi vọng ta có thể cướp được.’’ Bên tai truyền đến lời nói đó, càng khiến Lâm Nhược Tịch tò mò hơn, cướp cái gì vậy? Là bảo bối à?
"Các ngươi không nghe nói à? Lân vương muốn ném tú cầu tuyển vương phi.’’ Mọi người lao nhao, ai cũng không biết lai lịch của Lân vương ra sao, chỉ biết hắn bán thân bất toại*, theo thuyết mà nói không cần ném tú cần, đã có rất nhiều nử tử muốn gả rồi.
*bán thân bất toại: liệt nửa người, không thể đi lại.
"Đại ca, sao huynh lại qua loa như vậy?’’ Người muốn gả cho hắn rất đông, sao đại ca lại cam chịu như vậy? "Thiên Việt, đệ không hiểu.’’ Người đang nói chính là kẻ vốn đã chết Long Thiên Hạo, như may thay hắn chưa chết, nhưng lại liệt chân không đi lại được.
Hắn không muốn liên lụy đến người ta, hơn nữa những nữ nhân tự tìm tới không cần nghĩ cũng biết động cơ là gì, cho nên hắn mới phó mặc cho số phận. Lâm Nhược Tịch, nàng quá tốt với hắn, lúc trước hắn có đi tìm nàng, nhìn thấy nam nhân bên cạnh nàng xuất sắc ở mọi mặt. Nhìn lại hắn bị liệt nửa người dưới, có một số việc đã định trước rồi.
"Nhưng mà.’’ Long Thiên Việt ảo não, bây giờ hắn đã thành thân, tuy không xinh đẹp được như nc, nhưng nàng là người hiền lành. Lại nói thân thế của bọn họ cũng rất cẩu huyết, là hoàng tử của Ngao Tử quốc, hơn nữa cả họ cũng không biết mẫu thân năm đó có biết hay không nữa. Nhưng khối ngọc bội kia chính là chứng cứ tốt nhất.
Bây giờ, không ai trong số họ chịu tiếp nhận ngai vàng, lão hoàng thượng cũng rất sốt ruột, nhưng lại bất đắc dĩ. Sợ nóng nảy quá lại dọa hai nhi tử của hắn bỏ chạy, liền phong hai người làm vương gia trước. Dù sao chờ sau khi hắn băng hà, ra một đạo thánh chỉ, bọn họ không muốn làm cũng phải làm.
"Đại ca, huynh thật sự không suy nghĩ thêm sao?’’ Long Thiên Việt nhìn tú cầu trong tay hắn, ném xuống, mặc kệ ai cướp được, cũng không khác gì nhau, lời vương gia nói nói không thể rút lại.
“Không được.’’ Hắn cúi đầu không nhìn ra bên ngoài, trực tiếp ném ra ngoài, tất cả đều do trời quyết định đi. “Đẩy ta về!’’ Hắn hạ lệnh với người sau lưng, tình hình phía dưới hắn không có hứng thú để biết.
"Tử Hào, Tử Hào." Lâm Nhược Tịch nắm chặt tay Lâm Tử Hào, mà thằng bé cũng không dám buông tay nàng ra, “Mẫu thân, chỗ này chen chúc, để con nghĩ cách.’’ Sắc mặt Lâm Tử Hào không tốt quan sát, sao đoàn người vẫn chạy theo tú cầu kia, tú cầu à? Đúng rồi.
"Tránh ra hết cho ta!’’ Mọi người đều kinh ngạc nhìn người vừa cướp được tú cầu, không ngờ cô nương này lại có võ công. Nhìn đám người kia ngoan ngoãn nhường đường, lúc này Lâm Nhược Tịch vừa chạm đất, "Lâm Tử Hào, chúng ta đi thôi.’’ Nhìn thấy nàng kéo theo hài tử, đám người kia càng kinh ngạc, có hài tử lớn như vậy?
Lâm Tử Hào cũng muốn đi, nhưng nhìn thấy sau lưng mẫu thân có một đám thị vệ, hắn run rẩy chỉ về phía sau lưng nàng, Lâm Nhược Tịch không hiểu gì, cũng xoay người, bị dọa sợ, đám người này muốn làm cái gì?
"Cô nương đã đoạt được tú cầu của vương gia nhà ta, vậy mời đi.’’ Gì? Tú cầu? Còn là vương gia? Không phải chứ? Nhưng nàng chỉ muốn đi qua thôi mà. "Cái gì, ngươi có thể chuyển lời đến vương gia ném lại lần nữa không? Cám ơn nhiều.’’ Nói xong nàng ném tú cầu đi, lại không có ai để ý đến nàng.
