Nghịch thiên ngô ứng hùng
Chương 1 : Lão tử đã trở lại!
“Đưa giấy phép lái xe, giấy lưu hành xe đây!” Ngô Viễn Minh một tay cầm điếu thuốc đã gần tàn, một tay uy phong lẫm liệt vung vẩy bảng kiểm tra dạ quang của CSGT, quát mắng tên tài xế đang cúi đầu vâng dạ trước mặt. Tên tài xế bị Ngô Viễn Minh chộp trúng trong lòng than khổ, cười cầu tài đưa giấy tờ cùng với một điếu thuốc thơm cho Ngô Viễn Minh: “Đồng chí cảnh sát, làm việc đêm thật vất vả, mời hút điếu thuốc.”
Nương theo ánh sáng từ đèn pha xe, Ngô Viễn Minh liếc nhanh điếu thuốc, liền bĩu môi: chẳng qua là một một điếu thuốc rút ra từ một bao thuốc 10 NDT mà thôi. Ngô Viễn Minh ném điếu thuốc sắp tàn trên tay ra, tiếc nuối lắc đầu nói : “Không biết điều.” Đưa tay ra giật lấy giấy tờ xe và giấy phép lưu hành xe, tùy tiện lật qua, hỏi tên tài xế: “Chở cái gì? Chở bao nhiêu?”
“Chở bột giặt cho một xưởng hóa chất, chuyến này chở một ngàn lẻ năm mươi thùng.” Viên tài xế kia thắc thỏm chỉ vào xe tải của mình. Cũng khó trách viên tài xế kia lo âu, xe của hắn trọng tải lớn nhất chỉ có tám tấn, mà mấy thùng này mỗi thùng lại nặng tới tám kí lô, tổng cộng lại quá tải bốn trăm kí, nếu như là ở các trạm kiểm tra khác, quá tải có bốn trăm kí, thường thường cảnh sát giao thông cũng chẳng làm khó phẩy tay cho đi. Nhưng là, ở trạm kiểm tra này thì chưa chắc: cánh tài xế thường qua lại con đường này truyền nhau câu vè: Gặp phải cảnh sát Ngô Viễn Minh, không chết cũng bị lột tầng da!
“Quá tải bốn trăm kí lô, trừ hai điểm, phạt hai trăm!” Ngô Viễn Minh mặt lạnh như tiền, thuận tay liền viết xong hóa đơn phạt đưa cho viên tài xế xui xẻo kia: “Trong vòng ba ngày phải đến ngân hàng Công thương nộp phạt, trễ hẹn tự gánh hậu quả.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ quá tải có bốn trăm kí, anh lại phạt tôi tới hai trăm …” Viên tài xế xui xẻo kia kêu thảm phân trần, nhưng Ngô Viễn Minh đã đối với tên xui xẻo này vung tay : “Giấy phép lái xe của anh, với giấy phép lưu hành xe.”
“Đồng chí cảnh sát, mời hút điếu thuốc.” Một gã tài xế mới tới, cũng lái một xe trọng tải tám tấn, chỉ xem thể tích hàng chở thì cũng chẳng lớn hơn xe chở nguyên liệu bột giặt kia mấy, chỉ là hàng xe chở lại là than cốc. Viên tài xế xe chở nguyên liệu bột giặt một bên ngấm ngầm nguyền rủa Ngô Viễn Minh đoạn tử tuyệt tôn, một bên tự an ủi chính mình: xe phía sau khẳng định bị phạt còn thảm hơn mình!
Cũng nương theo ánh đèn pha, Ngô Viễn Minh phát hiện tên tài xe này đưa thuốc không phải là một điếu, mà là một bao thuốc xịn còn chưa bóc, dưới hộp thuốc dường như còn đè lên thứ gì, Ngô Viễn Minh nhân lúc cầm giấy phép lái xe cầm luôn lấy bao thuốc, phát hiện dưới bao thuốc còn ép thêm ba tờ một trăm NDT, Ngô Viễn Minh cũng không kiêng dè, nghênh nga nghênh ngang đem bao thuốc cùng tiền mặt nhét vào túi quần, vung tay nói với viên tài xế: “Anh chở quá tải, dỡ hàng vào trạm kiểm tra một chút hẵng đi.” Giờ đã vào trời thu, Ngô Viễn Minh phải vì trạm kiểm tra chuẩn bị ít nhiên liệu sưởi qua mùa đông.
