Cực phẩm lão bà: tống thiếu cưng chiều cô vợ bí mật
Chương 1 : Nhiệm vụ cấp a
“Lạch cạch.”
Diệp Vũ Ca xoay xoay chiếc đồng hồ đeo tay, ngay lập tức nắp mặt đồng hồ tách ra làm một cỗ máy nhỏ. Đây là bộ phá khoá mà Vân Hạo đã chế tạo ra cho Thanh Duyệt Bang, là bản nâng cấp tặng riêng cho Diệp Vũ Ca.
Cô lấm lét ngó nghiêng rồi đưa bộ phá khoá vào phá cửa phòng. Hệ thống camera an ninh tầng này đã bị Vân Hạo vô hiệu hoá. Nhiệm vụ của Diệp Vũ Ca lần này chính là đột nhập vào căn phòng này, lấy được con chip chứa thông tin mật, đem về cho lão đại. Diệp Vũ Ca lúc nhận nhiệm vụ lại tặc lưỡi, đột nhập và ăn cắp đã là nghề của cô suốt mười tám năm nay. Cộng thêm sự ăn ý khi cộng tác cùng Vân Hạo thì chưa bao giờ thất bại.
“Ting”
Cánh cửa đã phá khoá thành công, Diệp Vũ Ca nhếch môi cười thì thầm nói cho Vân Hạo đang thao tác ở phía bên ngoài qua bộ đàm mini gắn trên dây chuyền.
“Lợi hại! Nhanh hơn lần trước mười lăm giây. Vân Hạo, anh thực là thiên tài.”
“Cẩn thận đấy.”
Diệp Vũ Ca rón rén mở cửa bước vào, quan sát tổng thể căn phòng hạng thương gia này.
“Vân Hạo, gửi cho em bản tổng thể căn phòng này, xem con chip nằm ở đâu.”
“Được.”
Vân Hạo kích hoạt mô hình cấu trúc 3D của căn phòng, ngay lập tức gửi qua đồng hồ của Diệp Vũ Ca. Diệp Vũ Ca xoay xoay mô hình trên đồng hồ, đôi lông mày xinh đẹp khẽ chau lại.
“Con chip nằm trong két sắt, nhưng em phải xác định xem chủ thể có ở đấy hay không.”
“Được, em cẩn thận.”
Diệp Vũ Ca rón rén từng bước, vừa đi vừa quan sát căn phòng cùng động tĩnh trong phòng này. Khá im ắng, quái lạ, cũng không có bẫy. Cô không biết đối tượng ăn trộm lần này là ai nhưng chắc chắn phải là một trong những kẻ tài phiệt top đầu gì đấy, nhìn cách bài trí cùng nội thất căn phòng này đã thấy độ xa hoa đến bản thân cô còn muốn cắn lưỡi.
Đột nhập thành công vào thư phòng, cô khẽ khàng tiến lại chỗ két sắt, thuận thế trốn xuống gầm bàn làm việc, dù đối phương có bất chợt tiến vào cô cũng có thể có thêm vài giây thoát thân
“Vân Hạo, là mật mã cấp bốn.”
“Được, đưa đồng hồ của em, bật bộ cảm biến lên.”
Diệp Vũ Ca vâng lời bật bộ cảm biến trên đồng hồ, ngay lập tức một tia laser quét qua két sắt, thông tin gửi đến Vân Hạo.
“Này! Vân Hạo, rốt cuộc là còn trò gì nữa? Thật sự là đỉnh đỉnh nha.”
“Em nói khẽ thôi, kẻo bị phát hiện, mật mã có rồi, là 1990.”
“Được.”
Cô xoay xoay các núm số trên két sắt, “Cạch” một tiếng, két sắt mở ra. Con chip nằm trong đó, trơ trọi, cô vội cướp lấy, nhét vào đôi boots rồi cẩn thận đóng két, tìm cách thoát ra ngoài.
Vừa đi, Diệp Vũ Ca càng thấy mọi thứ quái lạ, nhân vật này rốt cuộc là nhân vật nào, tại sao mọi thứ lại có thể trơn tru như vậy. Không vũ khí, không vệ sĩ, mọi thứ dễ dàng như đang mời Diệp Vũ Ca bước vào.
Cô đi ngang phòng ngủ, bên trong sáng đèn, kế phòng tắm còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Ha, ra là đang tắm, thảo nào có thể thuận lợi tiến vào như vậy.”
Diệp Vũ Ca nhếch môi cười, dẫu sao thì đồ cũng đã lấy được, không gấp gáp, đối phương cũng không có gì bất lợi ngăn cản cô, không cần quan trọng hoá mọi thứ.
“Vũ Ca, em thoát ra chưa.”
“Chưa.”
“Mau chóng thoát ra.”
“Vân Hạo, đồ cũng đã lấy được, em xem xem còn thứ gì có giá trị hay không.”
“Vũ Ca, nhiệm vụ lần này là lấy con chip, em đừng la cà.”
“Em biết rồi, chẳng qua chỗ này bảo mật rất sơ sài, em muốn tìm thêm vài thứ.”
Vân Hạo ngồi trong ô tô cách khách sạn nơi Diệp Vũ Ca đang làm nhiệm vụ không xa, trên đùi anh là một màn hình máy tính đang nhảy số liên tục, tiện giúp anh có thể trợ lực cho Diệp Vũ Ca.
Tin nhắn điện thoại Vân Hạo báo đến, là Tần Gia Duyệt, anh nhíu mày. Dù là cùng nhau lớn lên ở Thanh Duyệt Bang nhưng cả anh và Diệp Vũ Ca đều không thích Tần Gia Duyệt, bởi vì tính cô ta kiêu kì, nhiều khi còn gây khó dễ cho Diệp Vũ Ca.
“Nhiệm vụ hoàn thành chưa Vân Hạo? Diệp Vũ Ca ổn thoả chứ? Nhiệm vụ cấp A lần này trơn tru không?”
“Nhiệm vụ cấp A?”
“Haha, đối tượng là Tống Tư Thần, chúc may mắn.”
Vân Hạo trợn mắt nhìn dòng tin nhắn Tần Gia Duyệt gửi đến, từng tia máu hằn lên rõ ràng anh đang tức giận. Anh lập tức vớ bộ đàm báo gấp đến cho Diệp Vũ Ca.
“Em mau rời khỏi, đây là nhiệm vụ cấp A, đối phương là người cực kì nguy hiểm.”
“Anh nói sao?”
“Mau rời khỏi, đối phương là Tống Tư Thần.”
Diệp Vũ Ca nghe Vân Hạo nói, lông tơ trên người chợt nhảy dựng. Mẹ kiếp! Là Tống Tư Thần sao không nói cho cô một tiếng chứ.
Nhưng không kịp rời khỏi, ngay lập tức Diệp Vũ Ca cảm thấy đứng hình, sau gáy cô cảm giác một thứ cứng cứng lành lạnh nếu cô không nhầm thì là súng.
Bên tai vang lên tiếng đàn ông trầm thấp, phá vỡ sự tịch mịch đáng sợ của căn phòng.
“Cô là ai? Đến đây làm gì?”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
24 chương
14 chương
33 chương
10 chương