Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 53 : Chất Vấn Công Chúa

Cung Ninh Thọ sáng rực lên với vô số cây đèn cầy đỏ thẫm hừng hực cháy. Ánh lửa phản chiếu pho tượng Quan Âm điêu khắc bằng gỗ mun đặt ở cuối phòng. Căn phòng tĩnh lặng không tiếng động. Một lát sau, có một cung nữ bước vào, hướng về phía vị khách nhân đang an tọa cạnh bàn trà và thưa: -Cách cách hiện thời đang an giấc, mời ngài... trở về... -Ta chỉ muốn gặp cách cách một lúc thôi – Dương Tiêu Phong đáp chắc chắn - Sẽ không làm phiền nàng quá một khắc. Cung nữ kia được lệnh tiễn khách, thành thử nói: -Hay là ngài sáng sớm đến đây tìm? Dương Tiêu Phong biết cách cách cố tình tránh mặt nên lắc đầu tỏ vẻ bất mãn: -Ta đã đến đây nhiều lần vào buổi sáng, chiều và trưa, lần nào các người cũng bảo giờ đó cách cách xuất cung. Trưa nay cũng chính miệng ngươi nói cách cách rất bận, bảo ta giờ này đến tìm nàng thì họa may. Cung nữ sực nhớ quả nhiên lúc sáng sớm có nói với y như vậy, thành ra áy náy thưa: -Nhưng mà hiện tại... Lời chưa nói xong, Dương Tiêu Phong đã phẩy tay, giọng kiên định: -Ngươi vào trong nhắn lại với nàng, tối nay bổn quan sẽ chờ ở đây! Cung nữ nọ không biết làm sao hơn đành để khách ngồi đó, cúi chào rồi trở lui. Còn lại một mình, Dương Tiêu Phong ngồi trong sảnh khá lâu, tới chừng không nhịn nổi nữa bèn đi xuôi theo dãy hành lang dẫn đến một thư phòng, mặc kệ sự can ngăn của toán cung nữ. Đứng trước cánh cửa đóng im ỉm của một thư phòng trang trí hết sức hoa lệ, Dương Tiêu Phong vòng tay tham kiến, lúc ngẩng đầu lên thì thấy chiếc bóng mảnh mai của một nữ nhân in lên cánh cửa sổ, nhưng sau vài giây thì đèn trong phòng vụt tắt, cơ hồ nàng chẳng nghe tiếng thỉnh an. Đêm khuya cung cấm yên lặng như tờ. Có vài cơn gió thổi phớt phơ làm cành trúc chuyển động lao xao. Mặc cho có kẻ đứng chờ thâu đêm, Tân Nguyên cách cách tuyệt nhiên không mở cửa. Bình minh hôm sau... Mây xanh xanh, trời mát dịu. Mẫn Mẫn tiểu thư theo chân An đích phúc tấn vào cung Khôn Ninh thăm thái hoàng thái hậu. Bà cảm thấy sức khỏe không được tốt nên không cùng ấu chúa thượng triều sáng nay. Sau khi chào hỏi, Mẫn Mẫn xin phép bà đến ngự hoa viên dạo chơi. Tuy nhiên nàng không tới đó mà lẳng lặng đi, chẳng hiểu vô tình hay hữu ý lại lạc bước tới khu điện Thái Hòa. Đúng giờ bãi triều, nàng trông thấy trong đám quan viên lớn nhỏ lục tục đi ra có một bóng dáng quen thuộc lững thững cất bước, phong thái vẫn cứ như thường lệ, uy nghiêm oai vệ, chỉ hiềm cách quá xa nên không trông rõ mặt. Vậy mà nàng vẫn cảm nhận được sắc diện tươi tỉnh, đôi mắt không hề vương nét cười của y. Đầu óc trống rỗng, Mẫn Mẫn trân trối nhìn y đi xuống bậc cấp, lại nhìn y băng ngang qua khoảnh sân trước điện. Xung quanh còn những người khác đi cùng, chẳng hạn như Khang thân vương trứ danh là bậc hiền thần, Mộc Đình Quý ung dung nho nhã và vài vị quan viên, nhưng cớ làm sao trông y vẫn cô độc lẻ loi đến thế? Nhiều giọt nắng ban mai tỏa xuống vai y, chan hòa tựa như tình cảm của nàng trong giây phút này. Thứ cảm tình thâm sâu, tuy chứa chan mà không tài nào chạm tới trái tim y được. Mẫn Mẫn tiểu thư chợt cảm giác buồn, tự hỏi bản thân nàng có điểm gì không tốt đâu? Nàng vừa thân phận cao quý vừa duyên dáng mỹ lệ hơn hẳn dân nữ đó. Tuy