Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 111
Nam Cung Hi ngầm thừa nhận, không thể nghi ngờ gì Qúy Triết được ở lại, chẳng qua với cam đoan trước đó của thằng bé... Nhìn người nào đó xuất hiện trên giường hắn thì Nam Cung Hi thật sự tức giận, “Qúy Triết!” Đứa trẻ bị gọi vội vàng bò xuống giường tránh sang một bên.
“Nam... Nam Cung thúc thúc.” Không phải thằng bé muốn phá việc hắn uống sữa, mà là thật sự nó rất sợ ngủ một mình. Trước đây nếu không có mẫu thân ngủ cùng, thì cũng có nhũ mẫu, huống chi khi đó còn có Niệm Sầu và Tử Hào ngủ với nó.
“Con thì thế nào?” Lại tới phá hư chuyện tốt của hắn, nhìn thấy dáng vẻ không kiềm chế được của hắn. Qúy Triết chép miệng, rồi đột nhiên không nói lời nào mà chạy ra ngoài, thằng bé nhớ tới mẫu thân của mình, Nam Cung thúc thúc đã bắt đầu ghét nó rồi, nó không nên ở lại nữa
Nhìn theo bóng dánh chạy xa của nó, Nam Cung Hi cau mày lại, lần này không có ai bảo nó tới sao? Hắn gãi đầu, dù thế nào thì thằng bé cũng đã đi rồi, cho nên hắn cũng không quá để trong lòng nữa, trở lại giường tiếp tục làm xong chuyện của hắn.
Quý Triết chạy đến cửa phòng của Vu Lỗi, thằng bé thận trọng thò đầu vào, xác định Vu thúc thúc không có uống sữa mẹ mới nhanh chóng đi vào. Vu Lỗi nằm trở trên giường nghe thấy tiếng động ở cửa, đề phòng chạm vào thanh kiếm ở đầu giường, tiếng bước chân ngày càng đến gần cho đến khi dừng lại phía sau hắn, Vu Lỗi lật người một cái thanh kiếm lao về phía người mới tới.
“Quý Triết? Sao con lại tới đây?” Quý Triết ngơ ngác nhìn thanh kiếm trong tay Vu Lỗi, mới vừa rồi Vu thúc thúc muốn giết hắn sao? Nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn, Vu Lỗi vội vàng thu kiếm lại. “Con đi vào mà không nói gì, làm ta tưởng rằng là người xấu đấy.” Hắn giải thích, chẳng qua Qúy Triết chỉ nhìn hắn mà không nói câu nào.
“Vu thúc thúc, con muốn về nhà.” Vu Lỗi buông kiếm xuống khó hiểu nhìn nó, lúc trước không phải rất tốt sao, thế nào lại đột nhiên muốn về nhà? Hơn nữa còn là ngay bây giờ? “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho Vu thúc thúc biết hay không?” Nhìn dáng vẻ thân thiết của hắn, Qúy Triết tiến lên ôm lấy thắt lưng của hắn.
“Hu hu ~~ Nam Cung thúc thúc ghét con rồi, con không muốn ở lại nữa, mới vừa rồi con lại phá ngang việc thúc ấy uống sữa, thúc thúc rất tức giận.” Vu Lỗi nghe thấy lời nói trẻ con của thằng bé, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cái gì mà uống sữa? Uống sữa mẹ ư? Đột nhiên hắn trợn to hai mắt, đã hiểu.
“Nam Cung thúc thúc không phải cố ý đâu, hiện tại khuya lắm rồi, ngày mai hãy trở về có được hay không?” Nhưng mà Qúy Triết lắc đầu một cái, “Con muốn mẫu thân, con muốn trở về.” Nhìn bộ dáng đáng thương của nó, Vu Lỗi thở dài một tiếng rồi đứng dậy mặc quần áo.
“Ta đưa con trở về, nhưng mà con cũng phải nói cho ta biết con là hài tử nhà ai chứ.” Trước đây hỏi thế nào thằng bé đều không nói, lần này không biết có nói không.”Phụ thân của con là Võ Lâm Minh Chủ.” Thằng bé mới vừa nói xong, Vu Lỗi lập tức lảo đảo, “Cái gì? Võ Lâm Minh Chủ?” Khó trách được trước giờ nó vẫn gọi Minh Chủ, thì ra không phải là chủ nhân của hắn, lúc ấy hắn làm sao lại không nghĩ đến.