"Ấy, các ngươi đừng đụng vào ta.’’ Sau khi Lâm Nhược Tịch biết đây là tú cầu, liền kéo Lâm Tử Hào bỏ chạy, không biết tại sao đám người kia cứ như người điên, Lâm Tử Hào cũng bị chen lấn đến khó chịu, "Cút ngay! Mau cút đi.’’ Chẳng qua giọng nói của hắn lại chìm trong biển người.
Những kẻ không cướp được tú cầu thấy nàng không đồng ý, sao lại có người từ chối mối hôn sự tốt như vậy? Chỉ là khi nhìn thấy hài tử bên cạnh nàng, các nàng đã biết, thì ra người ta đã có phu quân rồi.
“Cô nương, nếu không đưa tú cầu cho ta đi.’’ Có nử tử to gan mở miệng, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, quả thực cầu còn không được, “Được thôi, cho cô nương.’’ Nàng đang chuẩn bị ném tú cầu cho nữ tử kia, thì bị thị vệ trước mặt ngăn lại.
"Cô nương, tú cầu không thể nhường, đây là quy định của vương gia, mời cô nương về cùng chúng ta.’’ Nói với nàng cũng vô ích, trực tiếp vác nàng lên, "Các ngươi mau thả mẫu thân ra!’’ Lâm Tử Hào muốn động võ, nhưng bị Lâm Nhược Tịch dùng mắt ngăn lại, không thể xung đột với người của hoàng thất, nếu không người xui xẻo chính là bọn họ.
“Mang nó theo.’’ Chuyện này cứ để vương gia quyết định, nhiệm vụ của họ chính là mang người đã cướp được tú cầu về, Long Thiên Việt từ xa đã nhìn không được. Sao lại bị một nữ nhân có phu quân cướp được chứ, nhìn đại ca của hắn trở về thành thân, bất kể thế nào hắn cũng trở về, không hề nhìn rõ dung mạo đối phương.
“Vương gia, tất cả đã sắp xếp xong.’’ Lúc này, Cát Lôi tiến vào, nhìn thấy Long Thiên Việt không đổi sắc mặt, “Đại ca, hủy bỏ đi!’’ Long Thiên Việt nói đến trào bọt mép nhưng đại ca của hắn vẫn cứ như vậy, “Cát Lôi, đẩy ta ra ngoài.’’ Nghe thế, Long Thiên Việt thực sự muốn đấm ngực giậm chân.
“Đại ca? Ý huynh là?’’ Long Thiên Việt không dám tin, đại ca thực sự không sao cả ư? Long Thiên Hạo gật đầu, “Công việc hôn lễ giao cho đệ.’’ Nói xong đã bị người ta thúc giục đưa đi, để lại Long Thiên Việt ngây ngốc một mình đứng đó.
"Đại ca!’’ Long Thiên Việt thở gấp, đã nói mấy lần người cướp được tú cầu đã có hài tử lớn rồi, sao đại ca của hắn còn nói không sao cả? CMN chứ không sao cả, đây không phải là nuôi con giúp người khác sao?
Lâm Nhược Tịch và Lâm Tử Hào mù mờ bị đưa về Lân vương phủ, nhưng còn chưa gặp được vương gia, đã bị một đám người kéo đi trang điểm, không phải chứ? Vương gia còn chưa từng nói chuyện với nàng mà? Lại lập tức bái đường?
“Này, bỏ ta xuống, ta không muốn thành thân!’’ Nàng không biết đối phương tròn méo ra sao, quan trọng là bọn họ đưa Lâm Tử Hào đi đâu rồi? “Cô nương, có thể gả cho Lân vương là phúc khí của cô nương, còn phu quân của cô nương ở kia sẽ cho hắn một khoản tiền.’’ Lâm Nhược Tịch ngây ngốc, cái gì? Tên Lân vương này có bệnh phải không?
‘‘Ta muốn gặp nhi tử của ta.’’ Nàng vùng vẫy muốn đứng dậy, còn đám cung nhân kia không phải đối thủ của nàng, "Cô nương yên tâm, vương gia sẽ không làm khó hài tử của cô nương đâu!’’ Không có mới là lạ! Trong lòng nàng không khỏi mắng chửi Lân vương, nàng chỉ muốn đi tìm Lâm Tử Hào, nghĩ như vậy, nàng mở cửa ra, muốn chạy ra ngoài.
