Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

Chương 11 : Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 11: Tai bay vạ gió Ngày xuân gió nhẹ trong viện thổi qua, chim nhỏ trên ngọn cây rì rầm kêu không ngừng. Bạch Phù cúi đầu đùa nghịch mấy loại dược liệu, thỉnh thoảng đưa tay xoa lên cái cổ mỏi nhừ. Hai bàn tay to từ phía sau bỗng nhiên chạm đến bả vai nàng, ngón tay áp lên cổ nàng. Bạch Phù mạnh mẽ quay đầu lại, hai mắt hoảng sợ trừng lớn. Ngươi làm gì vậy? Muốn bóp chết ta sao? Tưởng Kình Phong cảm nhận được sự căng thẳng và bài xích của nàng, cũng không tức giận như hôm qua, năm ngón tay nhẹ nhàng dùng sức xoa xoa. “Cổ không thoải mái đúng không? Ta xoa bóp giúp nàng.” Hắn thấy hôm nay nàng cứ luôn xoay xoay cổ, liền biết tối qua do mình nhất thời sốt ruột, tay không khống chế tốt lực đạo, làm đau nàng. Bạch Phù lắc đầu tỏ vẻ không cần, muốn đẩy tay hắn ra, Tưởng Kình Phong lại không chịu, cố chấp một tay ấn lên vai nàng, một tay tiếp tục xoa bóp trên cổ. Nhờ chuyện tối hôm qua hắn mới biết được A Phù với mình không giống nhau, thân thể nàng vừa mềm mại vừa yếu ớt, không thể đối xử với nàng thô bạo như với nam nhân được, cho nên lực đạo trên tay hắn nhẹ hơn bình thường vài phần, mà lực đạo này đối với A Phù thì vô cùng chuẩn. Quả là như vậy, hắn chỉ mới xoa nhẹ vài cái, Bạch Phù đã cảm thấy thoải mái, suýt nữa phát ra tiếng thỏa mãn. Tưởng Kình Phong cũng không có hành động nào quá phận, Bạch Phù không quản hắn nữa, tiếp tục vùi đầu vào bào chế dược liệu. Bào chế ngọc phù cao có phút phiền toái, đến tận năm ngày sau nàng mới làm xong rồi đưa cho Lục Liễu. Tuy rằng không nói gì, nhưng Lục Liễu cũng hiểu được ý nàng, đôi mắt đỏ lên, run rẩy nhận lấy, suýt chút nữa làm rơi bình dược. Từ khi cha mẹ qua đời, cũng không có người nào đối xử với nàng tốt như vậy, cô nương thật tâm đối với nàng, mà nàng........ nàng lại để cho tướng quân nửa đêm vào phòng cô nương, nhìn thân thể của cô nương...... Mỗi khi Lục Liễu nghĩ đến chuyện ấy, đều thấy vô cùng xấu hổ. Nàng rất muốn nói cho cô nương, lại sợ cô nương biết nàng không ngăn tướng quân lại, nhất thời nói cũng không được mà không nói cũng không được, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Bạch Phù đâu biết nàng ấy nghĩ nhiều như vậy, đem ngọc phù cao đưa cho nàng ấy rồi vội vàng nghĩ “Đại kế”. Mấy ngày nay nàng cẩn thận suy nghĩ, với bản lĩnh hiện giờ của nàng, không có cách nào ở cạnh Tưởng Kình Phong  trốn thoát được, mà dù có trốn được, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể tìm được sư huynh. So với lưu lạc bên ngoài, thì nhân cơ hội này học một ít chữ, như vậy sau này nàng có chạy thoát, cũng sẽ không ngây thơ hồ đồ như trước, đã không tìm được nơi sư huynh từng nhắc đến, mà còn nhẹ dạ bị người xấu lừa gạt. Nghĩ thông suốt rồi, Bạch Phù liền không vội. Nàng đem quyển sổ lúc trước học chữ cùng chiếc bút than ra, muốn tìm một người nào đó dạy nàng. Thế nhưng thuở nhỏ Lục Liễu gia cảnh không tốt, cũng không biết chữ giống nàng, nên nàng đành phải tới tìm Tần Nghị. Tần Nghị theo lệnh của Tưởng Kình Phong, vô cùng chiếu cố Bạch Phù, trừ bỏ đào tẩu, nàng muốn cái gì cũng được. Thấy Bạch Phù có ý muốn học chữ, hắn đương nhiên chỉ bảo tận tình, không dám qua loa đại khái. Nhưng hắn mới dạy Bạch Phù hai ngày, đã bị Tưởng Kình Phong gọi đến, nghiêm mặt chất vấn: “Tại sao hai ngày này ngươi đều chạy qua chỗ A Phù? Không biết nam nữ khác biệt sao!” Tần Nghị hoảng sợ, sợ hắn hiểu lầm, vội vàng xua tay: “Không phải không phải, tướng quân, ngài nhất định đừng hiểu lầm, thuộc hạ chỉ tới dạy chữ cho A Phù cô nương.” “Dạy chữ?” “Đúng vậy, cô nương hai ngày trước có để Lục Liễu tới tìm thuộc hạ, nói là muốn học chữ, dù sao mấy ngày này thuộc hạ cũng không có việc gì làm, nên đi dạy nàng một chút.” Tưởng Kình Phong nhíu mày: “Sao nàng không để Lục Liễu tới tìm ta? Ta cũng biết chữ!” Cái này......... Thuộc hạ làm sao biết được? Ngài đi mà hỏi A Phù cô nương! Tần Nghị thầm nghĩ, ngoài miệng lại không dám nói gì, chỉ có thể ấp úng đáp: “Có thể....... Có thể là sợ ngài bận quá, cho nên........ ngại đi tìm ngài.” Tưởng Kình Phong nghe xong lập tức phản ứng. A Phù với hắn vốn là sợ hãi tránh né, có thể tìm người khác giúp đỡ, cũng sẽ không chủ động đến tìm hắn, vậy thì sao có thể để hắn dạy chữ cho nàng được chứ. Nhưng đã không nguyện ý tìm hắn, thì đi tìm Tần Nghị? Vừa nghĩ tới tiểu tử thúi Tần Nghị kia cả ngày ở trong phòng A Phù, Tưởng Kình Phong liền bực bội khó chịu, thuận tay viết một phong thư, giả bộ giao thư cho hắn. “Ở đây ta có một phong thư, ngươi giúp ta đưa cho Từ Việt, trong vòng một tháng trở về.” “A?” Tròng mắt Tần Nghị suýt chút nữa muốn rơi ra. “Tướng quân, cái này.......... thời gian có chút gấp gáp đi. Một tháng làm sao có thể.........? “Vậy ngươi còn không mau đi? Còn ngây ngốc ở đó làm gì?” Tưởng Kình Phong không nhịn được đem phong thư đưa tới, vẻ mặt ngươi đi nhanh lên đi, còn đứng đây với cái biểu tình khó coi như vậy làm gì. Tần Nghị khóc không ra nước mắt, cầm thư ủ rũ thất vọng đi ra ngoài, trong lòng bi thương nghĩ: Cái này đại khái gọi là tai bay vạ gió đúng không? ……………………………………………… Hôm sau, Bạch Phù muốn đi tìm người học chữ, lại không thấy Tần Nghị đâu. Sau khi nghe ngóng, mới biết được hắn tạm thời nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, đã đi trong đêm, ít nhất cũng phải một tháng sau mới có thể trở về. Bạch Phù nhăn mày, một lúc sau mới cam chịu, kêu Lục Liễu lại giúp nàng đi tìm một người biết chữ đến. Ai ngờ Lục Liễu ra ngoài đi một vòng, nhưng đến một người cũng không tìm được, mọi người vừa nghe nàng muốn tìm người biết chữ, liền sợ đến mức trốn tránh, tìm đủ mọi loại lý do từ chối. Bạch Phù nếu đến giờ còn không biết là do Tưởng Kình Phong động tay động chân, thì nàng chắc chắn là một đứa ngốc! Nhưng mà biết được cũng có ích gì? Tưởng Kình Phong chưng ra bộ dạng “Đúng vây, chính là ta đấy, nàng làm gì được ta?’, khiến nàng tức giận muốn thổ huyết, nhưng vẫn không có cách nào. Ăn nhờ ở đậu, mọi sự đều phải xem sắc mặt người khác mà làm, Bạch Phù đối với loại cảm giác này phải nói là hận thù sâu sắc, một lần nữa kiên định quyết tâm sớm rời đi! Bằng không sớm muộn cũng có ngày bị hắn tức chết! Để rời đi, nàng nhiều lần suy nghĩ, quyết định tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trước tiên cứ thuận theo ý Tưởng Kình Phong tìm hắn học chữ, chờ học xong.......... Hừ hừ......... Đến lúc đó biển rộng tuỳ cá lội, trời cao mặc chim bay, nếu để ngươi lại bắt được ta, bổn cô nương sẽ không mang họ Bạch! Lúc này Bạch Phù hoàn toàn không nhớ, nàng là được sư phụ nhặt về từ một ngôi chùa bỏ hoang, có lẽ vốn không mang họ Bạch. Nghĩ thông suốt, Bạch Phù ôm cuốn sổ đi đến phòng Tưởng Kình Phong, bên người Tưởng Kình Phong không có nữ nhân nào, bản thân hắn là một kẻ thô lỗ, không thích dọn dẹp phòng ốc, trong phòng loạn đến mức khiến người và cẩu đều chán ghét. Bạch Phù là người yêu sạch sẽ, vào phòng hắn cảm giác như đang vào đại lao, kêu lên một tiếng khó chịu. Nàng vô cùng nhẫn nhịn, cuối cùng lúc nhìn thấy trên ghế ngồi là một chiếc vớ của Tưởng Kình Phong, nàng nhịn không được đập vở lên