“Được rồi, Vu thúc thúc đưa con trở về, nhưng mà con phải bảo đảm an toàn cho Vu thúc thúc đấy.” Đưa hài tử đến nhà Võ Lâm Minh Chủ, nhất định người ta sẽ cho rằng hắn bắt cóc thằng bé, Qúy Triết nửa hiểu nửa không hiểu cũng gật đầu một cái, lúc này Vu Lỗi mới mang theo nó rời đi.
Quý Tinh lại ngủ không được, mặc dù trước đây nàng nghĩ Triết nhi rất thông minh, nhất định sẽ không có việc gì. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của nàng, còn sự thật thì một chút tin tức nàng cũng không có, nàng nằm trăn trở trên giường, đột nhiên nghe được tiếng động trên nóc phòng, nàng lập tức lật người xuống giường.
“Triết nhi, là nơi này sao?” Quý Triết gật đầu một cái, Vu Lỗi thả thằng bé xuống, “Vậy con tự đi vào nhé, Vu thúc thúc đi đây.” Vu Lỗi vừa muốn đi, thì bị bàn tay nhỏ bé của Qúy Triếp năm y phục kéo lại, “Sao vậy?’’ Hắn ngồi xổm người xuống nhìn thằng bé, Qúy Triết lắc đầu một cái.
“Triết nhi?” Quý Tinh vừa mở cửa đã thấy hài tử của mình, Qúy Triết quay đầu lại, “Mẫu thân!” Thằng bé nhào tới, một lớn một nhỏ ôm nhau, “Con đã đi đâu vậy? Hại mẫu thân lo lắng gần chết có biết hay không!” Vu Lỗi nhìn mẫu tử họ gặp nhau, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, vừa muốn rời đi đã bị một nhóm người xông tới ngăn cản.
“Ngươi là ai? Tại sao lại muốn bắt Triết nhi đi?” Hách Liên Viên đi tới, Lâm Nhược Tịch ở bên cạnh cũng đi theo. Cũng chính nàng đã đi thông báo cho Hách Liên Viên, ban đầu nàng muốn tới thăm Tinh nhi một chút, không ngờ thấy một nam nhân đưa Triết nhi trở về, thì lập tức chạy đi báo cho Hách Liên Viên biết.
“Ta không bắt thằng bé đi, chính nó đã tự đi theo Minh Chủ của bọn ta về nhà.” Vu Lỗi vừa nói xong, thì Qúy Triết cũng nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh hắn, thì lập tức chạy đến trước mặt Vu Lỗi. “Không được là Vu thúc thúc bị thương, thúc ấy là người tốt, Nam Cung thúc thúc mới là người xấu!” Nghe lời thằng bé nói, trên trán Vu Lỗi nổi lên ba vạch đen, thì ra nó còn nhớ thù cũ.
“Cái gì mà Nam Cung thúc thúc?” Nhóm người đều không hiểu nhìn của hắn.”Khụ, là như vậy, Triết nhi đi theo Minh Chủ của chúng ta, sau đó... Bởi vì... Bởi vì...” Nhóm người lại nhìn hắn, tại sao lại ấp a ấp úng?” Nam Cung thúc thúc cũng biết uống sữa!” Quý Triết lên tiếng? Uống sữa? Khuôn mặt của mọi người đầy dấu chấm hoi, lần này lại trực tiếp nhìn Vu Lỗi.
“Việc này... Thằng bé lại phá ngang chuyện tốt của Minh Chủ, lúc này mới đưa nó trở về.” Lúc này, mọi người mới phản ứng được như thế nào là uống sữa.”Quý Triết, sao con lại tùy tiện đi cùng người khác vậy hả? Cũng không sợ đối phương là kẻ xấu sao? Còn nữa, muốn đi đâu đều phải nói với ta, trước đây ta đã dạy có phải con đã quên hay không?” Quý Tinh biết chuyện thằng bé cùng người lạ về nhà làm sao không nổi giận được.