Xe chở than cốc dỡ xuống chừng nửa tấn, Ngô Viễn Minh mới gật đầu cho đi. Không lâu sau, gần sắp hết ca, Ngô Viễn Minh lại chặn một xe tải lại. Chiếc xe này cũng là chở bột giặt, chỉ là chở có tám trăm thùng, hơn nữa giấy tờ đầy đủ, thế nên kinh nghiệm phạt tiền đầy người, lại thêm thành tích ưu tú, đã được coi như người kế nhiệm chức đại đội trưởng như Ngô Viễn Minh, không ngờ lại không tìm ra được một lí do để phạt, đến cả trợ thủ mới Thôi Hứng Á đều toát mồ hôi thay Ngô Viễn Minh, thầm nói chẳng lẽ kỷ lục phạt tiền mỗi xe tất phạt tất ăn của phó đội trưởng của chúng ta sẽ bị phá vỡ ư?
“Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi rồi chứ?” Tên tài xế nói mang chút đắc ý, hắn vì ứng phó khỏi bị cảnh sát giao thông kiểm tra phạt tiền, đã cố ý chở ít hàng, chỉ cần đủ tiền dầu chở, bỏ luôn lợi nhuận, chỉ vì không muốn lại phải đi ngân hàng xếp hàng nộp phạt, mất công mất việc thì đã thôi, chứ giấy phép còn bị gạch trừ điểm mới khổ. Trong lòng chắc chắn, vị tài xế này cũng không cần xun xoe đưa thuốc cho Ngô Viễn Minh như hai người trước đó, Ngô Viễn Minh trong lòng đương nhiên cũng không thoải mái.
“Thôi Hứng Á, cậu đem đồng chí tài xế này đi vào trạm kiểm tra làm một bản ghi an toàn lái xe, hiếm khi có được một tài xế tuân thủ pháp luật như thế.” Ngô Viễn Minh xem ra đã vứt bỏ kỷ lục mỗi xe tất phạt tất ăn của mình, bảo trợ thủ Thôi Hứng Á dẫn tài xế đi ghi chép lại, xem ra còn tính toán đem vị tài xế này làm một tấm gương điển hình. Chẳng qua ngay khi viên tài xế kia cùng với Thôi Hứng Á vừa vào khuất trong trạm, Ngô Viễn Minh liền rón rén lại gần đèn trước của xe, từ thắt lưng rút ra một cái chày sắt không gỉ xinh xắn đẹp đẽ …
“Choang xoảng!”
“Đừng ghi vội, đi ra đây!” Ngô Viễn Minh đốt điếu thuốc, chỉ vào bóng đèn xi nhan đã vỡ còng queo, hầm hừ nói với viên tài xế đang từ trong trạm vội vã trở ra: “Vừa rồi còn không để ý thấy, đèn xi nhan này của anh sao lại vậy? Chạy ban đêm đèn xe không đầy đủ rất nguy hiểm có biết không? Nếu đêm bất chợt có sương mù thì sao? Có biết an toàn vận tài là gì không? Không biết quy tắc an toàn giao thông à?”
“Quái nhỉ?” Viên tài xế kia nhìn bóng đèn xi nhan rách nát há hốc mồm, thầm thì tự nói : “Từ xưởng hóa chất đi ra, mình nhớ rõ ràng vẫn còn tốt mà, làm sao lại hỏng chứ?”
“Chạy ban đêm đèn xe lại hư, có nguy cơ xảy ra tai nạn không an toàn, phạt hai trăm, trừ hai điểm…” Động tác xé hóa đơn phạt tiền của Ngô Viễn Minh trước giờ đều rất tài hoa, rất được các cô em ở hộp đêm khen ngợi.
Bởi vì kỷ lục mỗi xe tất phạt tất ăn không bị phá, cho nên buổi tối Ngô Viễn Minh ngủ rất ngon, sáng sớm ăn xong bữa sáng tại quán xong, Ngô Viễn Minh lên xe cảnh sát đúng giờ đến đội cảnh sát giao thông làm việc. Trong kế hoạch của Ngô Viễn Minh, chức đội phó đội cảnh sát giao thông của hắn muốn bỏ chữ ‘Phó’ đi, chính là trong mấy ngày này, cho nên Ngô Viễn Minh tất phải đi làm đúng giờ, để lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo khi đến đội cảnh sát giao thông tuyên bố mệnh lệnh nhận hay đuổi có thể vào bất kì lúc nào.
