Phu nhân: chúng ta kết hôn đi
Chương 12 : Gọi tên cô (h)
Lỗ Y Hân cùng anh rời khỏi trung tâm.
Trên xe, cô ta đưa tay đặt lên đùi anh, nói:"Thiên Ân, chúng ta làm lại từ đầu được không anh?".
Lục Thiên Ân cau mày, từ khi nào cô ta trở nên khác lạ như vậy.
"Làm lại từ đầu? Cho tôi lí do?"..
Lỗ Y Hân xoa xoa đùi anh:"Anh cũng biết lúc đó con bé nó yêu anh, em thân là chị làm sao lại để cho nó phải đau khổ, cho nên em mới không lấy anh".
Lí do này cũng quá thiết thực đi.
Thân là chị tất nhiên luôn muốn điều tốt cho em mình.
Lục Thiên Ân dừng xe lại, nhìn cô ta:"Lúc đó em có thể hy sinh tình yêu của tôi, vậy bây giờ em cũng nên chấp nhận nó, vì tôi đã hết yêu em rồi".
Lỗ Y Hân với đôi mắt rơi lệ:"Anh, anh nói dối, em biết anh còn yêu em mà phải không?".
Lục Thiên Ân cười nhạt:"Tôi nói dối em thì tôi được lợi ích gì?".
Lỗ Y Hân nắm cổ áo anh, hôn anh một cách điên cuồng, nụ hôn này với anh lại rất xa cách.
Anh lập tức tránh né:"Đừng khiến bản thân đau khổ nữa, tôi không yêu em đó là sự thật, lúc trước là lúc trước, còn hiện tại là hiện tại"..
"Có phải anh yêu Lỗ Tiêu Mạn rồi hay không?".
Câu hỏi này anh cũng từng hỏi bản thân mình.
Chỉ là không có câu trả lời chứng đáng được.
Anh yêu cô thật sao?
Nhìn anh im lặng, làm cô ta tức giận hơn.
Lỗ Tiêu Mạn, cô cướp đi người tôi yêu, tôi sẽ khiến cô trăm cay nghìn đắng.
Cô ta mở cửa xe, bắt một chiếc taxi khác đi.
Lục Thiên Ân vò đầu bức tóc, anh bị làm sao thế này?.
Không phải lúc trước anh rất yêu cô ta hay sao?
Nhưng bây giờ lại đổi thành người khác.
Anh nhấn gar, chạy với tốc độ rất nhanh, đến cả người đi đường còn sợ mà né vào lề.
Vừa về đến nhà, anh ném chìa khóa lên ghế, căn nhà này từ khi nào lại âm u, tĩnh mịch đến như vậy?
Không còn tiếng cô nữa?
Anh nằm sãi người ra ghế, nước mắt lăn dài, cầm lấy chai rượu trên bàn uống không ngừng.
Nhìn khắp nhà đều toàn là rượu mà thôi.
Anh uống khá nhiều nên đã say, nằm úp mặt lên bàn, miệng luôn gọi tên cô:"Tiêu Mạn, Tiêu Mạn".
Vừa hay cô đến, do cô để quên một thứ quan trọng ở đây, đó là chiếc nhẫn cưới của anh và cô.
Đối với anh nó không có giá trị, nhưng với cô thì có.
Cô trở về vẫn như lúc trước, chìa khá cô vẫn còn giữa, nhưng vừa bước vào nhà thì đã ngje mùi rượu rất nồng.
Cô lại nhìn anh đang ôm chai rượu.
Lòng lo lắng, cô đi lại gần anh, gọi:"Thiên Ân, anh ổn chứ!".
Lục Thiên Ân bắt ngờ kéo tay cô nằm xuống ghế, anh chóng tay phía trên cô, đôi mắt lờ đờ không nhìn rõ, nhưng mà mùi hương này của cô thì anh nhớ, rất thơm rất dễ chịu.
Lỗ Tiêu Mạn đặt tay lên ngực anh, đẩy ra:"Thiên Ân, mau buông tôi ra".
Lục Thiên Ân nhe không nghe cô nói gì, hôn kên đôi môi của cô, nụ hôn vô cùng cường bạo, khiến cô không tự chủ được mà cắn vào môi anh.
Lục Thiên Ân vốn nóng tính, lại cộng thêm trong người đang có rượu, cho nên mất kiểm soát, xé hoạt cái áo cô đang mặt, bầu ngực tròn trình hiện ra, áo lót đen chướng mắt cũng bị anh tháo ném xuống sàn nhà..
Lỗ Tiêu Mạn khóc trong vô vọng, anh xem cô là gì chứ?
Là thú cưng? Hay là con rối, tại sao không tha cho cô.
Thú tính bắt đầu bộc phát, anh cởi y phục trên người mình, lại đặt nụ hôn lên cổ cô, một bên tay nắn nhẹ ngực cô.
Rồi di chuyển xuống nhị hoa hồng đào, cắn mút.
Với hành động này của anh đã khiến cô thực sự khó chịu, cơ thể vặn vẹo đến thương xót, vừa lúc cpo ưỡng lên, anh lại càng thuận thế mà cắn mút ngực cô.
"Y Hân".
Cô nằm im bất động.
Anh đang gọi tên cô ta sao?
Thì ra anh vốn xem cô là kẻ thế thân.
Cô chống cự anh..
"Lục Thiên Ân, mau dừng, ....dừng lại, tôi....ưm...".
Giọng nói mĩ miều cùng cơ thể trắng nõn từng tấc da tấc thịt khiến anh như con thú bị bỏ đói lâu ngày.
Anh cởi cái quần lót gam giác kia xuống, cầm lấy chân cô, tách ra và đưa côn thịt kia vào một cách mạnh mẽ.
"Á.." _cảm giác này rất đau.
Như muốn xé nát màng trinh của cô, lần đầu tiên của cô, lại bị anh chiếm đoạt, trong khi cô kháng cự.
Cô chỉ biết khóc trong vô vọng.
Cô nằm yên mặt cho anh muốn làm gì thì làm.
Lục Thiên Ân ra vào trong có thể cô rất mãnh liệt.
Đến tối khuya, anh mới dừng lại, do lúc này rượu đã thấm dần cho nên anh ngủ thiếp đi.
Cô thì cố gắng ngồi dậy, dù biết bản thân rất đau.
Mặc quần áo vào, cũng đã quên rằng bản thân đến đây làm gì?
Cô bước đi loạng choạng, từng bước từng bước đi đều rất thống khổ, nước mắt theo cô đến khi về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
254 chương
13 chương
48 chương
11 chương
53 chương