Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 148
Editor: Mai Tuyết Vân
Long Thiên Hạo mang theo tên nô bộc, dọc đường không kẻ nào dám ngăn cản, chắc đây là ý chỉ của Tử Liên, “Tướng quân, nữ hoàng đã đợi ngài đã lâu.’’ Long Thiên Hạo cau mày, sau đó đi vào, gã nô bộc cũng muốn vào theo, kết quả lại bị chặn, “Thật xin lỗi, chỉ có mình tướng quân mới được vào.’’ Long Thiên Hạo xoay người, “Ngươi đứng bên ngoài chờ ta.’’ Nói xong hắn đi vào, còn gã nô bộc thì đứng ngoài.
Long Thiên Hạo đi vào, không có ai? Lúc hắn đang nghĩ như thế, thì có tiếng nước chảy phát ra từ sau bình phong, “Tướng quân, ngồi chờ một lát, ta sẽ ra ngay.’’ Giọng nói của Tử Liên truyền đến, nàng ta đang tắm? Long Thiên Hạo xoay người muốn ra ngoài, “Tướng quân, không muốn cứu đứa trẻ kia à?’’ Tử Liên đi ra ngoài, cũng cho mấy kẻ phục vụ của nàng ta lui xuống.
Tử Liên đến trước mặt hắn ta, Long Thiên Hạo liếc nàng ta một cái, lập tức cúi đầu, nữ nhân này, sao lại có thể mặc như không mặc thế này. Tấm sa mỏng trong suốt vốn không thể che được bao nhiêu, Tử Liên cũng không quan tâm, đứng trước mặt nam nhân mình yêu mến, có gì không thể làm.
“Tướng quân, sao lại không nhìn ta?’’ Nàng kéo tay hắn, đặt lên ngực mình, Long Thiên Hạo muốn rút tay lại, nhưng Tử Liên không cho hắn cơ hội đó, “Nữ hoàng, xin tự trọng.’’ Hắn không thể không lên tiếng, Tử Liên vuốt ve cằm hắn, “Tướng quân, thiếp và chàng còn gì để tự trọng?’’ Nàng ta rất hiểu, trước đây cũng đã như vậy, nhưng nàng ta vừa nói xong, sắc mặt Long Thiên Hạo không được tốt.
Tử Liên thấy hắn không tiếp tục bài xích, bàn tay sờ xoạng đến bên hông của hắn, lúc muốn tháo thắt lưng lại bị Long Thiên Hạo bắt lấy. “Nữ hoàng, không thể!’’ Tử Liên mỉm cười, ghé sát bên tai hắn, “Tướng quân không muốn cứu đứa trẻ kia nữa?’’ Long Thiên Hạo chấn động, lại uy hiếp hắn?
“Nữ hoàng, ta có thể uống chén nước trước không?’’ Long Thiên Hạo lên tiếng, Tử Liên buông hắn ra, nàng ta đã quên, đi tới cạnh bàn, tự mình rót tách trà đưa cho Long Thiên Hạo. Sau khi nhận tách trà uống một ngụm, rồi lập tức kéo Tử Liên qua, mớm nước trong miệng mình sang miệng nàng ta.
Tử Liên nhìn hắn chủ động hôn nàng, kích động nuốt nước kia xuống, còn ôm cổ Long Thiên Hạo, đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, chẳng lẽ thuốc kia không có hiệu quả? Nam Cung Hi sẽ không lừa hắn đó chứ? Lúc đầu khi hắn biết Nam Cung Hi là nam nhân suýt chút nữa ngất xỉu, đệ đệ hắn thích một người lâu như thế lại là một nam nhân chân chính.
Bất tri bất giác, sa mỏng trên người Tử Liên rơi xuống, Long Thiên Hạo toát hết mồ hôi, nếu như thuốc kia vô dụng, vậy hắn chỉ còn cách tự mình ra trận, nhưng món nợ này khi hắn trở về sẽ tìm Nam Cung Hi đòi lại. “Thiên Hạo, á…Thật thoải mái.’’ Thấy Tử Liên buông hắn ra, đi tới bên giường, xem ra thuốc kia có hiệu quả, không ngờ bọn họ lại là người của giang hồ.