“Ngô đội trưởng, anh đến rồi à.” Thôi Hứng Á, vốn đã đối với Ngô Viễn Minh bội phục sát đất, đứng trước cửa chào hỏi, Ngô Viễn Minh mỉm cười gật đầu, hắn cũng rất thích cậu cảnh sát giao thông mới này … thích nhất là cái tính thích giành trả tiền giùm mình của hắn.
“Sắp đến giờ làm việc rồi, sao xe của Đường đội trưởng còn chưa tới nhỉ?” Thôi Hứng Á nhìn vào bãi đỗ xe trước cửa cơ quan thắc mắc, Đường đội trưởng mà Thôi Hứng Á nhắc đến chính là chánh đội trưởng của đội cảnh sát giao thông này, một gã trung niên gầy gò cực kì hiếu sắc. Ngô Viễn Minh cũng phát hiện hiện tượng kỳ quái này, trong lòng thầm hoan hỉ, khẳng định rằng hiệu quả mà mình bố trí tỉ mỉ lâu nay rốt cuộc đến.
Ngô Viễn Minh cũng không phải mừng hụt, đúng tám giờ rưỡi, Ngô Viễn Minh đã nhận được mệnh lệnh cho hắn làm quyền đội trưởng đội cảnh sát giao thông của huyện ủy, về phần vị chánh đội trưởng đội cảnh sát giao thông Đường Bân mà theo lẽ còn mười lăm năm nữa mới đến tuổi về hưu, nghe nói đã được kiểm sát thành phố mời đi ‘uống trà’ rồi. Cho nên, là đội phó thứ nhất Ngô Viễn Minh, lẽ đương nhiên được tiếp nhận vị trí của Đường Bân.
Tuy là lãnh đạo không có nói rõ Đường Bân làm ra chuyện gì, nhưng đang được đám cảnh sát vây quanh chúc mừng Ngô Viễn Minh lại biết rất rõ ràng. Vào một buổi tối tháng trước, Đường Bân được Ngô Viễn Minh mời đến một khu giải trí ăn chơi, ông anh ruột của Ngô Viễn Minh kiêm ông chủ khu giải trí ấy ở trong li rượu của Đường Bân đã vô tình cho vào ít thuốc giúp tăng ‘cảm xúc’, lại đem một cô ả dáng người nóng bỏng cho Đường Bân vui vẻ một đêm. Đương nhiên, Ngô Viễn Minh, là một vị công chức công chính liêm minh, kiêm cấp dưới của Đường Bân, sẽ không xúi giục họ hàng của mình chụp lén hình lúc Đường Bân đang ‘vui vẻ’ … Chỉ là Ngô Viễn Minh đem bao cao su mà Đường Bân đã dùng qua đưa đến chỗ thanh tra thành phố.
Tin tức truyền ra, không nói đến việc đội cảnh sát giao thông trên dưới cùng anh em bè bạn liên tục tới nịnh nọt chúc mừng, cánh tài xế bám theo đường Quốc lộ 302 làm ăn không ai không nghe tin tái mặt, rầu rĩ than thở sau này chắc chết đói, mấy kẻ lanh lợi đã bắt đầu lo liệc bán xe chuyển nghề, tránh voi chẳng xấu mặt nào? Chẳng qua sự buồn rầu lo âu của cánh tài xế cũng chẳng kéo dài bao lâu, ngay tối hôm Ngô Viễn Minh thăng chức, một tin tức đáng được cánh tài xế đốt pháo ăn mừng đã truyền ra : chính ngay buổi tối hôm được thăng chức, sau khi uống say từ khu giải trí về, bởi vì dùng di động chụp hình đám dân phòng đang đánh đập mấy người bán rong, bị đám dân phòng phát hiện liền cho hắn một trận tơi bời, đến khi được đưa đến bệnh viện, thì đôi mắt đã vĩnh viễn khép lại …
Tiện nói thêm một câu, nghe nói Ngô Viễn Minh khi bị đám dân phòng vây đánh, lúc đó có người nghe thấy Ngô Viễn Minh gào khóc giải thích với đám dân phòng : “Oan quá, em đâu phải chụp hình mấy anh, mà là chụp hình cô chủ gánh nướng kia kìa, quần áo của cô ả bị mấy anh xé nát, em chụp cô ta mà!” Đương nhiên, kiểu đồn đãi này chỉ là tin vỉa hè của đám dân đen, ở lễ truy điệu của Ngô Viễn Minh đương nhiên sẽ không bị nhắc đến …
*Chú: Đọc trong truyện các độc giả sẽ thường thấy xuất hiện từ dân phòng (dịch từ thành quản, một cơ quan tương đương dân phòng bên mình). Khác với ở VN, ở Trung Quốc, đám dân phòng này có quyền lực khá lớn, lại đa phần xuất thân từ những thành phần cải tạo ... nên cách hành xử khá dã man, là một trong những loại người bị dân chúng ở thành thị Trung Quốc, đặc biệt là dân nghèo, cực kì căm ghét. Ở VN mình đôi khi dân phòng mình cũng có chuyện, nhưng đa phần đều hành xử tương đối có tình người! Các độc giả đừng nhầm nhé.
