Phù Diêu

Chương 157

Vương Quốc Hoa hàng ngày đều dành mấy tiếng đi tới tổ thẩm định. Hắn mỗi ngày cũng được nhân viên trong tổ chào đón. Một tháng tiền lương được bao chứ, ở đây làm một tháng được 1500 đồng, Vương Quốc Hoa lại dễ gần, hay cười, không ra vẻ, trong túi luôn có thuốc ngon đưa ra mời mngg, các cô gái dẻo miệng cũng có thể tìm được gì đó từ túi của hắn. Người trong tổ gần như có nhận định chung chỉ cần làm tốt công việc của mình thì không cần lo Vương Quốc Hoa sẽ có chuyện gì. Long Cương phụ trách thẩm định vòng một có thể nói rất thoải mái, làm việc ở đây quá sung sướng. Vương Quốc Hoa không chỉ tay chỉ trân, có gì khó khăn trình bày lê thì cũng được giải quyết. Chuyện thẩm định vòng một do y quyết định, chuyện trong đội y quyết định, Vương Quốc Hoa cũng không nói gì. Cảm giác này ở cục Thống kê y chưa bao giờ gặp. Thấy Vương Quốc Hoa vào, Long Cương lập tức tươi cười ra đón. - Tổ trưởng Vương đến sớm vậy. Vương Quốc Hoa cười thầm trong lòng, người này có năng lực mạnh, rất phụ trách với công việc. Đối với người như vậy, Vương Quốc Hoa vẫn luôn tôn trọng, gặp mặt đều khách khí. - Ha ha, quận không có việc quan trọng nên tôi tới sớm, hôm nay có nhiều việc không? Long Cương nói: - Nhiều, lại có một tập đoàn từ phía nam tới. tập đoàn Huy Hoàng, từ tài liệu có thể thấy bọn họ có kinh nghiệm làm đường cao tốc, thực lực rất mạnh, cũng hứa có thể thương lượng thời hạn thu phí 15 năm. Nói thẳng trong từng đó công ty tôi coi trọng nhất là công ty này. - Tập đoàn Huy Hoàng? Vương Quốc Hoa ngẩn ra, thuận miệng nói: - Tôi có thể đọc qua tài liệu về tập đoàn này không? Long Cương có chút bất ngờ, Vương Quốc Hoa trước đó không bao giờ hỏi về tài liệu của các công ty vừa nộp lên, chẳng qua đối phương xem một chút cũng có sao chứ? Long Cương nhanh chóng lấy tập hồ sơ tới: - Đây là lý lịch sơ bộ của công ty, còn mấy tài liệu liên quan khác tôi không mang tới. - Ừ. Vương Quốc Hoa gật đầu cầm xem qua, xác định đây là tập đoàn nhà Lưu Linh nên nói: - Lão Long, trong quá trình thẩm định không nên đưa quan điểm cá nhân vào, nhất định phải khách quan, có lời bình cầu thị, thực tế. Vòng hai và vòng cuối sẽ rất chú trọng ý kiến của anh. Long Cương thầm nghĩ Vương Quốc Hoa này không giống lãnh đạo bình thường, đây là người muốn làm tốt công việc, đồng thời y cũng cảm nhận được sự tôn trọng của Vương Quốc Hoa đối với mình. - Tổ trưởng, có người tìm. Bên ngoài có người gọi, Vương Quốc Hoa đi ra thấy Cao Phi đứng dưới tán cây đợi mình. Thấy Vương Quốc Hoa, Cao Phi có chút lo lắng đi lên: - Chủ tịch Vương, lại gặp mặt. Vương Quốc Hoa không phải không muốn gây khó dễ cho tập đoàn Huy Hoàng nhưng nghĩ lại đây là sự khinh nhờn với tình cảm của mình. - Chào đón Cao tiên sinh tới đầu tư vào thị xã Lưỡng Thủy. Vương Quốc Hoa cười