Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 132
Editor: Mai Tuyết Vân
Gần tối, xe ngựa của Long Thiên Hạo đã đến quân doanh, ở ngoài cổng, Tuyết Phi Bằng đã đưa người đến chờ từ lâu. Nhìn thấy bọn họ bình an trở về, hắn thở phào nhẹ nhõm, Qúy Tinh đứng cạnh hắn nhìn thấy Lâm Nhược Tịch, không tự chủ được chau mày, sao cứ thấy lạ ở đâu vậy.
Long Thiên Hạo xuống xe đầu tiên, sau đó xoay người muốn đỡ lấy Lâm Nhược Tịch, nhưng bị nàng tránh né, vừa nhìn thấy Qúy Tinh đã không để ý đến ánh mắt của người khác, vội vàng nhào vào lòng Tinh Nhi. Qúy Tinh sửng sôt, sau đó hoàn hồn, xem ra Lâm Nhược Tịch nhất định đã chịu uất ức, nếu không nàng ấy sẽ không như thế này.
"Long tướng quân, ta đưa nô bộc này đi.’’ Qúy Tinh nói với Long Thiên Hạo, hắn nhìn người trong lòng nàng, tay nắm chặt quyền. Qúy Tinh cũng không bỏ qua ánh mắt của hắn, haizz! Chuyện này đối với Lâm Nhược Tịch không biết là may mắn hay bất hạnh nữa, Long Thiên Hạo không phải đối, trơ mắt nhìn Qúy Tinh đưa Lâm Nhược Tịch đi.
"Long tướng quân, đi thôi, ta đưa ngươi đi đón gió tẩy trần.’’ Tuyết Phi Bằng tiến lại vỗ vai hắn. "Tạ hoàng tử, chỉ là mạt tướng hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi trước.’’ Nói xong lập tức trở về doanh trướng của mình, Tuyết Phi Bằng hoài nghi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở Tử Nguyệt quốc rồi? Đúng rồi, vừa rồi hình như tỷ muội tốt mà Qúy Tinh nhắc đến cũng lạ, chẳng lẽ có liên quan đến nữ đế của Tử Nguyệt quốc?
"Lâm Nhược Tịch, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?’’ Trong doanh trướng của Qúy Tinh, mặc dù có rất nhiều người tò mòi sao nàng lại thân thiết với một nam nhân như thế. Nhưng không có kẻ nào dám xông vào doanh trướng của nàng, Lâm Nhược Tịch gật đầu, sau đó lại lắc đầu. "Haizz! Tỷ mau nói thật đi.’’ Qúy Tinh than thở, Lâm Nhược Tịch cũng muốn nói, nhưng rất khó để mở miệng.
"Tinh Nhi, nếu như…Tỷ nói, nếu như muội nhìn thấy Nam Cung Hi thân mật với nữ nhân khác. Thì muội sẽ có phản ứng gì?’’ Nghe được lời nàng nói, Qúy Tinh nhìn nàng từ đầu đến chân. "Này, không phải tỷ đã nhìn lén Long tướng quân và nữ đế của Tử Nguyệt quốc đó chứ?’’ Rất có khả năng, vì Tuyết Phi Bằng đã nói nữ đế Tử Nguyệt quốc rất thích Long Thiên Hạo.
"Muội nghĩ ta là người như vậy sao? Muội không biết nữ hoàng kia là một kẻ biến thái, ả bắt tỷ phải nhìn.’’ Nói xong, nàng lại chán nản ngồi xuống. "Haizz, không phải đã thích Long Thiên Hạo chứ?’’ Qúy Tinh đẩy nàng một cái, Lâm Nhược Tịch tức giận tái mặt trừng mắt nhìn nàng: "Sao thế được! Nam nhân đều không ai tốt cả!’’ Nghe được lời nàng nói, Qúy Tinh cau mày.
"Muội cảm thấy…Vẻ mặt Long Thiên Hạo nhìn tỷ có vẻ lạ, hai người không có chuyện gì chứ?’’ Việc này khiến nàng hơi tò mò, …Lâm Nhược Tịch quay đầu nhìn nàng, "Tinh Nhi, tỷ phát hiện muội trở nên rất tò mò!’’ Nàng oán trách, Qúy Tinh nhún vai một cái. "Muội cảm thấy tò mò cũng là một điểm tốt.’’ Nàng nói xong, Lâm Nhược Tịch nhìn nàng như quái vật.