“Cứu mạng!!!” Ngô Viễn Minh hai tay quơ quào từ trên giường nhảy bật dậy, trong lúc la hét giãy dụa, bị vấp phải gờ giường khiến hắn ngã sầm xuống, đầu cùng với mặt đất thân mật tiếp xúc, ngoài việc hết sức đau đớn ra, cũng khiến cho Ngô Viễn Minh tỉnh táo lại … Bị đám dân phòng quây đánh chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tỉnh táo suy nghĩ ra điểm này, Ngô Viễn Minh thở phào một hơi, kiệt sức nằm sấp trên mặt đất lạnh giá thở hổn hển.
“Thế tử, thế tử, cậu bị sao vậy?” Bên ngoài phòng truyền vào tiếng kêu la hoảng sợ của một ông già. Ngô Viễn Minh mơ hồ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, những nhớ mãi không ra chủ nhân tiếng kêu đó là ai. Đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng lạch xạch, được kéo ra, một luồng sáng nến lùa vào căn phòng ngủ tối đen của Ngô Viễn Minh, ánh sáng lóa lên làm cho hai mắt hắn bị quáng, trong lúc mơ mơ màng màng, Ngô Viễn Minh thấy một lão già mặc áo dài mã quải tiến vào, trên tay lão còn nâng một ly bệ nến bằng đồng, ánh nến lấp loáng chiếu lên người lão, có thể nhìn thấy lão còn tết lên một búi tóc.
Ngô Viễn Minh ậm ừ hỏi : “Ngươi là ai, ta đang ở chỗ nào vậy?”
“Thế tử, cậu làm sao thế? Ta là lão nô Ngô Phúc của cậu mà, cậu đang ở thư phòng của mình chứ đâu?” Lão Ngô Phúc già nua gấp đến kêu hoảng : “Thế tử, nhất định là cậu bị ác mộng dọa rồi. Ngô Lộc, Ngô Thọ, Ngô Hỉ, ba cái tên chết toi chết dịch các ngươi mau tới đây, thế tử bị ác mộng dọa này!”
“Thư phòng của chính ta sao? Ngô Lộc? Ngô Thọ? Ngô Hỉ? Thư phòng của ta?” Ngô Viễn Minh lẩm nhẩm lặp đi lặp lại các từ này, trong đầu loạn xạ, lúc thì là cảnh đấu dế chơi chim trong những căn phòng cổ sơn son thếp vàng, lúc lại là cảnh di chuột giật phím bắn Đột kích trong một căn phòng bê tông tường gạch, lại có lúc thì áo hồng xúng xính nghênh cưới cô dâu mới cao chưa đầy thước ba, lúc lại là ôm một bó hoa hồng đỏ tươi đứng dưới lầu kí túc xá nữ mòn mỏi chờ đợi, đến cả khi Ngô Phúc tóc bạc phơ phơ liều cái thân xương già đến dìu đỡ hắn hắn cũng không phát hiện ra.
“Cha, có chuyện gì thế?” Mấy âm thanh trẻ trung vang lên trộn lẫn với tiếng bước chân lộn xộn mau chóng lại gần. Lúc này, mấy giá nến trong thư phòng đều đã được Ngô Phúc đốt lên, mà mắt của Ngô Viễn Minh cũng dần dần thích ứng với ánh sáng, nhìn rõ thấy có ba tên thanh niên chừng hơn hai mươi xông vào, toàn là cạo trọc nửa đầu trước phía sau thắt bím, rõ rành rành là trang phục cổ thời Mãn Thanh. Ngô Phúc gấp gáp kêu ba tên thanh niên kia : “Ba thằng yếu nhớt kia, mau tới nâng dìu đại vương tử, đại vương tử mà bị trầy một miếng da, ta lột da các ngươi hết!”
