Chuyển ngữ: Di Phong "Khụ khụ, cái này. . . Cái này. . ." Nam Cung Hi không biết nên nói như thế nào, mà sao nàng lại có thể nói chuyện này ở đây chứ? Hơn nữa, tình huống lúc đó cũng không phải như nàng nghĩ, đây không phải là do cha mẹ chàng sao, nếu không còn lâu chàng mới làm vậy nha. "Thế nào? Không phải chàng còn nhớ thương người ta chứ?” Lại thêm một câu nói làm cho Nam Cung Hi thiếu chút nữa hộc máu. Ngay cả hình dáng người ta như thế nào chàng còn không nhớ, lấy gì nhớ thương đây? Người trên phố đã hoàn toàn ngu rồi, đây là Nam Cung thiếu phu nhân….ghen sao?! "Ai nha! Phu nhân, sao người lại đi so đo với thiếu gia chuyện này chứ? Lúc đó thiếu gia còn chưa hiểu chuyện nha.” Rốt cuộc, một lão bà không nhịn được liền lên tiếng. Những người này cũng thật là, không có việc gì thì đi phá hư gia đình người ta sao? Đám người bị quét tới đều chột dạ cúi đầu, chỉ là bà ta nói cũng đúng, nếu như vì chuyện này mà vị thiếu phu nhân này không cần Nam Cung thiếu gia, như vậy bọn họ không phải lại gặp họa nữa sao? "Đúng vậy! Đúng vậy! Thật ra thì Nam Cung thiếu gia cũng là một người rất tốt. . ." Một đống người ồn ào lộn xộn, Nam Cung Hi ngẩn người, Quý Tinh thì trừng mắt với y, nữ nhân này…thật làm cho hắn ‘vui mừng mà. "Tốt lắm! Các ngươi đã nói Nam Cung thiếu gia tốt như vậy, ta liền miễn cưỡng đón nhận." Thấy dáng vẻ miễn cưỡng của nàng, mọi người chung quanh mạnh mẽ gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. “Phu quân! Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi dạo nào.” Nàng bước lên kéo tay chàng, Nam Cung Hi sững sờ để nàng kéo đi, mà những người đó sẽ không còn sợ Nam Cung Hi nữa rồi, vì đã Nam Cung Thiếu phu nhân ở đây! Mà mãi lâu về sau, chỉ cần có người nhắc đến Nam Cung Hi thì liền nhớ tới Nam Cung thiếu phu nhân. Nam Cung thiếu gia mắng chửi người, tìm Nam Cung thiếu phu nhân, dù sao chỉ cần Nam Cung phu nhân ở đây, Nam Cung thiếu gia sẽ. . . vĩnh viễn không ngày nổi danh. Quý Tinh lôi kéo chàng đến một số gian hàng, mặc dù không có tâm mua, nhưng người ta lại cứng rắn đưa cho nàng, lại không cần nàng trả tiền. Bất đắc dĩ, nàng đành nhận lấy, dù sao đó cũng là lòng thành của người ta nha. Nhưng bầu không khí vui vẻ này không được bao lâu, liền bị một người xuất hiện đột xuất cắt đứt. "Nam Cung thiếu gia, trước kia là ta sai lầm, hiện tại ta nguyện ý gả cho ngươi. . . làm thiếp." Hai chữ cuối cùng là nhìn Quý Tinh nói, Nam Cung Hi sửng sốt, còn mặt Quý Tinh đã sớm tối rồi. Đây chính là…quang minh chính đại làm tiểu tam? Nàng ta nhìn chàng, chuyện vừa rồi nàng ta đều đã nhìn thấy, nếu sớm biết Nam Cung thiếu gia cưng chiều phu nhân mình như vậy, thì trước kia nàng ta sẽ không phản đối, để bây giờ bị gia đình bắt ép gả cho một lão già hơn 60 tuổi làm vợ kế, chỉ vì gia đình kia nhiều tiền hơn nhà nàng ta "Cái đó. . . Không cần." Nam Cung Hi vừa nói vừa mắt liếc những người bên cạnh, sao phiền phức cứ luân phiên tới vậy trời? Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng, hình như muốn cưới vợ bé là không thể nào . "Nam Cung thiếu phu nhân, xin ngươi kêu Nam Cung thiếu gia thu ta đi!" Nàng chuyển hướng sang Quý Tinh, còn Nam Cung Hi đã mồ hôi lạnh nhỏ giọt rồi. (*Di Phong: Chưa bao giờ thấy con tiểu Tam nào vô sỉ như vậy, nói thẳng vào mặt vợ người ta muốn mình làm thiếp *kinh bỉ*) "Ta? Hay là ngươi hỏi phu quân đi.” Quý Tinh lạnh lùng trả lời. Nàng ta thấy thái độ của Quý Tinh như vậy, nhưng nàng ta lại không cam tâm gả cho một lão già đáng tuổi ông mình, “Nam Cung Thiếu gia, ngài thu ta đi.” Nàng ta kéo ống tay áo của chàng, nắm chặt không buông, cả sắc mặt Nam Cung Hi cũng thay đổi. "Hay là như vậy đi, chàng trở về nói chuyện này với cha mẹ đi, có lẽ họ sẽ thích đấy.” Quý Tinh đề nghị, nhưng Nam Cung Hi lại vô cùng tin tưởng chuyện này không đơn giản như vậy, nàng không phải là một người dễ nói chuyện. Nhưng nàng ta lại vui mừng lau nước mắt, kéo tay áo Nam Cung Hi đi về Phủ Nam Cung, mà Quý Tinh lại chậm rãi theo sau lưng hai người.