"Tinh Nhi, tỷ theo muội được không?’’ Nàng không muốn đi theo tên Long Thiên Hạo dễ dãi như vậy. "Chuyện này…Chuyện này, Long Thiên Hạo có chịu không?’’ Nói đến đây, Lâm Nhược Tịch than thở, "Nói thật, Tinh Nhi, kể từ khi, không đúng, là nghe thấy hắn và nữ đế Tử Nguyệt quốc thân mật. Về sau, tỷ lại…Haizz! Nói thế nào nhỉ, cảm thấy hắn rất bẩn, không muốn ở cạnh hắn.’’ Lâm Nhược Tịch nói xong, Qúy Tinh chống cằm.
"Ừ.’’ Nàng gật đầu một cái, đúng vậy, không thấy thì chưa tính, nhưng nghe thấy cũng khó chịu trong lòng. Giống như khi Qúy Triết nói chuyện Nam Cung Hi uống sữa mẹ, nàng không nghe, không thấy, nhưng cảm giác lại…Chẳng qua Lâm Nhược Tịch…"Được rồi, Lâm Nhược Tịch, tỷ đến một mình?’’ Qúy Tinh vẫn luôn quên hỏi Lâm Nhược Tịch.
"Hả, phải…Đúng vậy!’’ Lâm Nhược Tịch chột dạ trả lời, "Có thật không?’’ Qúy Tinh nhìn nàng hỏi. "Thật mà.’’ Lâm Nhược Tịch nhìn nàng. "Muội muốn hỏi tỷ, có phải nên mặc nữ trang ở bên cạnh muội không? Như vậy tốt hơn một chút, dù sao muội…’’ Nàng chỉ vào nam trang trên người.
"Được rồi! Nếu không người khác sẽ hiểu lầm muội thích nam nhân, haizz! Không đúng, muội vốn nên thích nam nhân.’’ Nói qua nói lại hai cười cùng bật cười. "Tỷ muốn bị đánh có phải không? Phải hay không?’’ Qúy Tinh cù lét Lâm Nhược Tịch, "Á…Tinh Nhi, tha mạng!’’ Lâm Nhược Tịch cười đến mức thở không ra hơi.
"Đúng rồi, ở đây muội tên là Qúy Tình Thiên, còn nữa, tỷ phải giúp muội ngăn nữ nhân bên cạnh Long Thiên Việt. Không biết có phải phát bệnh không, ngay trước mặt Long Thiên Việt lại nói vừa thấy muội đã yêu, thiếu chút nữa hại chết muội.’’ Qúy Tinh nói xong, trong lúc nhất thời Lâm Nhược Tịch không nhớ ra đó là ai.
"Là ai vậy?’’ Nàng gãi đầu, Qúy Tinh tức giận nhìn nàng, "Chính là nữ nhân bên cạnh phó tướng đó.’’ Nàng vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch đã ôm bụng cười không ngừng, Qúy Tinh khó hiểu nhìn nàng, nàng bị điểm huyệt cười sao? "Tỷ cười cái gì?’’ Lâm Nhược Tịch khoát tay với nàng, Lâm Nhược Tịch sẽ không nói nữ nhân kia chính là Nam Cung Hi đâu.
"Tỷ…Tỷ biết rồi, muội giúp ta mang nữ trang đến đây.’’ Qúy Tinh gật đầu, cũng đúng. "Tỷ ở đây chờ muội.’’ Lâm Nhược Tịch gật đầu, lúc này Qúy Tinh mới đi ra ngoài, Lâm Nhược Tịch thở phào một tiếng, sao Tinh Nhi lại không nhận ra nữ nhân kia là Nam Cung Hi nhỉ, chơi vui thật.
Trong lúc nhất thời Qúy Tinh không biết đi đâu tìm nữ trang, gần dây chỉ có…"Đứng lại, phó tướng chúng tôi đang bận chuyện.’’ Bính lính ngăn bước chân của nàng. "Bây giờ sao?’’ Qúy Tinh mở miệng, binh sĩ kia ngượng ngùng, lại nói đã một ngày rồi.
"Hồi Qúy phó tướng, đã…Đã một ngày rồi.’’ Binh sĩ kia tiến tới rồi nói, Qúy Tinh sững sờ, chuyện gì? Một ngày rồi? Nàng trừng mắt, tên Long Thiên Việt này được đó! "Vậy tối nay ta lại tới.’’ Nàng nói với binh sĩ, sau đó xoay người, chẳng qua còn chưa rời đi đã nghe thấy tiếng tức giận truyền ra từ bên trong.
Bên trong doanh trướng phó tướng, Long Thiên Việt đỡ đầu từ từ tỉnh lại, Nam Cung Hi ở bên bên đề phòng nhìn hắn. Nếu như hắn có hành động gì quá đáng, sẽ đánh hắn ngất xỉu. "Hừ…’’ Sao đầu lại đau thế này? Đúng rồi, hắn nhớ hình như Hi Nhi đã đánh hắn ngất xỉu, là nàng thật sao? Hắn vội vã tìm kiếm khắp nơi, phát hiện người đang ngồi co ro bên cạnh.
"Hi Nhi! Nàng!’’ Hắn lớn tiếng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Nam Cung Hi, Long Thiên Việt lại ảo não, đều do hắn quá nóng lòng. "Tướng quân, xảy ra chuyện gì?’’ Long Thiên Việt lớn giọng, Qúy Tinh chạy vào, người ngoài cửa cũng không ngăn, thật may là vị tướng quân và cô nương xuân tình đều mặc quần áo chỉnh tề.
"Sao ngươi lại tới đây?’’ Nhìn thấy nàng, sắc mặt Long Thiên Việt không thể nói là tốt được. "À, ta…’’ Còn chưa nói hết, đã bị người ta ôm lấy, sắc mặt của Long Thiên Việt đen tới mức không thể đen hơn được nữa. "Chuyện này…Cô nương, buông ta ra được không?’’ Qúy Tinh cứng ngắc, xong rồi, bộ dạng Long Thiên Việt như muốn giết chết nàng.
"Quý Tình Thiên! Lần sau không cho phép ngươi chạy tới đây!" Nói xong tiến đến kéo Nam Cung Hi lại, "Ha ha… Ta muốn hỏi ngươi có nữ trang không cho ta mượn.’’ Nếu không có chuyện gì, nàng chạy đến đây làm gì, không thèm! Long Thiên Việt hoài nghi nhìn nàng, Qúy Tinh khụ khụ một tiếng: "Ta! Ta lấy cho vị hôn thê mặc!’’ Hết cách rồi, nàng chỉ có thể lấy đại lý do này.
"Ngươi có vị hôn thê?’’ Sắc mặt của Long Thiên Việt mới tốt lên một chút, nhưng sắc mặt của Nam Cung Hi nhìn không tốt, nàng lấy đâu ra vị hôn thê? "Phải…Đúng như thế! Tối nay, dẫn ngươi đi gặp được không?’’ Nhìn dáng vẻ của nàng không giống nói dối. "Hi Nhi, đi lấy y phục cho hắn.’’ Trước đây hắn cố ý tìm người may rất nhiều cho Nam Cung Hi.
Nam Cung Hi bất đăc dĩ mang một bộ y phục đưa cho Qúy Tinh, hắn ai oán nhìn nàng, còn Qúy Tinh thì mỉm cười. “Cảm tạ, vậy ta đi trước.’’ Nói xong chạy như bay ra ngoài, Nam Cung Hi vẫn nhìn theo bóng lưng của nàng. “Hi Nhi! Hắn đã có hôn thê rồi, tốt nhất là nàng nên theo ta, ta sẽ cho nàng danh phận chính thê!’’ Long Thiên Việt nói xong, Nam Cung Hi kêu rên trong lòng. CMN, chính thê đó!
“Tinh Nhi, sao thế? Có người đuổi theo muội à? Hay là muội trộm y phục của người ta.’’ Lâm Nhược Tịch chỉ vào y phục trong tay nàng hỏi. “Đừng suy nghĩ bậy bạ!’’ Nàng cốc đầu Lâm Nhược Tịch. “Thay đi, mới vừa rồi tỷ không biết đâu. Nữ nhân của Long phó tướng lại có thể ôm ta trước mặt Long Thiên Việt. Tỷ không thấy vẻ mặt muốn giết người của hắn đâu. Sau đó muội nói muốn lấy y phục cho hôn thê… Cho nên, Lâm Nhược Tịch, khiến tỷ uất ức giả bộ thành vị hôn thê của muội vậy.’’ Nàng vừa nói xong, đã nhìn thấy Lâm Nhược Tịch cười đến lăn lộn trên đất.