Ba tên thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh hợp lực, không mất chút sức đã nâng Ngô Viễn Minh đưa lại lên giường. Tuy nói Ngô Viễn Minh hẳn là lần đầu gặp mặt bọn họ, nhưng trong đầu Ngô Viễn Minh lại nhận ra gã tuổi hơi lớn gọi là Ngô Lộc, gương mặt cơ bắp kia gọi là Ngô Thọ, còn tên thanh niên khỏe nhất mà gương mặt cũng trẻ nhất gọi là Ngô Hỉ, hơn nữa Ngô Viễn Minh còn biết ba gã thanh niên kia đều là con của lão già Ngô Phúc, hình như còn là gia bộc của mình. Điều này khiến Ngô Viễn Minh càng thêm rối loạn : “Ta là ai? Ta là Ngô Viễn Minh? Vậy những người khác thì sao?”
“Thế tử, cậu nhất định lại gặp ác mộng rồi.” Ngô Phúc già nua vừa giúp kiểm tra xem Ngô Viễn Minh có bị ngã xây xát chỗ nào không, vừa lải nhà lải nhải : “Đại vương tử à, lão nô biết cậu vì bị hoàng thượng bác trả tấu chương xin về quê thăm người thân mà phiền lòng, nhưng xin cậu hãy hết sức giữ gìn thân thể của mình, lão vương gia còn ở Vân Nam chờ cậu trở về, sau này cậu nhất định sẽ có cơ hội trở về mà.”
“Cha, ánh mắt của thế tử tán loạn, hình như đang lơ mơ.” Tên thanh niên tên Ngô Thọ lanh lợi nhất, nhìn ra được tình trạng tinh thần của Ngô Viễn Minh không được tốt, bèn đề nghị : “Hay là chúng ta đi tìm thái y tới đây, bốc cho thế tử mấy thang thuốc giúp trấn định tinh thần.”
“Đừng tìm thái y, mấy tên thái y đó không đáng tin, toàn là bọn thám tử cả.” Ngô Phúc lắc đầu gạt bỏ đề nghị của con, lại nói cho đứa con út : “Ngô Hỉ, ngươi chạy nhanh, mang nhiều bạc một chút ra ngoài, tìm Chu Hồi Xuân, Chu lang trung tới chữa trị cho đại vương tử.”
“Có cần phải thuận tiện sang bẩm cho cách cách một tiếng?” Ngô Hỉ vâng dạ xong lại hỏi, vừa nghe xong, Ngô Viễn Minh theo phản xạ đã kêu to : “Không cho phép! Không được bẩm báo cho ả! Ta không muốn phải nhìn bất kì người nào trong nhà ả đó!”
“Rõ!” Ngô Hỉ làm một lễ nửa quỳ xong, vội vàng chạy ra khỏi thư phòng. Lúc này Ngô Viễn Minh mới thở phào một tiếng, kiệt sức nằm phịch trên giường. Vào lúc này, Ngô Viễn Minh đã dần dần nhớ ra thân phận của mình, mình hình như là một vị đại thế tử (con trưởng nhà vương gia – dịch giả chú) của một vương gia đời nhà Thanh, mà lão Ngô Phúc trước mặt đây lại chính là lão gia nhân già nhà mình, Ngô Lộc, Ngô Thọ cùng Ngô Hỉ ba tên kia cũng là sinh trong nhà mình. Mà cái cảnh bọn dân phòng hung thần ác sát kia, chỉ là kết thúc một cơn ác mộng kéo dài, trong giấc mộng đó, mình tên là Ngô Viễn Minh, là một gã cảnh sát giao thông tác phong còn có thể tính là đoan chính …
“Ngô Phúc.” Ngô Viễn Minh khẽ khàng kêu. Lão Ngô Phúc đang giúp bôi thuốc lên những chỗ da bị tím của Ngô Viễn Minh ngẩng đầu lên, hiền hòa trả lời : “Thế tử, lão nô nghe.”
