6:45 am. Khu chung cư cao cấp L. Tầng 12. Căn hộ 1206... - Chi, dậy đi chị! Dương Dương, em gái nuôi của Nguyễn Thùy Chi, cô vừa tròn 25 cách đây không lâu. Thùy Chi năm nay cô đã 29 tuổi, cô là một nghệ sĩ vì cô vẽ rất đẹp, trí óc tưởng tượng tuyệt vời, nhưng chức vụ của cô trong cuộc sống đời thường chỉ là một cô gái làm chuyên ngành thiết kế đồ họa game. Tuổi tác không là vấn đề với Chi bởi gương mặt Chi như một tân sinh viên đang lao lực với việc học của ngưỡng cửa đại học. Còn nữa, Chi đã có gia đình. Dương Dương đến với gia đình cô rất đơn giản. Ba cô là giám đốc xí nghiệp may mặc. Gia đình cô thuộc dạng giàu có và tiếng tăm ở Hà Nội. Ba cô hay đi làm từ thiện và đã gặp Dương Dương tại một cô nhi viện. Nhưng mọi người ít ai biết đến cô hay Dương Dương. Cuộc sống của hai chị em rất êm đềm, trái ngược hẳn với người anh cả tên Hoài Nam và được mệnh danh là cậu ấm Hà Thành. - Cho chị thêm ít phút thôi Dương à. Em có thể làm bữa sáng được không? Chi ngái ngủ. - Bữa sáng em sẽ làm... nhưng chị nên chuẩn bị cho buổi sáng chứ...? - Dương mỉm cười. Cô rất hiền lành, sống hướng nội. Ngoài Thùy Chi, cô không thể tin tưởng ai để chọn người đó làm bạn. Bởi ba mẹ đẻ của cô đã từng vứt bỏ cô ở lề đường lạnh lẽo. - Phải rồi, bé Đan và bé Linh. Chị còn chuẩn bị cho hai đứa đi học nữa... Chi vội vàng bật dậy, cô chạy thẳng vào nhà tắm. Dương Dương mỉm cười, chị gái cô gần 30 rồi đó. Sao chị ấy vẫn trẻ con như bé Đan và bé Linh thế nhỉ? ... - Anh Mạnh đưa Đan và Linh đi học rồi sao? - Chi rời khỏi nhà tắm, nhìn xung quanh nhà thật vắng vẻ. - Vâng. Chị quên sao? Bọn nhóc vào học lúc 7h15 mà. Chúng nó phải đi sớm, ai có thời gian ngủ nướng như chị đâu? Dương nhìn đồng hồ rồi quở trách chị gái. - Đáng nhẽ em nên gọi chị sớm hơn. Chị cần chuẩn bị cho bọn trẻ đi học... Chi ngồi vào bàn ăn sáng. - Cái đó phải trở thành khung giờ sinh lý của chị! Sao có thể đổ lỗi cho em chứ? Ăn sáng đi kẻo mỳ nở hết chị ạ! Dương Dương lễ phép mời chị gái ăn sáng. Chi mỉm cười cầm đũa lên và hít lấy hít để mùi thơm của mỳ. Đây không phải mỳ gói. Dương Dương học làm đầu bếp và đã trở thành bếp chính 2 cho nhà hàng 4 sao rồi. Dương Dương làm mỳ và chế biến nó rất ngon. Ở với một đầu bếp có tay nghề đã khiến Chi có thói làm biếng... - Khó hiểu thật đấy, chị nghĩ chị nên mang điện thoại đi sửa thôi! - Chi đang ăn dường như nhớ tới một việc quan trọng và nói cho Dương Dương biết. - Em thấy nó bình thường mà. Hơn nữa quà anh Nam mới mua cho hai chị em mình. Máy em còn ổn, sao máy chị hư được? Chị giữ đồ hơn em đó! Dương Dương cũng thấy khó hiểu. Cô và Chi được Nam tặng cho hai chiếc điện thoại giống nhau. Tuy Nam mang tiếng chơi bời nhưng lại rất yêu thương hai em gái. - Chị cũng không rõ. Chị nhớ chị đã cài báo thức từ 6h15 và để nó lặp lại vào hàng ngày. Nhưng chẳng hôm nào nó có ích hoặc có thể loa đã hỏng??? - Chi cầm điện thoại lên xem xét xung quanh. - Chị làm thiết kế đồ họa game mà không thể nhờ mấy ông anh kỹ thuật trong công ty trợ giúp được sao? - Dương Dương cũng nhòm ngó theo Chi. - Vấn đề là chị không muốn bỏ lỡ việc chăm sóc Đan và Linh vào buổi sáng. Tối nào cũng đọc truyện cho hai đứa, thế nhưng