bàn. Căn phòng ghê tởm thế này, ngươi làm sao có thể ở được vậy? Nàng nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tưởng Kình Phong, trong lòng tức giận chất vấn. Tưởng Kình Phong không nghe được âm thanh của nàng, nhưng vẫn đại khái hiểu được ý nàng, gãi đầu, dùng chân câu chiếc tất lên đá sang một bên. “Được rồi, ngồi đi.” Ngồi cái đầu ngươi mà ngồi! Bạch Phù nổi giận đùng đùng vung tay áo lên, Tưởng Kình Phong theo bản năng che mặt trốn ra sau. Sau một lúc không có động tĩnh, từ khe hở ngón tay liếc mắt nhìn ra, tiểu cô nương của hắn đang bắt đầu dọn dẹp phòng ở. Tưởng Kình Phong vốn muốn bảo không cần, nhưng thanh âm đến miệng liền biến thành điệu cười hắc hắc ngây ngô, giống cái đầu gỗ bị chọc cười, tùy ý để Bạch Phù chăm chỉ dọn dẹp. Hắn có nhiều công vụ cùng việc cơ mật quan trọng cần giải quyết, không có khả năng cả ngày ở cạnh Bạch Phù dạy chữ cho nàng, cho nên hắn bảo nàng, nếu muốn học chữ thì đến phòng hắn. Đợi ba ngày, Bạch Phù cuối cùng cũng đến, lại giống như lúc ở trên núi, bận trước bận sau dọn dẹp. Việc này làm Tưởng Kình Phong thấy như trở lại lúc đó, cái gì cũng không làm, chỉ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn nàng cũng vui vẻ. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không bị thương như lúc đó, nên cũng không trơ mắt nhìn nàng bận rộn, một lúc sau đứng dậy giúp nàng. Hai người một trước một sau bận rộn cả nửa canh giờ, cuối cùng cũng đem căn phòng dọn dẹp gọn gàng, miễn cưỡng vừa mắt, Bạch Phù lúc này mới vỗ vỗ tay một lần nữa ngồi xuống. Tưởng Kình Phong không đi lấy sách, trực tiếp cầm công văn trên bàn, nói: “Đúng lúc ta phải xử lý công vụ, nàng ở bên cạnh ta học chữ, ta đem tờ giấy này một câu một câu đọc cho nàng nghe, đọc một câu nàng học một câu, học thuộc lòng xong thì có thể biết những chữ này.” Hắn không rảnh dạy nàng từng chữ một, nên cũng chỉ có thể dùng phương pháp này, bảo nàng theo đó học thuộc từng câu, những chữ tương tự có thể tự học được. Bạch Phù cũng không thấy sao cả, chỉ cần khiến nàng biết chữ thì phương pháp gì cũng được. Nửa ngày trôi qua, nàng ngoài ý muốn phát hiện ra, loại phương pháp này so với cách Tần Nghị dạy nàng lại có hiệu quả hơn. Mà Tưởng Kình Phong cũng phát hiện, A Phù của hắn vô cùng thông minh, không chỉ có thể thuộc rất nhanh, còn nhớ mặt chữ rất chắc. Hắn tùy tiện chỉ một chữ trên giấy, nàng liền gật đầu tỏ vẻ mình đã biết chữ này đọc như thế nào. Tưởng Kình Phong nháy mắt có một loại cảm giác tự hào, nhịn không được hướng lên mặt nàng hôn bẹp một cái: “A Phù nhà ta thật thông minh!” Hàng động tự nhiên không kìm lòng nổi này của Tưởng Kình Phong đổi lấy ô ô tức giận mắng chửi của Bạch Phù, Tưởng Kình Phong thỏa mãn không để ý dựa vào ghế, cứ để nàng mắng, vẫn cười như được thăng quan tiến chức, trong đầu nghĩ tới nửa đêm nào đó nhìn thứ trắng trẻo vểnh lên ấy, nhất thời cũng không biết cái gì có thể mềm hơn, chỉ cảm thấy thân thể A Phù của hắn không chỗ nào là không tốt, quả thực có thể nói là hoàn mỹ. Bạch Phù trước kia chưa từng nghĩ tới, mình là một người câm lại có thể mắng chửi người khác đến đau cổ họng. Quan trọng nhất đối phương không chỉ không biết nàng đang mắng cái gì, còn không thèm để ý đến nàng mắng mỏ! Nàng mắng chửi mà bản thân cũng cảm thấy buồn cười, om sòm hỗn loạn chả khác gì tiếng quạ kêu như vậy, Tưởng Kình Phong không cảm thấy ồn ào sao? Cũng không quản hắn thấy ồn ào hay không, nàng giờ vừa đói vừa khát muốn đi ăn cơm, nàng đập đập cái bàn rồi chỉ vào miệng mình, làm ra tư thế muốn ăn cơm, Tưởng Kình Phong thấy thế sai người đem đồ ăn tới.