“Mẫu thân, Triết nhi biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa.” Thằng bé cúi đầu, Qúy Tinh tiến lên, “Cám ơn ngươi đưa thằng bé trở lại, không biết nên xưng hô với tráng sĩ thế nào?” Thấy đối phương hỏi tên họ của mình, Vu Lỗi gãi đầu, “Vu Lỗi.” Quý Tinh gật đầu một cái, “Vu tráng sĩ, sau này nếu có chuyện có thể tới tìm chúng ta, tên ta là Qúy Tinh.” Nàng cũng nói lên tên của mình, Vu Lỗi gật đầu.
“Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng vậy phải trở về.” Hắn nói với nàng”Các ngươi tránh hết ra.” Sau khi Hách Liên Viên biết rõ chuyện này, vội vàng cho người lui ra, lúc này Vu Lỗi mới biến mất trong bóng đêm.
“Triết nhi, đi ngủ cùng mẫu thân thôi.” Quý Triết gật đầu một cái, một lần nữa theo về phía Vu Lỗi đã biến mất, sau đó theo Qúy Tinh vào phòng. Hách Liên Viên cũng giải tán mọi người, Lâm Nhược Tịch trở về phòng mình, mọi thứ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Hôm sau, đến khi Nam Cung Hi ngủ dậy thì nữ nhân bên cạnh sớm đã rời đi, chẳng qua hắn thấy rất kỳ lạ. Sao hôm nay bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, lúc trước đều sẽ có tiếng động của Qúy Triết và Vu Lỗi, mà không phải là thằng bé rất thích thừa dịp hắn ngủ mà giở trò đùa sao? Tại sao hôm nay lại không có? Mặc quần áo tử tế vào, hắn mở cửa đi ra ngoài, lại nhìn thấy Vu Lỗi sai người dọn dẹp căn phòng của Qúy Triết.
“Vu Lỗi, ngươi đang làm gì? Quý Triết tiểu dầm rồi sao?” Ai ngờ đối phương không thèm để ý tới hắn, mà lại tiếp tục chỉ huy, Nam Cung Hi cau mày, chẳng lẽ mới vừa rồi hắn không nghe thấy? Hắn đi tới, “Vu Lỗi, mới vừa rồi câu ta hỏi ngươi không nghe thấy sao?” Vu Lỗi ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi làm gì thế? Lại động kinh à?” Nam Cung Hi không hiểu.
“Quý Triết đi rồi, gian phòng kia vô dụng, thuộc hạ đang cho người dọn dẹp lại, để người có chổ để những nữ nhân kia ở.” Nói xong hắn xoay người rời đi, Vu Lỗi tức giận vì tối hôm qua hắn làm Qúy Triết đau lòng như vậy, tốt hơn hết là hắn chết trong đám mỹ nhân ấy luôn đi, không biết tại sao Minh Chủ lại như vậy.
Nam Cung Hi sững sờ, đi rồi? Đi lúc nào? Tại sao lại không nói với hắn?”Hả? Vu Lỗi.” Đợi hắn ngẩng đầu lên thì Vu Lỗi sớm đã đi ra bên ngoài, hắn sao thế này?Tính tình kỳ quái! Còn nữa, hắn là Minh Chủ, sao còn phải nhìn sắc mặt của Vu Lỗi chứ?
Cả ngày, Nam Cung Hi đều cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như thiếu một chút gì đó, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Vu Lỗi hắn mới biết, thì ra hắn thiếu... Quý Triết.
“Với lỗi, rốt cuộc ngươi sao vậy?” Hắn không hề bức ép Vu Lỗi, tại sao cả ngày nay Vu Lỗi đều mang bộ dạng này chứ? “Ngày hôm qua không phải ngài đã nổi giận với Qúy Triết sao? Thật may mắn đó không phải nhi tử của ngài.” Nghe Vu Lỗi nói như thế, Nam Cung Hi thay đổi sắc mặt.
“Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!” Nam Cung Hi nheo lại mắt nguy hiểm nhìn hắn, “Nói nhiều lần thì cũng là như vậy, một nam nhân vì ham muốn vui sướng với nữ nhân khác có tư cách gì là một phụ thân tốt?” Giống như nhớ đến chuyện gì đó, vẻ mặt của Vu Lỗi kích động khác thường.
“Ta không có! Ngươi đừng vu oan cho ta! Còn nữa, Qúy Triết không phải là nhi tử của ta! Nhi tử... Nhi tử... Đã bị ta tự tay hại chết rồi.” Nói tới chỗ này, hắn ngồi bệt xuống tới, còn Vu Lỗi thì không dám tin nhìn hắn, thì ra hắn còn một mặt khác không muốn ai biết.
“Trong ký ức của thuộc hạ, phụ thân cũng như như ngài, mỗi ngày đều đổi một nữ nhân khác nhau. Cho đến khi mẫu thân của tôi chết, ông ta cũng không đến, lúc đám tang ông ta lại có thể đưa một nữ nhân khác đến linh đường...’’ Hắn không nói tiếp, cho nên khi Qúy Triết đến tìm hắn, hắn mới không chút do dự dẫn thằng bé trở về, bởi vì hắn không muốn tâm hồn của thằng bé cũng bị tổn thương giống như hắn.
“Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.” Nam Cung Hi đứng dậy, tiến lên vỗ vỗ vai của hắn, không ngờ tuổi thơ của hắn lại là như thế này, suy nghĩ một chút, thái độ của hắn ngày hôm qua đối với Qúy Triết hình như là có phần hơi quá rồi.
“Đúng rồi, Qúy Triết là nhi tử của Võ Lâm Minh Chủ.” Nam Cung Hi dừng một chút, ngay sau đó cau mày, “Võ Lâm Minh Chủ không phải Hách Liên Viên sao? Nhưng tại sao nhi tử của hắn lại mang họ Quý?” Nghe được hắn nói vậy, Vu Lỗi ngẩng đầu lên nhìn hắn, làm sao hắn lại biết rõ ràng như vậy?
“Tôi nghĩ có lẽ là theo họ của mẫu thân, mẫu thân của thằng bé tên là Qúy Tinh.” Đây là chuyện nữ nhân kia đã nói cho hắn biết, Qúy Tinh, Qúy Triết, chẳng lẽ... Nghĩ đến có thể là nó, Nam Cung Hi kích động, “Trước đây có phải ngươi nói dáng dấp của Qúy Triết rất giống ta phải không?” Vu Lỗi kỳ lạ nhìn hắn, trước đây không phải hắn không chấp nhận sao, còn nói là người giống người, hiện nay sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?
“Phải.. Đúng vậy, mắt, lỗ mũi, miệng đều giống nhau vậy thì sao ạ?” Tại sao Minh Chủ lại vô duyên vô cớ mỉm cười? Còn cười đáng sợ như vậy, quá đáng sợ!
“Nhi tử của ta không hề chết! Không hề chết! Quý Triết chính là nhi tử của ta!” Nam Cung Hi lay Vu Lỗi, còn Vu Lỗi lại không giải thích được, không phải Minh Chủ điên rồi chứ? “Minh Chủ, trước đây ngài còn không thừa nhận... Haizz! Minh Chủ, ngài đi đâu vậy?” Nhìn người đột nhiên chạy mất, cả Vu Lỗi cũng không phản ứng kịp.
“Ta đi tìm Quý Triết.” Bóng dáng của Nam Cung Hi rất nhanh đã biến mất trước mặt Vu Lỗi. Hắn muốn đi xác nhận một chuyện, hắn nghi ngờ năm đó đứa trẻ trong bụng Qúy Tinh không hề chết, nếu quả thật như vậy, thì tính cả thời gian cũng rất hợp lý. Nghĩ đến đứa trẻ thông minh đáng yêu đó chính là nhi tử của hắn, hắn không kiềm được vui sướng trong lòng.
Không bao lâu sau, Nam Cung Hi đã đứng trước của nhà Võ Lâm Minh Chủ, hít sâu một hơi, hắn tiến lên gõ vào tấm cửa gỗ màu đỏ được chạm trổ...
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
46 chương
70 chương
40 chương
89 chương
70 chương