sáng sớm toàn ngủ nướng quá nhiều... hai đứa nó sẽ học theo thói xấu đó... hơn nữa, công ty chị mấy ông anh đó chuyên về máy tính thôi, điện thoại đắt tiền như thế này đâu có thể tùy tiện giao cho họ?? Chi băn khoăn nói tiếp. Chi không mang thói quen phung phí giống Nam. Cả Dương cũng vậy. Hai người rất tiết kiệm và luôn trân trọng những gì họ được tặng. - Vậy hôm nào em và chị rảnh, hai đứa mình đi sửa nhé? Chị hôm nay có lịch trong công ty không? Em muốn đi xem chút đồ... Dương Dương vốn là đầu bếp nên cô chỉ tới nhà hàng lúc 9h sáng hoặc 4h chiều tùy vào ca làm của mình. Cô luôn rảnh rỗi về thời gian. - Không được rồi. Hẹn em chủ nhật vậy... hôm nay công ty chị có tuyển người làm. Chị phải tới, chị nằm trong ban đánh giá đấy nhé! Nói tới đây Chi hất hàm tỏ vẻ kiêu ngạo. Dương quá quen với việc này rồi nên thay vì tỏ thái độ, cô chỉ đảo mắt một vòng về người chị của mình! Bữa sáng xong xuôi, Chi và Dương loay hoay chọn quần áo cho Chi bởi vì hôm nay Chi được mang danh là cán bộ cấp trên người ta một chút. Hai chị em rất khéo trong khoản ăn mặc. Không có mặc đồ mắc mỏ nhưng chưa bao giờ để người khác phải chê bai về phong cách thời trang của mình. Chi đi xe tới chỗ làm, cô cẩn thận cất mũ bảo hiểm cùng đồ chống nắng vào ngăn tủ của nhân viên. Sau đó chỉnh trang lại mái tóc cùng lớp make up nhẹ của mình. Cô cần sự hoàn hảo trước khi bắt đầu làm việc. - Hôm nay gặp đám người làm mới nên em ăn diện đấy à? Đồng nghiệp của Chi dùng tủ ngay bên cạnh và lên tiếng trêu ghẹo Chi. - Ơ cái anh này... ngày nào em chẳng thế? Khéo xuyên tạc lung tung! Chi gân cổ cãi lại Tuấn Anh. - Anh nghe nói trong đám nộp hồ sơ hôm nay sẽ có lịch sử lặp lại đấy Chi! Tuấn Anh và Chi nghiêm túc vào chủ đề bởi hôm nay cả hai đều trong ban đánh giá. - Nghe có vẻ nghiêm trọng vậy anh? Tuyển nhân sự ở khu vực nào ấy nhỉ? Chi cùng Tuấn Anh đi vào thang máy... - Tầng 4, khu B. Đúng là nghiêm trọng mà. Cách đây 5 năm, phòng thiết kế đồ họa bọn anh lần đầu tiên tuyển một nữ game thủ vào chức vụ thiết kế đồ họa mang tên là Nguyễn Thùy Chi. Sau 5 năm, là bây giờ, phòng mình lại có thêm một hồ sơ mới, là một nữ game thủ mang tên Lê Thanh Trúc. Nói cho em nghe, đứng đầu serve miền Nam đấy nhé! Tuấn Anh dùng giọng điệu hơi lạ thường để nói về sự kiện ngày hôm nay. - Xem anh như đang nhập vai vào Once Upon A Time vậy. Đứng đầu serve miền Nam game gì vậy? Chi tò mò về hồ sơ này. Chi cũng từng là hiện tượng lạ bởi rất ít con gái mê ngành thiết kế đồ họa. Mà thậm chí cô còn là một nữ game thủ có tiếng ở Hà Nội nữa. - Anh đang nói đùa thế chứ, cô gái ấy là thủ khoa đại học kiến trúc. Con gái như tụi em, giống như thể mang gen lạ trong người ấy nhỉ? Tuấn Anh lắc đầu khó hiểu. Ngày trước, anh mới vào công ty được vài năm, liền choáng váng bởi tài năng không ngờ của Chi. Giờ lại thêm một hồ sơ được đặt lên top cao trong công ty, nghĩa là đậu vòng gửi xe rồi. Không lo khoản tranh luận để được giữ lại hồ sơ mà còn được duyệt thẳng vào vòng phỏng vấn chính thức. - À, hóa ra là như vậy... để xem người đó thực sự có tài tới đâu... em rất hứng thú với hồ sơ này! - Em biết đấy, công ty mình nổi tiếng với việc sơ tuyển như game