nhiên gia cảnh sang trọng hay dung mạo của nàng đối với y không có nghĩa gì. Càng nghĩ, Mẫn Mẫn càng cảm thấy tủi phận bẽ bàng. Tâm trạng của nàng lúc này đây cũng như âu thạch nam trên đồng hoang Tô Cách Lan, vẻ ngoài rạng rỡ như vậy song không che đậy được tâm hồn cô liêu quạnh quẽ. Phía trước mặt, Dương Tiêu Phong đang đi bỗng dưng đứng sững lại ngoái đầu nhìn về phía sau lưng. Mẫn Mẫn giật mình, vội rụt cổ, dán chặt lưng vào bức tường cạnh đó, tim đập như trống dồn. Chờ vài phút, nàng len lén thò đầu ra thì chỉ còn thấy bộ quan phục màu trùng dương thật xa. Người đó đi xa mãi, sắp sửa biến mất ngoài đại môn. Như bị một bàn tay vô hình thôi thúc, Mẫn Mẫn hấp tấp chạy rảo theo hàng hiên lát đá bạch ngọc chỉ để trông thấy dáng y khuất dần. Đám thái giám và thị vệ thình lình trông thấy nàng, có hơi kinh ngạc nhưng vì đều biết nàng là ai nên cũng chỉ nhìn nàng rồi thôi. Dương Tiêu Phong sau hồi quay nhìn người theo dõi mình thì tiếp tục sải bước, vì lúc nãy thượng triều, chân đứng đó nhưng lòng nóng như tơ vò, chẳng biết lâu hay chóng, đến lúc tan triều vội tới cung Ninh Thọ. 0o0o0 Tân Nguyên cách cách đang ngồi trên giường, chân buông thỏng xuống sàn. Xung quanh giường bày các loại bút, mực và thanh trúc. Loại giường quý tộc này, đầu giường có nhiều ô vuông nhỏ, bốn phía có màn lụa che, phía trên có trần, hai bên giường gắn bậc tam cấp. Căn phòng ngủ xa xỉ. Cửa sổ màn gấm đính hạt châu che rũ xuống, ngăn cách với hậu viên thành một vùng trời riêng. Bàn tay của cách cách cầm bút lông giơ lên, rất chậm rất chậm kẻ từng nét. Cặp mắt nàng trong veo như nước, đôi con ngươi đen láy, cánh môi son đỏ như hoa hồng. Động tác nàng thật chậm, mạn điều tư lý như nước chảy cỏ bay. Khóe môi khẽ cười tựa hồ mang theo chút bễ nghễ. Vì cửa phòng mở toang nên Dương Tiêu Phong có thể nhìn thấy nàng đang vẽ chân dung của một nam nhân lên thanh trúc, thầm cảm khái nàng rất có hoa tay. Dung mạo Cửu Dương hiện ra rõ ràng, góc cạnh sắc nét, mắt sáng mày rậm, thần cốt tú khí tiêu sái giống hệt người thật, thêm đôi tròng mắt trong cương có nhu tựa hồ sâu không thấy đáy. Nhìn nàng vẽ tranh lên thanh trúc, Dương Tiêu Phong thầm nghĩ “cách cách thật biết tiết kiệm. Thường thường những phi tần trong hoàng cung sống rất phung phí. Họ không vẽ trên thanh trúc vì thấy chúng quá thô nên ưa thích vẽ trên lụa hơn. Chỉ vài thước lụa thôi là đã tốn mười mấy lượng vàng...” Dương Tiêu Phong đang cảm thán thì có tiếng hô cắt đứt dòng suy nghĩ. Cung nữ bên cạnh nhún chân, tiếng thông báo vang lên lanh lảnh: -Bẩm cách cách, có Phủ Viễn tướng quân đến viếng. -Mời vào. Tân Nguyên cách cách nghe có khách tới, lập tức cuộn bức họa lại để trên giường, đứng lên đi đến bàn trà và an tọa. Cung nữ nọ lễ phép dang tay mời khách vào phòng, xong lại kéo ghế mời ngồi và rót trà ra hai chung. Dương Tiêu Phong vừa an tọa, Tân Nguyên cách cách liền nhận biết sắc diện của vị khách nhân này tựa hồ rất khẩn trương, thành thử mỉm cười hỏi ngay: -Bấy nhiêu năm quen biết nhau, chưa bao giờ thấy tướng quân đến đây viếng thăm bổn cung, nay vì nữ nhân nào khiến ngài đại giá quang lâm vậy? Câu hỏi đầy ngụ ý làm Dương Tiêu Phong khựng lại một chút, không ngờ bao ngày gặp lại nhau, cách cách đã thay đổi khá nhiều. Lòng thầm nghĩ những khí chất của nàng đã biến hoá, thủ đoạn cũng biến hoá, hơn nữa sự sắc bén trong lời nói rất giống thái hoàng thái hậu Hiếu Trang. Suy xét tới đây, Dương Tiêu Phong lại nghĩ “được rồi, nếu như nàng đã thích nói kiểu ấy, ta cũng chẳng cần che giấu làm chi. Vả chăng quan hệ giữa ta và cô ấy sớm đã sờ sờ ra đó, cứ đường hoàng bày cho nàng xem...” Nghĩ là làm, Dương Tiêu Phong đáp ngay, không màng giấu giếm: -Thần đến xin cách cách thả một nô tì ra khỏi tân giả khố. Tân Nguyên cách cách hẳn nhiên biết kẻ nô tì đó là người nào thế mà vẫn vờ hờ hững hỏi: -Là ai? -Nữ tử thần y. -Nữ Thần Y vào tân giả khố hay hoán y cục thì đã sao? – Tân Nguyên cách cách nghe tánh danh của vị lang y giang hồ lập tức so vai. Đôi mắt đẹp não nùng mở to ánh nét kinh ngạc - Cô ta thân phận chỉ là một nô tì thấp hèn, đến làm những công việc lặt vặt của một nô tì đáng làm thì có gì không đúng? Dương Tiêu Phong nghe vậy không uống trà nữa, đặt chung sứ xuống bàn, bất mãn nói: -Nhưng khố sai hoàn cảnh khắc nghiệt. Hơn nữa cô ấy đến đó không phải chỉ làm công việc dành cho một người mà phải “bao biện” công việc cho cả một đoàn người. Thần nghe nói chính là mệnh lệnh của bề trên. Thêm vào đó, cô ấy thân phận vốn không phải là a hoàn mà là cứu nhân của đương kim thánh thượng... Tai nghe vị hôn phu thốt một tràng, Tân Nguyên cách cách chỉ ngồi im nhẹ nhàng giơ tay vén tóc qua vai, kiên nhẫn chờ cho Dương Tiêu Phong dứt lời, tiếng nói ôn nhuận mới vang lên: -Tướng quân đau lòng à? Ngài ưa thích cô ta? Hai câu hỏi thẳng thừng của cách cách thật khiến cho không chỉ riêng một mình Dương Tiêu Phong sững sờ, mà cung nữ đứng cạnh đó cũng thẫn thờ nét mặt. Sao lạ như vậy? Cả hai người thầm hỏi, ở tuổi của cách cách, việc hôn phu mình đối xử thân mật và tỏ vẻ khẩn trương tới nữ nhân khác không làm nàng băn khoăn? Sau hồi ngạc nhiên, Dương Tiêu Phong thấy cách cách thẳng thắn vậy bèn quyết định ở trước mặt nàng thừa nhận tình cảm chân thật trong lòng. -Phải! - Dương Tiêu Phong gật đầu - Thần rất thích nữ tử có công cứu giá này. Tuy nàng xuất thân bình dân mà rất thanh cao, có nghĩa khí, có tánh thương người. Thần chân thành hi vọng nàng không giống vận mệnh bất thường của những thành viên trong bang hội phục Minh. Thần lại càng hi vọng cuộc đời nàng có thể sớm ngày chuyển biến tốt hơn, có được hạnh phúc nên có chứ không giống như bây giờ ở tân giả khố chịu đựng mọi cực khổ. Cung nữ thân cận của cách cách khẽ chau mày, tự nhủ trang nam tử này phải sở hữu lá gan to hơn hùm gấu mới dám cả gan thú nhận là trong lòng đã có hình bóng nữ tử khác, trong khi vị hôn thê của y lại là một vị cách cách quyền quý cao sang, là lá ngọc cành vàng của triều đại Mãn Châu. Một chuyện động trời mà trước nay chưa ai dám làm. Về phần Tân Nguyên cách cách... Nàng lắng tai nghe nhưng không phản ứng gì, lẳng lặng nhìn y, suy xét xem trong lời thú nhận đó của y có mấy phần chân thật. Tuy nhiên nghe tới đoạn cuối cùng, nàng bất thần cất tiếng hỏi: -Ngài đang trách ta? Lúc này, Dương Tiêu Phong nhìn cách cách với ánh mắt đầy kiên định, tia nhìn hướng về phía nàng không hề lẩn tránh. -Thần không dám. Chỉ là cách cách hành xử quá cứng rắn, không hề lưu lại cho cô ấy một đường lui. Bị trách là người lòng dạ sắt đá, chung trà