Người bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, cũng tự giác đứng ra xa một chút, Long Thiên Hạo nhìn người trên giường, không khỏi xấu hổ. Làm sao Long Thiên Hạo biết được thứ thuốc này lại có lợi đến vậy! Tử Liên ở trên giường chỉ biết Long Thiên Hạo đang dịu dàng nhìn nàng ta, hai người từ từ kết hợp.
“A…Ư…’’ Long Thiên Hạo cảm thấy mình sắp phát điên rồi, lúc này hắn mới sờ đến thứ đồ trong ngực, đây là Qúy Tinh đưa cho hắn, không ngờ lại là một nữ nhân, nhưng có thể am hiểu những thứ này. Chẳng qua đôi phu thê bọn họ rất kỳ quái, nữ phẫn nam trang, nam phẫn nữ trang, nhưng hắn bội phục nhất là Nam Cung Hi, khi đó cần bao nhiêu dũng cảm đây.
“Hắt xì!’’ Là ai? Kẻ nào đang nhắc hắn?’’ Nam Cung Hi xoa mũi, địa hình hoàng cung này rất phức tạp, đến giờ hắn còn chưa tìm thấy chỗ Tử Hào bị giam, mỗi cung nữ đi qua đều không ai dám nghị luận cái gì. Nữ đế của Tử Nguyệt quốc đúng là không đơn giản, đúng vậy, một nữ nhi làm nữ đế, sợ rằng nàng ta là người đầu tiên.
“Tiểu Ngư, muốn mang thức ăn này đi đâu?’’ Một cung nữ hỏi một kẻ khác, nghe nói thế, lỗ tai của Nam Cung Hi không khỏi dựng lên, “Haizz! Linh tổng quản không cho phép chúng tôi nói.’’ Một cung nữ khác vội vàng gật đầu, hai người cùng rời đi, Linh tổng quản? Nhìn theo bóng lưng của các nàng, Nam Cung Hi lén lút theo sau.
Nam Cung Hi đi sau bọn họ, chẳng qua sao đường càng lúc càng quen thế này? Đúng rồi, đây không phải là đường đến tẩm cung của nữ đế sao? Nghĩ như thế, hắn liền thấy hai cung nữ đỏ bừng cả mặt đứng ngoài cửa, “A…Không…Không được rồi.’’ Hai cung nữ bị tiếng động làm kinh hãi đứng tại chỗ, nữ hoàng đang bận, thế nhưng thức ăn.
Tiếng động đó, Nam Cung Hi cũng nghe thấy, nhưng không biết Long Thiên Hạo tự mình ra trận hay dùng thuốc hắn đưa, thuốc kia vô dụng với nam nhân, nhưng hữu dụng với nữ nhân. Chẳng qua cung nữ đến nơi này, chẳng lẽ Tử Hào ở trong tẩm cung của nữ đế? Nhưng làm thế nào báo với Long Thiên Hạo đây.
Cầm đồ trong tay, Long Thiên Hạo chậm rãi đến gần người trên giường, Qúy Tinh nói cái này chỉ cần ấn một phát là giết chết một người. “Thiên Hạo, chàng cũng biết ta yêu chàng mà.’’ Người trên giường, khiến hắn dừn bước, hắn từ từ buông tay xuống.
Khi hắn do dự, không để ý đến ánh mắt người trên giường bắt đầu thay đổi, “Thiên Hạo, sao chàng lại đứng đấy?’’ Nghe được giọng nói ấy, Long Thiên Hạo khẽ nguyền rủa, chết tiệt sao công hiệu của thuốc lại ngắn như vậy? Thật ra thời gian không ngắn, mà là hắn không tận dụng, Nam Cung Hi đã nói dùng bao nhiêu có công dụng bấy nhiêu.