show mà. Em có thời gian để chờ không? Cô gái ấy xếp cuối đấy! - Tuấn Anh chỉ cho Chi thấy số báo danh của người đặc biệt đó. - Em có đủ kiên nhẫn... Chi nhận hồ sơ từ tay Tuấn Anh. Trên mặt bìa hồ sơ thậm chí đã có con dấu đỏ của cấp trên yêu cầu giữ hồ sơ này tới vòng cuối cùng. Chi rất muốn gặp gỡ tài năng này... Tuấn Anh và Chi tiến đến phòng tuyển nhân sự bên khu B, ở đây ban giám đốc đều đã có mặt để theo dõi quá trình tuyển nhân sự phòng chống tiêu cực. Chi đã quen với việc này rồi vì năm nay là năm thứ hai cô trong ban đánh giá và tuyển nhân sự. Các bạn đã trúng tuyển vào đây không nhiều. Số báo danh là điều bắt buộc nhưng Chi đếm vẻn vẹn chỉ có đến số báo danh thứ 24. Vậy tỉ lệ chọi là 1:12 sao? Chỉ lấy hai người trong số những người này thực sự khiến ban giám đốc cũng phải đau đầu với quyết định mạo hiểm. Bên thư ký bắt đầu đọc tên các thí sinh vào vòng xét tuyển ngày hôm nay. - Số báo danh 01, Phùng Nam Anh! ... - Số báo danh 02, Đào Việt Anh! ... - Số báo danh 05, Ngô Việt Hùng...! ... Chi rất chăm chú lắng nghe từng câu trả lời và cô không nói gì nhiều. Kinh nghiệm lâu năm là ở Tuấn Anh chứ không phải cô. Cô để Tuấn Anh hỏi và cô sẽ cùng Tuấn Anh nhận xét câu trả lời của họ vào một tờ giấy và đưa ra kết luận chung. ... - Số báo danh 23, Lê Thanh Trúc! ... Đúng cái tên này rồi. Chi đã đợi nó từ đầu tới giờ và đã hơn 2 tiếng chờ đợi của cô. Cô dừng việc ghi chép, dừng việc đánh giá trực tiếp vào giấy giống các thí sinh trước. Cô muốn nghe những gì mà con người được cho là tài năng này nói. Một phần cô chưa tin, một phần, cô tò mò về người này! Cạch... cánh cửa được mở ra. Không giống như những gì mà hồ sơ thể hiện. Chi và Tuấn Anh đều giật mình. Rõ ràng cả hai đều thấy bức ảnh hồ sơ, giấy photo khai sinh được công chứng là một cô gái, tóc dài, gương mặt ưa nhìn. Nhưng trước mắt... - Lậy chúa tôi... Chi, em thử hỏi ban nhân sự xem có nhầm lẫn gì không? Tuấn Anh giật mình nói thầm với Chi. - Em... sao có thể hỏi một cách tế nhị như vậy được... anh biết... thời buổi này... trường hợp như thế cũng nhiều mà! Chi nhún vai. Trước mắt hai người là một người con trai thì đúng hơn. Lê Thanh Trúc tóc ngắn, mái tóc nhuộm chút màu xanh cá tính, phong cách ăn mặc mạnh mẽ... không giống như trong hồ sơ thể hiện. Dù là một gương mặt nhưng rất dễ lầm tưởng đây là một cặp sinh đôi. - Xin chào ban giám đốc, xin chào ban đánh giá nhân sự, tôi tên là Lê Thanh Trúc... Trúc cúi đầu lễ phép trước ban đánh giá và ban giám đốc. Việc bị nhìn như vậy cô khá quen rồi. Với cô sự ngượng ngùng chỉ làm bản thân cô thêm mất tự tin. - Xin chào Trúc, tôi là Thùy Chi, còn đây là Tuấn Anh. Chúng tôi đến từ phòng thiết kế đồ họa game. Anh Tuấn Anh là trưởng phòng. Chi lên tiếng giới thiệu. Dưới gầm bàn cô đang dẫm nhẹ vào chân Tuấn Anh, nhắc nhở anh ta ngậm cái miệng đang há hốc ra lại. Từ đầu buổi đến giờ Chi đã im lặng, cô còn lầm tưởng giọng nói của mình sẽ mất đi nếu như không có phần giới thiệu được phân công cho cô. Cô chỉ giới thiệu mọi người với thí sinh và ngược lại, cô dành sự chú ý của mình cho người đặc biệt giống mình. Nhưng cô ta lại đặc biệt quá. Khiến cả cô và Tuấn Anh đều bỡ ngỡ...