Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 12 : Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 12: Đột nhiên thổ lộ Người đưa cơm đến là Lục Liễu, Tưởng Kình Phong không cho phép nàng ta theo Bạch Phù tới phòng hắn, nên nàng ấy ở bên ngoài cả buổi hốt hoảng lo sợ. Lúc này thật vất vả mới nhân cơ hội mang cơm mà tiến vào, hận không thể đem Bạch Phù kéo qua cẩn thận đánh giá một phen. Bạch Phù một lòng quan tâm đến đồ ăn, căn bản không chú ý đến ánh mắt lo âu của nàng ấy. Đến khi nàng ấy nhịn không được nhỏ giọng hỏi một câu: “Cô nương, người không sao chứ?”, Bạch Phù mới mang vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu: Hả? Có chuyện gì? Ta nên có chuyện gì sao? Lục Liễu thấy thế yên lòng, ngẩng đầu nhìn đến vẻ mặt u ám của Tưởng Kình Phong, sợ hãi đặt đồ ăn xuống rồi lập tức lui ra. Tưởng Kình Phong đáy lòng hừ lạnh một tiếng, vừa róc xương cá cho Bạch Phù vừa nghĩ, cái nha đầu Lục Liễu kia càng ngày càng không nghe lời, lát nữa nên tìm nàng ta “trao đổi” một chút, bằng không ngày nào đó lại chạy qua phe A Phù, giúp A Phù cùng nhau bỏ trốn mất. Bạch Phù buồn bực ăn cơm, chỉ một lát sau đem cả con cá chua ăn hết, ăn xong lại tiếp tục học chữ. Tưởng Kình Phong làm sao để nàng vất vả như vậy, cứng rắn kéo nàng ra sân tản bộ. Bạch Phù không chịu, hắn liền cầm lấy giấy bút: “Chúng ta ra ngoài tản bộ, nàng một bên chỉ vào đồ vật nào đó trong viện, nàng chỉ cái nào ta viết tên cái đó, viết xong để nàng học, như vậy vừa không làm chậm trễ tiến độ của nàng vừa có thể đi ra hít thở một chút, không phải sẽ tốt hơn sao.” Bạch Phù nghĩ nghĩ, cảm thấy chủ ý này không tồi, liền đáp ứng, cùng hắn đi ra ngoài. Trong sân gió xuân nhẹ thổi, mặt trời ấm áp, Bạch Phù vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu chỉ loạn xung quanh. “Cây.” “Cỏ.” “Tường.” “Trời.” Nàng chỉ cái gì, Tưởng Kình Phong cứ trả lời theo cái đó, nói xong thì viết vào giấy. Viết vài cái, Bạch Phù liền tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn. Viết nhiều thêm vài chữ sẽ chết sao? Đại thụ, cỏ nhỏ, tường đá, trời xanh, không thể nói như thế sao? Tưởng Kình Phong vốn thấy nàng học quá nhanh, sợ nàng học được hết về sau sẽ không để ý đến mình nữa, cho nên có thể viết ít lại liền viết ít lại, vì vậy sao có thể vì nàng không hài lòng mà thay đổi chứ? Bạch Phù sinh khí, rồi lại không có cách nào, chỉ có thể đi theo sau mông hắn, vừa đi vừa tiếp tục chỉ. Hai người đi tới đi lui, Tưởng Kình Phong bỗng nhiên ngăn nàng lại, nhìn dưới chân nàng nói: “Cẩn thận!” Bạch Phù cúi đầu nhìn xuống thì thấy trước mặt có một đống phân chó, nếu không phải Tưởng Kình Phong ngăn lại, chỉ sợ nàng đã dẫm lên rồi. Nàng chán ghét cau mày, lùi về sau né tránh. Tưởng Kình Phong biết nàng thích sạch sẽ, vội gọi người tới dọn dẹp. Bạch Phù lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào đống phân chó ô ô nói nửa ngày. Tưởng Kình Phong nhíu mày: “Nàng muốn biết hai chữ này viết như thế nào?” Ừ ừ ừ! Bạch Phù dùng sức gật đầu. Tưởng Kình Phong vẻ mặt không hiểu viết ra, đem giấy đưa cho nàng, Bạch Phù cầm lấy cao hứng gật gật đầu, một đường tiếp tục hỏi những cái khác, đợi đến khi trở về, bỗng nhiên chỉ vào hắn. Tên của ngươi viết như thế nào? Tưởng Kình Phong mới đầu không hiểu, thấy nàng cứ một mực chỉ hắn, một lúc sau mới phản ứng: “Nàng muốn hỏi tên