trong tay Tân Nguyên cách cách chợt khựng lại khi đang uống. Nhãn quan nàng vụt sáng, rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu. -Bổn cung làm vậy là có lý do riêng – Quả nhiên, cách cách nói. Nàng nói rồi nhấp thêm ngụm trà nữa, nhẹ giọng tiết lộ nguyên nhân: -Vì bổn cung thấy Cửu Dương hắn si tình sư muội, nên muốn nữ tử thần y đến tân giả khố để hắn có thể đứng trên cầu Vĩnh Định nhìn thấy cô ta. Dương Tiêu Phong nghe nguyên do rồi có vẻ bán tin bán ngờ. Lòng hoài nghi bản thân có nghe lầm hay chăng, mắt ngạc nhiên nhìn cách cách xong cũng dần dần hiểu ra, tự hỏi cách cách yêu Cửu Dương sâu đậm đến dường nào mới có thể làm chuyện như vậy? -Còn nguyên do thứ hai - Tiếng của cách cách lôi chàng về với thực tại - Bổn cung làm vậy là ta muốn ngài đối với nữ tử đó tạo một khoảng cách. Ngài nên nhớ bản thân ngài là ai, thân phận thế nào so với nàng, và thần quyền Nam hiệp là do ai sát hại? Tuy hôm đó ngài không trực tiếp ra tay giết hắn nhưng cũng là gián tiếp chỉ định, mặc kệ ngài lúc đó đang tuân theo lệnh của ai. Cho nên bổn cung không muốn ngài quá gần gũi cô ta để tránh mai này khó xử, vì nếu mai này cô ta biết được chân tướng thật sự sẽ nghĩ gì? Lời nhắc nhở của cách cách khiến tâm thần của vị hôn phu nàng hỗn loạn. Nàng nhắc để cho y chú ý rằng người con gái đó có nề nếp Hán triều, tiếp nhận nền giáo dục truyền thống. Ả tuy chưa từng cùng Tần Thiên Nhân có một đêm ái ân nhưng lại cùng với y là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Cho dù y không còn nữa nhưng phụ nữ phải giữ thái độ là xuất giá thì phải tòng phu. Tần Thiên Nhân mới là phu quân của cô ta. Cô ta sẽ chờ đợi y suốt cả cuộc đời, chờ y trở về cùng dung nạp tình cảm. Đây là con đường nhất định phải trải qua của các cô gái thời cổ đại sau khi kết hôn. Tân Nguyên cách cách khuyên một hồi nhưng đoán người đối diện nàng vẫn còn chưa cam lòng đành thở dài nói: -Mối tình giữa ngài và cô ta sẽ không đạt kết quả gì đâu. Bổn cung thật không muốn một khúc hợp tấu tiêu hoàng mà dẫn đến một mối tình sai lầm giữa thịnh thế! Đoạn, cách cách nói thêm: -Còn nữa, theo như những gì ta biết thì cô ta không hề yêu ngài, trước kia đã không, hiện tại cũng không, về sau cũng sẽ không. Tân Nguyên cách cách xuất ngôn âm điệu êm ái, thật mà hư, hư mà thật, như có như không nhưng lại khiến mặt mày của người đối diện tựa hồ đang phủ một lớp sương lạnh. Dương Tiêu Phong ngồi đó không lên tiếng. Không khí thư phòng nặng nề vô cùng. Có đến gần một khắc, Tân Nguyên cách cách mới lên tiếng xóa tan bầu không gian yên tịnh: -Ngài không cần lo, từ nay bổn cung sẽ hạ lệnh cho Viên ma ma chăm sóc cô ta thật chu đáo là được. Dương Tiêu Phong miễn cưỡng gật đầu, xong sực hiểu chàng cũng chỉ cần có vậy, mục đích của buổi chuyện trò sáng hôm nay đã đạt được thành thử cáo lui. Tân Nguyên cách cách mỉm miệng cười tiễn khách ra khỏi phòng, nhân tiện trao đổi thêm vài lời về tệ nạn nha phiến và kế hoạch sắp thực hành vào đầu thu trước khi y rời khỏi. Dương Tiêu Phong đáp câu được câu mất, tâm trạng tựa hồ để ở đâu đâu. Người đi khuất rồi, Tân Nguyên cách cách mới thở nhẹ một tiếng, thầm nhủ y thực sự là một người hiếm thấy, ngoài tướng mạo nhân trung long phụng lại còn rất si tình, Mẫn Mẫn đã không sai khi yêu y.