“Này, tỷ không bị bệnh chứ?’’ Chuyện nàng kể không có gì đáng cười. “Không có…Không có…Làm sao muội lại nghĩ đến việc mượn y phục của nàng ấy vậy?’’ Vừa nghĩ đến cảnh tượng Tinh Nhi vừa kể, nàng lại không kiềm chế được. “Tỷ nghĩ xem, nữ nhân của Long phó tướng, nhất định sẽ có rất nhiều y phục tốt. Không lấy sẽ rất uổng phí, chẳng qua khi muội đến, hắn và cô nương kia mới vừa làm xong chuyện, suốt cả một ngày đó! Thật là khỏe!’’ Qúy Tinh mới vừa nói xong, Lâm Nhược Tịch lại co giật bên cạnh.
“Này, Nhược Tịch, tỷ lại làm sao vậy?’’ Qúy Tinh vội vàng đến cạnh Lâm Nhược Tịch. “Tinh Nhi…Muội đánh chết tỷ đi! Không được, tỷ…Ha ha…Ha ha…’’ Qúy Tinh không hiểu, sao lại tỷ ấy lại cười thành thế này? Tại sao Lâm Nhược Tịch lại không cười, Nam Cung Hi là nam nhân, Lâm Nhược Tịch rất tò mò hắn và tướng quân kia làm gì mà mất cả một ngày.
“Được rồi, tỷ mau đi thay quần áo, rồi đến doanh trướng của Long Thiên Hạo với muội, cứ nói như trước, tỷ là hôn thê của muội, muội sẽ nói hắn thả người.’’ Qúy Tinh nói xong, Lâm Nhược Tịch không cười được nữa, phải đến chỗ tướng quân sao? “Hả, Tinh Nhi, tỷ không đi có được không?’’ Lâm Nhược Tịch đau khổ.
“Không được! Nhanh lên, thay đồ đi.’’ Qúy Tinh đẩy nàng, Lâm Nhược Tịch bất đắc dĩ, nhanh chóng thay y phục. “Chà, quả nhiên mặc nữ trang vẫn đẹp nhất.’’ Qúy Tinh nói xong, Lâm Nhược Tịch im lặng, nàng là nữ nhân, mặc nữ trang so với Tinh Nhi cũng còn kém hơn. “Đi thôi.’’ Qúy Tinh đưa tay ra, Lâm Nhược Tịch lập tức nắm lấy, hai người rời khỏi doanh trướng, trên đường đi rất nhiều người trừng mắt nhìn bọn họ.
“Tướng quân có đó không?’’ Qúy Tinh đứng ngoài doanh trướng hỏi lính gác, lúc này người nọ mới lấy lại được tinh thần. “Hả, tướng quân đang ở trong.’’ Hắn trả lời xong rồi nhìn Lâm Nhược Tịch hồi lâu. “Đây là vị hôn thê của ta.’’ Giới thiệu xong, Qúy Tinh mang theo Lâm Nhược Tịch vào doanh trướng.
"Tướng quân? Tướng quân?" Quý Tinh kêu hai tiếng, không phải nói ở trong sao? Người đâu? Lâm Nhược Tịch kéo tay áo nàng, Qúy Tinh nhìn Lâm Nhược Tịch, “Có tiếng nước chảy.’’ Chẳng lẽ tướng quân đang tắm? Qúy Tinh đi và bên trong một chút, quả nhiên…Lâm Nhược Tịch không bước tiếp, bởi vì sẽ làm nàng nhớ đến chuyện lần đầu tiên lúng túng gặp tướng quân.
"Tướng quân." Nghe thấy giọng nói ấy, hắn biết là Qúy Tình Thiên, nhưng còn nữ nhân bên cạnh nàng là ai? “Qúy phó tướng? Có chuyện gì sao?’’ Hắn lơ đễnh lau thân thể, “Khụ! Là như thế này, nô bộc trước đây của ngài thật ra là vị hôn thê của ta, nàng ấy ham vui, cho nên, tướng quân, ta muốn đưa người về.’’ Qúy Tinh nói xong, cánh tay lau người của Long Thiên Hạo cứng đờ.
Long Thiên Hạo nhìn người bên cạnh Qúy Tinh một chút, nàng ấy cúi đầu, hắn không thấy vẻ mặt của nàng, đã đổi về nữ trang ư? Vị hôn thê à? Mọi chuyện kia đều buồn cười làm sao! “Hừ! Quân doanh không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào.’’ Nói xong, hắn không nhìn bọn họ nữa, Qúy Tinh biết hắn đã đồng ý.
“Tạ tướng quân, chúng ta cáo lui trước.’’ Nói xong hai người xoay người rời đi, sau khi họ đi Long Thiên Hạo mới chui vào thùng tắm lần nữa….
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
46 chương
70 chương
40 chương
89 chương
70 chương