"Ngươi.’’ Nhìn người điểm huyệt đạo của mình, Lâm Nhược Tịch hỏi thăm lần lượt mười tám đời tổ tông nhà hắn, "Đại nhân Cái Lôi.’’ Người đến là thị vệ thân cận của vương gia. "Đưa cô nương này đi trang điểm, đừng làm trễ giờ.’’ Nói xong điểm huyệt nàng một cái, tên chết tiệt! Lại điểm thêm á huyệt của nàng.
Lần này, Lâm Nhược Tịch lại bị một đám người lôi đi, chẳng qua lần này nàng như con rối bị người ta định đoạt, "Được rồi, cô nương thật xinh đẹp.’’ Người kia vừa nhìn đã biết chính là hỉ nương, Lâm Nhược Tịch không thể nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt, hỉ nương khom lưng, một đám người ba chân bốn cẳng khiêng Lâm Nhược Tịch lên, cuối cùng phủ khăn hỉ cho nàng, sau đó nàng lập tức bị người ta cõng ra ngoài.
Trên hỉ đường, Lâm Nhược Tịch đứng ở đó, chết rồi, sao không giải được huyệt đạo thế này? Mà Lâm Tử Hào cũng giống như nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân tái giá, mặc dù hắn không phản đối, nhưng đến đối phương là ai hắn cũng không biết.
"Vương gia giá đáo!" Không biết ai hô một tiếng như thế, thân thể Lâm Nhược Tịch cứng đờ, Lâm Tử Hào đứng ở cửa nhìn lại, chẳng qua hắn bị điểm huyệt, một nam nhân được đẩy đến, nam tử mặc hỉ phục đỏ rực ngồi trên xe lăn, tàn phế sao? Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Tử Hào.
Lâm Tử Hào, nhìn thấy khuôn mặt của vương gia, lại cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra, “Giờ lành đã đến! Tân lang tân nương bái đường.’’ Hôn lễ này, rất ít người biết đến, cả hoàng thượng trong cung cũng không biết, Long Thiên Việt và phu nhân của hắn đứng chung một chỗ, hắn đứng yên ngắm nhìn.
Cùng với tiếng đưa vào động phòng, tất cả mọi chuyện đã hoàn tất, cuối cùng Lâm Tử Hào cũng nhớ ra hắn là ai, nhưng hắn còn sống sao? Năm đó hắn tặng ngọc bội cho mẫu thân, có lẽ rất yêu mẫu thân, nghĩ như vậy, Lâm Tử Hào cũng trở lại bình thường, một chút cũng không lo lắng.
Trong hỉ phòng, Lâm Nhược Tịch ngồi lên giường, đáng chết! Sao không giải được huyệt đạo vậy? Nàng ngồi yên đến cứng đờ, ê a một tiếng, cửa mở, sau đó tiếng xe lăn bánh, Lâm Nhược Tịch biết vương gia đã vào.
"Cái Lôi, ngươi đi xuống đi.’’ Hắn dặn dò, Cái Lôi không lập tức đi ra ngoài, mà đến bên giường giải huyệt đạo cho nàng, Lâm Nhược Tịch cảm thấy mình cử động được, nhưng toàn thân tê rần, chỉ có thể tạm thời ngồi yên.
Long Thiên Hạo nhìn Cát Lôi, sao hắn lại điểm huyệt đạo của người ta? Chẳng trách khi bái đường hắn cảm thấy là lạ, chẳng lẽ Long Thiên Việt tráo tân nương? Nếu nói như thế, đừng trách hắn trở mặt.
Không được rồi, Lâm Nhược Tịch cũng phát hiện, xuyên qua phía dưới khăn hỉ, nàng nhìn thấy hai bánh xe, sau đó mới là chân, người nọ không thể đi lại? Vì thế mới có chuyện ném cầu kén dâu, nói thế nào hắn cũng là vương gia, dù không thể đi lại cũng không nên ép buộc người đã có hài tử như nàng chứ?
Trong phòng nhất thời im lặng, Lâm Nhược Tịch không dám mở miệng, không thể đắc tội với hắn, nếu không sẽ liên lụy Lâm Tử Hào. Long Thiên Hạo nhìn người trên giường nửa ngày, chính hắn đẩy xe lăn đến, cầm cây cân đẩy khăn hỉ ra, nhưng không nhìn nàng.
"Bản vương thân thể bất tiện, mời vương phi làm thay.’’ Lâm Nhược Tịch vốn muốn nói rõ với hắn là nàng cướp nhầm tú cầu, thế nhưng lại nghe được giọng nói này, nàng sửng sốt, nhìn về phía người kia, nàng che miệng mình, sao lại là hắn? Hắn chưa chết ư? Thật quá tốt, nhưng hắn không thể đi được?