cười bắt tay, trên mặt không có bất cứ vẻ gì khác lạ. Bộ dạng này càng làm Cao Phi lo lắng, càng bình tĩnh cũng nói rõ rất hận Vương Quốc Hoa còn trẻ như vậy, đâu thể bình tĩnh đến thế. - Không phải là tôi đầu tư, mà là tập đoàn Huy Hoàng đầu tư. Cao Phi cười sửa một chút rồi có chút do dự: - Chủ tịch Vương, không biết có tiện hay không, nếu được tôi mời anh đi một chuyến. Vương Quốc Hoa vốn không định đáp ứng nhưng lại muốn xem đối phương muốn nói gì nên gật đầu nói: - Không vấn đề. Cao Phi càng thêm lo, Vương Quốc Hoa nhận lời ngay chính là tỏ thái độ dù mày chơi thế nào cũng đừng mong qua cửa của tao. Cao Phi bây giờ chỉ mong Lưu Chấn Nam có thể thuyết phục được cậu thanh niên này. Không ngờ Vương Quốc Hoa từ chối lên xe y mà chỉ vào xe mình: - Tôi có xe. Xe tới khách sạn Lưỡng Thủy, Vương Quốc Hoa vừa xuống xe liền hiểu, trong đầu không thể không nhớ lại một vài kỷ niệm với Lưu Linh. Lưu Chấn Nam đứng trong sảnh thấy Vương Quốc Hoa đi tới, y có chút rối rắm. Cậu thanh niên này nhìn từ xa không thấy có gì đặc biệt, đến gần lập tức thấy được sự trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh giống như không biết Cao Phi là người của tập đoàn Huy Hoàng. Đi lên một bước, Lưu Chấn Nam đưa tay ra: - Chủ tịch Vương, tôi là Lưu Chấn Nam, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Huy Hoàng. Vương Quốc Hoa mặt không chút thay đổi: - Rất hân hạnh, chào mừng tổng giám đốc Lưu đến đầu tư vào thị xã Lưỡng Thủy. Sảnh có bàn trà, Lưu Chấn Nam không mời lên phòng mà ngồi ngay ở đây. Gọi đồ xong, Lưu Chấn Nam nói thẳng: - Chủ tịch Vương, tôi biết chuyện của anh và Linh nhi.. Vương Quốc Hoa khẽ cau mày nói: - Tổng giám đốc, ông cảm thấy chuyện của tôi và Lưu Linh có liên quan tới cuộc nói chuyện hôm nay ư? Tôi không có thói quen lúc làm việc nói chuyện cá nhân, nếu ông còn muốn tiếp tục nói chuyện này thì tôi nghĩ mình nên về. Lời không dễ nghe nhưng rất bình tĩnh, hoàn toàn có bộ dạng công việc. Lưu Chấn Nam có chút kinh ngạc vì phản ứng của Vương Quốc Hoa. Tên này dù làm quan trong bụng mẹ cũng mới hơn 20 năm, sao lại trông như một tên hơn 40 thế này. - Được, không nói cái này, ở đây tôi có vài thứ hy vọng tập đoàn Huy Hoàng được đãi ngộ công bằng. Lưu Chấn Nam quyết định đi thẳng vào vấn đề, vừa nói vừa đặt một phong bì lên bàn: - Trong này có tấm séc một triệu, không biết có thể mua một cái công bằng không? Đương nhiên giá cả còn thương lượng được. Vương Quốc Hoa im lặng không nói, thích dùng tiền giải quyết, Vương Quốc Hoa gặp không ít người. Nhưng trực tiếp như Lưu Chấn Nam là lần đầu hắn gặp. Một triệu hôm nay đối với hắn mà nói cũng không đáng gì. - Tổng giám đốc, mời ông thu lại, việc này tôi coi như không có. Nếu có lần sau tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên ông hối lộ quan