“Người có thể thả đứa trẻ ra được chưa?’’ Sắc mặt Tử Liên cứng đờ, sao vừa rồi còn vui vẻ, yêu xong hắn lại nói chuyện này? Chẳng lẽ nàng ta vẫn không thể so sánh nổi nới nữ nhân kia sao? “Ta đã giết nó rồi.’’ Vì nản lòng, Tử Liên cố ý đùa hắn, nhưng Long Thiên Hạo lại tưởng thật.
“Cái gì? Ngươi là kẻ độc ác!’’ Hắn đẩy nàng ra, vứt xuống giường, Tử Liên khổ sở cười, Long Thiên Hạo cũng ảo não, lần này hắn phải làm thế nào với Lâm Nhược Tịch đây? ‘‘Thiếp độc á? Long Thiên Hạo chàng là tên khốn khiếp!’’ Bất hạnh là nàng lại yêu hắn, nhưng khi nàng ta đứng dậy đột nhiên cảm thấy ngực đau xót.
Tử Liên cúi đầu, không dám tin nhìn hắn, đây là thứ gì? Vừa rồi nàng không chú ý, nhưng nàng biết vật kia muốn lấy mạng nàng, nhìn máu chảy ra từ lồng ngực mình, tình cảm đơn phương trong tim nàng cũng chết lặng, chỉ vì đứa trẻ đó mà hắn giết nàng sao?
Long Thiên Hạo cũng sững sờ, hắn vốn không có ý định giết nàng, chỉ là…Đáng chết, hắn lỡ tay, Long Thiên Hạo tiến lên ôm lấy cơ thể Tử Liên, không biết phải nói sao, “Ta…Ta không muốn giết ngươi.’’ Nhìn ngực nàng, không biết thứ kia sao lại có sức mạnh lớn như thế, hắn không thấy vật gì đang chui vào ngực nàng.
“Thiên Hạo, chàng sốt ruột vì thiếp, có phải đã yêu thiếp một chút rồi không?’’ Coi như hắn đối với nàng như vậy, chỉ cần hắn thích nàng một chút vậy là tốt rồi. Nàng có chết cũng không hối tiếc, vốn là nàng không nên sống. “Trước khi ngươi chết, mau nói cho ta biết, thi thể của đứa trẻ kia ở đâu?’’ Nghe nói thế, toàn bộ mong chờ của Tử Liên sụp đổ.
Hài tử! Hài tử! Quan trọng như vậy sao? Đã như thế, nàng cũng không nói, đến lúc không ai đưa cơm nước tới, đứa trẻ kia cũng phải chết! Nàng chết cũng phải kéo theo nó, chỉ thấy nàng mỉm cười, cười rất thê lương, sự tồn tại của nàng là điều sỉ nhục của Tuyết Nguyệt quốc, thật vất vả mới làm nữ đế, lại rơi vào kết cuộc này.
“Này, ngươi đừng nhắm mắt, mau nói đi!’’ Phải biết là nàng vừa chết, đến lúc đó nơi này sẽ đại loạn, còn truy tìm tung tích nhi tử của Lâm Nhược Tịch thế nào. Nhưng Tử Liên đã nhắm hai mắt lại, có thể chết trong ngực hắn, nàng đã thỏa mãn rồi.
Nam Cung Hi không đợi nổi, lặng lẽ theo sau lưng mấy kẻ đó, đánh ngất toàn bộ, sau đó đi vào tẩm cung của Tử Liên. Mới vừa vào đã nghe thấy mùi máu tươi, chẳng lẽ Long Thiên Hạo bị thương? Khi tiến vào trong, lại nhìn thấy Long Thiên Hạo ôm lấy nữ đế của Tử Nguyệt quốc, nhìn dáng vẻ giống như đã …Chết?