Long Thiên Hạo thấy nàng không phản ứng, không khỏi nổi giận, hắn quay đầu nhìn nàng, khi hắn nhìn thấy người trước, cũng là sững sờ, " Nhược Tịch?" Sao lại là nàng? Chẳng lẽ là Long Thiên Việt bắt nàng tới? Cũng không phải là không có khả năng.
"Chàng còn sống?" Nàng run rẩy lên tiếng, Long Thiên Hạo không biết tâm tình mình ra sao, "Có phải Thiên Việt bắt nàng đến hay không?" Lâm Nhược Tịch sửng sốt, lập tức lắc đầu, "Long Thiên Việt cũng ở đây sao?" Nghe thấy lời của nàng, Long Thiên Hạo nghi ngờ, không phải Thiên Việt?
"Vậy sao nàng lại ở chỗ này?’’ Không phải nàng đang ở cùng với nam nhân kia sao? Chẳng lẽ nam nhân kia vứt bỏ nàng? Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Nhược Tịch ấm ức, "Thiếp, …Thiếp đoạt nhầm tú cầu.’’ Nhưng hắn cũng thật là, trước giờ chỉ có nữ nhân ném tú cầu, một đại nam nhân như hắn lại ném tú cầu cái gì.
"Cái gì?’’ Long Thiên Hạo kinh ngạc, thì ra người cướp tú cầu là nàng, đây là ông trời an bày sao? "Còn…Phu quân của nàng có biết không?’’ Lâm Nhược Tịch nhìn hắn, phu quân? Nàng đào đâu ra phu quân? "Thiếp không có phu quân mà, không đúng, hiện tại không phải là chàng sao?’’ Nghe thấy lời nàng nói, Long Thiên Hạo mừng như điện, thì ra hắn vốn hiểu lầm.
“Nhược Tịch, là ta.’’ Hắn muốn đứng lên, phát hiện mình vốn không thể cử động, không khỏi siết chặt quyền, Lâm Nhược Tịch thấy hắn cử động bất tiện, lập tức đến bên cạnh hắn, “Năm đó cảm tạ chàng đã cứu nhi tử của thiếp.’’ Nàng dựa sát vào lồng ngực của hắn.
“Vì báo ân sao?’’ Long Thiên Hạo thất thần, Lâm Nhược Tịch khóc trong lòng hắn, lắc đầu rồi lấy vật đeo trên cổ ra, “Ngọc bội kia thiếp vẫn mang.’’ Long Thiên Hạo nhìn thấy ngọc bội, rồi nhìn nàng, bất ngờ kéo đầu nàng xuống, hôn lên môi.
Động phòng hoa chúc, đều nói nam trên nữ dưới, nhưng bọn họ là ngoại lệ, Lâm Nhược Tịch biết hắn khó di chuyển, cho nên nàng chủ động, dìu hắn lên giường, sau đó ngồi lên người hắn, ánh mắt Long Thiên Hạo u ám nhìn nàng, "Lâm Nhược Tịch.’’ Hắn khàn giọng.
Lâm Nhược Tịch chậm rãi cởi y phục của mình, đến khi trên người chỉ còn nội y, mới cởi đai lưng của Long Thiên Hạo, Long Thiên Hạo nhìn thấy nàng như vậy, ánh mắt càng sâu, khí tức trở nên rối loạn, nơi đó cũng trướng lên.
Lâm Nhược Tịch học động tác của Tử Liên, cúi người hôn lên miệng hắn, Long Thiên Hạo ôm nàng thật chặt, nhân cơ hội này, Lâm Nhược Tịch cởi sạch y phục của hắn ra, chỉ là khi tay đụng vào chỗ kia, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, nhưng lập tức nghĩ bọn họ đã là phu thê.
Bỏ qua sự ngại ngùng, Lâm Nhược Tịch chậm rãi nâng người rồi ngồi xuống, Long Thiên Hạo đảo mắt hít một hơi, Lâm Nhược Tịch cũng khẽ nhíu mày. Chỉ chốc lát trong phòng đã truyền ra tiếng nam nữ thở dốc, Cát Lôi ở ngoài cửa nghe được tiếng động, xoay người rời đi.
P/s: Truyện này còn một ngoại truyện nửa, nhưng kết thúc lại chẳng ra sao, vì thế mình quyết định không dịch để bảo toàn kết thúc hiện tại cho các nhân vật.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
46 chương
70 chương
40 chương
89 chương
70 chương