chức nhà nước, được rồi, xem ra ông không có việc gì khác, tôi xin phép về trước. Vương Quốc Hoa đứng lên nhẹ nhàng lấy ra một tờ 100 đồng trong ví bỏ xuống bàn. - Bữa này coi như tôi mời. Lưu Chấn Nam cười cười đứng lên không có ý lưu lại. Chờ Vương Quốc Hoa đi xa, y mới sa sầm mặt ngồi đó không nói. Cao Phi đi tới nhỏ giọng nói: - Tổng giám đốc, thế nào rồi? - Thanh niên này rất xuất sắc, tiền đồ vô hạn, Linh nhi chia tay với hắn có lẽ là sai lầm lớn nhất cuộc đời. Lưu Chấn Nam cười khổ một tiếng. Cao Phi không biết nên nói gì, hôm nay vừa mới gửi tài liệu tới thẩm định, đây là thành quả của cả đoàn mấy chục người làm ra, nếu cửa thứ nhất đã ngã, cố gắng của mọi người uổng phí không nói, năm nay không chừng mảng xây dựng của tập đoàn cũng không có mối làm ăn, rất nhiều nhân viên công trình và máy móc đang đợi cơm. - Tổng giám đốc, hay là để con ngài đến một chuyến, có lẽ thuyết phục được hắn. Cao Phi cẩn thận đưa ra đề nghị, Lưu Chấn Nam lặng lẽ nói: - Có lẽ chỉ có cách này nhưng sợ là phản tác dụng. Vương Quốc Hoa cảm thấy quá buồn cười, chuyện này mà mình cũng gặp phải. Lo lắng của Lưu Chấn Nam, hắn hiểu, là ai khác cũng sẽ lo như vậy. Nhưng ai có thể hiểu được tâm lý của mình chứ? Vốn tưởng chuyện cứ như vậy qua đi, Vương Quốc Hoa không để ở trong lòng. Ai ngờ ba hôm sau Vương Quốc Hoa hết giờ làm về nhà, hắn vừa xuống xe lên lầu thì thấy ngoài cửa đứng một người làm hắn trân trối. Lưu Chấn Nam sẽ dùng thủ đoạn gì để yên tâm là mình được đối xử công bằng, Vương Quốc Hoa nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, chỉ không ngờ sẽ gặp phải Lưu Linh. Lưu Linh mặc chiếc áo khoác ngoài màu xám, vấy xám, thậm chí dưới chân cũng là giầy xám. Nhìn Lưu Linh cười đầy miễn cưỡng, Vương Quốc Hoa không biết đối mặt giờ phút này như thế nào. Lưu Linh trông tiều tụy hơn nhiều, bộ đồ màu xám càng làm mặt cô thêm tái đi. Thực ra Lưu Linh không rõ mình nên mặc gì tới gặp Vương Quốc Hoa, cuối cùng mặc đồ này. - Anh gầy đi nhiều. Chủ động nói chuyện là Lưu Linh, thân hình nóng bỏng trước đây trong lòng hắn bây giờ hơi run run trong gió. Lưu Linh lạnh, Vương Quốc Hoa sao không phải như vậy. - Sao em phải khổ như vậy? Gọi một cuộc điện khó như vậy sao? Từ xa như vậy về đây, có cần sức khỏe không thế? Vương Quốc Hoa không biết sao mình lại nói câu như vậy, đây gần như là theo bản năng. Lưu Linh nhìn Vương Quốc Hoa, cô nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc bị gió thổi xuống mặt. - Thực ra em muốn gặp anh, thấy anh dẫn tốt, em yên tâm rồi. Vương Quốc Hoa có bao lời muốn nói nhưng cuối cùng đã nhịn được. Hắn cắn răng nói. - Em cũng thấy rồi đó, anh vẫn tốt, còn lên chức, em có thể yên tâm mà đi. Lưu Linh khẽ run lên, cắn môi mở to mắt nhìn hắn giống như muốn ghi mãi hình ảnh của hắn vào đầu vào tim cô.