“Này, ngươi giết ả ta?’’ Nam Cung Hi tiến lên lay Long Thiên Hạo, sau đó hắn mới lấy lại tinh thần, đặt Tử Liên xuống, tiện tay đắp chăn lên người nàng, dù sao lúc nàng chết không có gì trên người. “Ta không cẩn thận trượt tay, không ngờ ám khí này lại lợi hại như thế.’’ Nói xong hắn nhìn thứ đồ trên giường.
Nam Cung Hi cầm vật này lên, rất kỳ lạ, chẳng lẽ Tinh Nhi đưa cho hắn? “Chuyện là ta cảm thấy có thể Tử Hào bị nhốt ở đây.’’ Nam Cung Hi nói, Long Thiên Hạo nhìn hắn, “Mới vừa rồi nàng ta nói đã giết đứa trẻ rồi.’’ Nam Cung Hi cau mày, không thể nào.
“Tìm khắp nơi đi.’’ Hai người lật tung tẩm cung mấy lần vẫn không tìm thấy, lúc này có người ngoài cửa đi vào, “Đây là chuyện gì, mau lên, mau đi xem nữ hoàng thế nào?’’ Khuôn mặt của Linh Lan lo âu, sao những kẻ này lại vô duyên vô cớ ngất xỉu thế.
“Linh tổng quản, không xong rồi! Nữ hoàng, nữ hoàng đã chết.’’ Một người hốt hoảng chạy đến, vừa rồi họ nghe thấy mùi máu, Linh Lan nghe xong lập tức xông vào, nhìn người không còn hơi thở nằm trên giường, đôi mắt đỏ lên.
“Long Thiên Hạo! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!’’ Nữ hoàng chết thật nhục nhã, cả y phục cũng không mặc, tên Long Thiên Hạo đó sao lại có thể giết nữ hoàng vào lúc ấy. Á! Họ là tỷ muội tốt, nàng sẽ báo thù thay Tử Liên, nhất định sẽ báo thù!
“Các ngươi lui xuống hết cho ta!’’ Nàng hét lên, thị vệ cung nữ đều lui ra ngoài, Linh Lan kiềm nước mắt lại, lấy từ trong tủ ra một bộ y phục Tử Liên thích nhất, mặc từng thứ một vào cho nàng. ‘‘Liên tỷ tỷ, tỷ yên tâm, Lan Nhi sẽ báo thù thay tỷ.’’ Nàng nghẹn ngào.
Mặc y phục tử tế cho Tử Liên xong, vừa nhìn qua giống như Tử Liên chỉ đang ngủ thiếp đi vậy, Linh Lan đứng dậy, xoay vòng trụ tròn nơi mép giường, không bao lâu sau, từ bức tường mở ra một cánh cửa. Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo núp trong bóng tối cũng kinh sợ, thì ra có mật thất, khó trách bọn họ không thể tìm thấy người.
“Tiểu tử! Muốn trách thì trách số ngươi không tốt!’’ Linh Lan một tay kéo Lâm Tử Hạo đi, “Khốn khiếp! Ngươi mau buông ta ra!’’ Hắn không biết vì sao bọn họ lại muốn bắt hắn tới đây, ở chỗ tối hai người nhìn thấy Lâm Tử Hào thì kích động, nhưng hắn lại giết nữ nhân kia rồi.
“Lần này ta sẽ đoạt mạng các người! Đi cho ta!’’ Nói xong, Linh Lan kéo Lâm Tử Hào ra ngoài, Nam Cung Hi và Long Thiên Hạo mới đi ra, Nam Cung Hi liếc nhìn Long Thiên Hạo, không khỏi cau mày, thì ra hắn cũng biết võ công, còn tưởng tằng hắn chỉ là một tên võ tướng đấy.
“Đừng nhìn nữa, cứu người quan trọng hơn.’’ Long Thiên Hạo lại không biết vẫn luôn có người nhìn mình, Nam Cung Hi gật đầu một cái, đúng vậy, cứu người quan trọng hơn, hai người vội vã đuổi theo Linh Lan.
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
46 chương
70 chương
40 chương
89 chương
70 chương