ta?” Ừ! Cho tới nay, đều là Tưởng Kình Phong nhiệt tình dính lấy Bạch Phù, Bạch Phù đối với hắn thờ ơ không quan tâm, thậm chí có chút phiền chán. Vậy mà bây giờ nàng chủ động hỏi chuyện liên quan đến hắn, Tưởng Kình Phong nhịn không được cao hứng, bàn tay to vung lên, soạt soạt vài nét bút đem tên mình viết xuống. “Đây. Tưởng, Kình, Phong. Tên của ta.” Bạch Phù nhận lấy, trong lòng lẩm bẩm mấy lần. Tưởng Kình Phong thừa dịp lại viết thêm hai chữ, đưa cho nàng: “Tên của nàng, A Phù, Phù trong Phù dung.” À......... Tưởng Kình Phong, A Phù......... A Phù, Tưởng Kình Phong. Bạch Phù gật đầu đi theo, bỗng nhiên tay lật lật, đem tờ giấy lúc trước rút ra, đưa đến trước mặt hắn ý bảo hắn đọc. Tưởng Kình Phong nghĩ rằng nàng quên cách đọc của từ đó, lại đọc vài lần cho nàng nghe, đọc đọc lên liền cảm thấy có gì đó không đúng........ “Cứt chó.” “Tưởng Kình Phong.” “Tưởng Kình Phong.” “Cứt chó.” ................ ................ ................ “A Phù, nàng là đang mắng ta?” Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha ha ha..... Bạch Phù cười lớn xoay người chạy đi, Tưởng Kình Phong hai ba bước đuổi kịp, một tay kéo nàng trở về, ở phía sau lưng nàng nghiến răng nghiến lợi: “Nàng cái yêu tinh này! Không nên dùng cách đó để mắng ta!” Bạch Phù vẫn đang cười vui vẻ, vừa cười vừa quay đầu lại chọc chọc vào người hắn: buông buông buông! Tưởng Kình Phong bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, buông nàng ra, cầm lấy tờ giấy trên tay nàng viết hai chữ. Bạch Phù nhìn hắn đưa lại tờ giấy, khịt khịt mũi: mới mắng ngươi vài câu ngươi đã ngay lập tức mắng trở lại? Đúng là quỷ hẹp hòi! Nói đi! Đọc cái gì! Dù sao đi nữa để ngươi mắng vài câu ta cũng không rơi miếng thịt nào. Tưởng Kình Phong cười vuốt ve tóc nàng, chỉ vào hai chữ kia thì thầm: “Hỉ, hoan.”    Nói xong lại đem giấy trong tay nàng dựng thẳng lên: “Tưởng Kình Phong, thích, A Phù.” Bạch Phù vốn đã chuẩn bị sẵn sàng bị mắng, vậy mà lời của nam nhân kia vang lên khiến nàng ngơ ra. “Tưởng Kình Phong........ Thích.......... A Phù.” Thanh âm của hắn cực kỳ gần, khi nói chuyện hơi thở như muốn dán lên tai nàng, bàn tay nóng bỏng phủ lên thắt lưng, đem nàng nhẹ nhàng áp sát thân hắn. Khuôn mặt trắng noãn của Bạch Phù dần đỏ lên, tim không khống chế được nhảy loạn liên tục, rồi lại cảm thấy trên đầu cũng trở nên nóng hổi, giống như một ấm nước sôi, mở ra thì bọt nước sùng sục văng khắp nơi, đem hàng rào phòng thủ kiên cố ở đáy lòng tách ra, tạo thành một lỗ thủng nhỏ. Mà câu nói như ma quỷ kia theo đó lặng yên chui vào. Cho đến khi bên tai truyền đến một trận tê dại, lỗ tai bị đầu lưỡi của nam nhân nào đó cuốn đi vào, tinh thần nàng mới hồi phục, dùng sức đẩy người kia ra. Thối...... Thối lưu manh! Ta còn lâu mới tin lời ngon tiếng ngọt của ngươi! Lỗ thủng trong lòng kia nháy mắt khép lại, hết thảy khôi phục nguyên trạng. Tưởng Kình Phong nhìn bộ dáng hoảng sợ bỏ chạy của nữ nhân của mình, một lúc sau hô hấp nặng nề mới khôi phục, xoay người đem đống giấy từng tờ từng tờ một nhặt lên. Một tờ, hai tờ, ba tờ........ Tưởng Kình Phong, thích, A Phù. ……………………………………………… Mấy ngày sau, Bạch Phù tuy vẫn đi tìm Tưởng Kình Phong học chữ, nhưng cả ngày chỉ giơ ra khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, mặc cho Tưởng Kình Phong chọc cười như thế nào, cũng không lộ ra một chút vui vẻ, mặt đều mang một bộ dáng “Ta chỉ tới tìm ngươi học chữ, tuyệt đối không muốn dính dáng bất kỳ cái gì với ngươi” Tưởng Kình Phong không thích nàng như vậy, sau khi nhịn mấy ngày cuối cùng cũng không nhịn nổi, nóng nảy nói: “Nếu nàng còn tiếp tục như vậy, ta sẽ không dạy nữa!” Bạch Phù vừa nghe, tức giận hận không thể ném cây bút trong tay lên mặt hắn. Lúc trước là ngươi ép ta tới tìm ngươi học, hiện tại ngươi lại nói không dạy nữa? Ngươi rốt cuộc muốn thế nào hả? Tính tình Tưởng Kình Phong vốn rất ương ngạnh, lại chỉ kiên nhẫn với một mình nàng, nhưng kiên nhẫn như vậy cũng có lúc không thể áp chế sự buồn bực từ đáy lòng, cái cổ vươn thẳng lên không muốn cúi đầu, Bạch Phù tức giận trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn thực sự không dạy, liền đứng dậy thu thập mọi thứ chạy ra ngoài. Thích dạy thì dạy! Không dạy thì thôi! Tưởng Kình Phong thấy nàng thật sự bỏ đi, bèn đuổi theo hô lên một tiếng, nàng vẫn không dừng lại, tức giận một tay đem giá bút trên bàn đập xuống mặt đất. Hắn cũng không thể nói rõ tại sao mình tức giận, nhưng chính là không thích bộ dạng vạch rõ ranh giới với mình của nàng. Trên đời này người muốn cùng hắn vạch rõ ranh giới rất nhiều, hắn cũng chưa từng để ý. Nhưng khi người này lại là A Phù, hắn phát hiện mình không thể tiếp nhận nổi. Tưởng Kình Phong muốn đi tìm nàng, lại sợ lúc này đuổi theo, sẽ không nhịn được nổi nóng với nàng, đành phải đem ý nghĩ trong lòng đè xuống, để mai hẵng nói. Nhưng cái bóng dáng nhỏ nhắn uyển chuyển kia cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên, ăn cơm cũng không có khẩu vị, tùy tiện ăn vài miếng rồi kêu hạ nhân dọn đi. Không lâu sau, Lục Liễu lắp bắp đến nói: “Tướng quân, ngài có phải....... làm cô nương tức giận? Nếu đúng như vậy.........thì........ thì ngài đi xin lỗi cô nương đi? Nàng từ chiều trở về luôn hờn dỗi, bữa tối ăn nhiều hơn hai chén, đến bây giờ vẫn chưa chịu dừng lại........ Cứ tiếp tục như vậy, nô tỳ sợ......... sợ nàng sẽ chịu không được.” Phốc....... Tưởng Kình Phong thiếu chút nữa muốn thổ huyết. Hắn ở bên này tức giận ăn không ngon, cái xú nha đầu kia ăn uống thả cửa? Tưởng Kình Phong đau đầu vuốt trán, một bụng tức chẳng hiểu sao lại tan đi, chỉ còn lại dở khóc dở cười. “Ta qua xem.” Hắn nói xong đứng dậy, cùng Lục Liễu đi qua phòng Bạch Phù. Lục Liễu vỗ vỗ ngực, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ai ngờ đi đến nửa đường, bị tùy tùng của Tưởng Kình Phong – Tiểu Cát ngăn lại. Tiểu Cát ở bên tai Tưởng Kình Phong thấp giọng nói vài câu gì đó, thần sắc Tưởng Kình Phong thay đổi, xoay người: “Bảo Tần Nghị không cần rút dây động rừng, ngay lập tức trở về.” Nói xong mới nhớ tới Lục Liễu còn đứng một bên, lại vội nói: “Đi giúp A Phù thu thập hành lý, lập tức khởi hành.” Lục Liễu thấy thế liền gật đầu, cũng không nhắc nhở hắn đi xin lỗi Bạch Phù nữa. “Nô tỳ đã biết, nô tỳ trở về giúp cô nương chuẩn bị hành lý.” Gió gần tối đột nhiên lại lạnh thêm mấy phần, Lục Liễu một đường vội vã trở lại phòng, kéo Bạch Phù đang cố gắng nhét cơm vào miệng lên. “Cô nương, đừng ăn nữa, tướng quân có việc gấp, chúng ta phải khởi hành.” “Ợ.” Bạch Phù đỡ cái bụng căng tròn đứng lên: Việc gấp gì? Lục Liễu không nghe được thanh âm của nàng, tự nhiên cũng không trả lời, dùng tốc độ nhanh nhất thu thập hành lý, đưa nàng lên xe ngựa.