“Ta hỏi lão, ta là ai? Ta tên là gì?”Ngô Viễn Minh còn hơi choáng váng, hỏi. Ngô Phúc trước là ngẩn người, lập tức đã rõ ràng, cậu chủ nhỏ nhất định là bị cơn ác mộng làm thất thần, đến mức quên luôn cả tên của chính mình. Ngô Phúc đáp, giọng cung kính: “Bẩm thế tử, thế tử họ Ngô, chính là con trưởng của vương gia Bình Tây vương Ngô Tam Quế, chồng của công chúa Hòa Thạc Kiến Ninh, trật nhất phẩm đại thần kiêm lĩnh thái tử thái bảo, tên là Ngô Ứng Hùng.”
“Ta là Ngô Ứng Hùng!” Ngô Viễn Minh ngồi phắt ngay dậy, Ngô Viễn Minh đã nhớ ra, mình chính là Ngô Ứng Hùng, con cả của Ngô Tam Quế, cũng chính là cái tên bị bà xã cho mọc sừng, lại bị đôi gian phu dâm phụ hợp sức cắt mất sinh thực khí (tức là bộ phận truyền giống, hehe – dịch giả), sau đó còn bị Khang Hi chặt đầu, Ngô Ứng Hùng! Con cả của tên đại Hán gian Ngô Tam Quế, Ngô Ứng Hùng! Lúc này cũng không phải là thế kỉ hai mươi mốt, mà là đầu tháng giêng năm Khang Hi thứ tám!
Nghĩ đến đây, vốn đã cả người kiệt sức Ngô Viễn Minh mồ hôi lạnh giàn giụa, không biết lấy sức lực từ đâu ra, nhảy phắt một cái từ trên giường xuống, cũng không để ý ba tên gia nhân vẫn còn đứng cạnh, luống cuống tay chân vội vã cởi quần mình ra, vừa cởi vừa dùng cái cổ họng đã bởi vì gấp gáp mà ú ớ rền rĩ : “Ngô Phúc, mau đưa đèn lại đây! Ta muốn xem thử xem, xem xem cái của quí truyền giống của ta còn hay không …!!!”
“Của quí của ta còn hay không…?!” Tiếng gào rú của Ngô Viễn Minh tựa như sói tru, quỷ hú, trong đêm tuyết truyền vang đi rất xa. Nói tóm lại một câu thôi, phủ phò mã của Ngô Viễn Minh tuy rằng tọa lạc tại ngõ Thạch Hổ ngoài cửa Tuyên Vũ, nhưng mà tiếng rền rĩ của hắn, đến cả đám Ngự tiền thị vệ đang trực tại cửa Chính Dương của Tử Cấm Thành đều nghe rõ rành rành! Làm cho đám thị vệ tội nghiệp này nghi thần nghi quỷ một thời gian, còn tốn tiền mua nến nhang giấy tiền cúng bái Hồ tiên. Chỉ là đáng thương nhất vẫn là dân chúng xung quanh ngõ Thạch Hổ … Giá nhà đất của bọn họ chỉ trong một đêm đã giảm một nửa.
“Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn tổ tông … Vẫn còn.” Rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, Ngô Ứng Hùng liền ngã phịch xuống đất, trong lòng gào thét : “Lão Kim hại người không ít mà …”
Sau khi Ngô Viễn Minh lại được Ngô Lộc và Ngô Thọ nâng lên giường, khoảng chừng qua nửa canh giờ, vị lang trung chủ của Hồi Xuân đường nằm tại Hạnh Lâm giới lâu nổi danh kinh thành xưa nay, Chu Hồi Xuân mới được Ngô Hỉ mời tới, thật ra cũng không phải Ngô Hỉ lười biếng làm việc không cố gắng, chỉ là vị Chu lang trung này ban đầu nói thế nào cũng không chịu đồng ý đến xem bệnh cho con trưởng của tên đại Hán gian, còn nói cái gì mà nếu Ngô Ứng Hùng bệnh chết mới càng vui lòng người … Có thể làm cho một vị lang trung vốn lấy việc chữa bệnh cứu người làm nghĩa vụ mà nói ra những lời như vậy, Ngô Viễn Minh kể ra cũng tính là có một không hai từ trước tới nay. Sau cùng còn nhờ Ngô Hỉ quỳ xuống van lạy Chu Hồi Xuân, đến cả trán cũng bị tóe máu, Chu Hồi Xuân mới miễn cưỡng theo Ngô Hỉ tới Ngô phủ.
Sau khi tiến vào thư phòng, vốn mặc áo khoác da điêu Chu Hồi Xuân sắc mặt cực kì khó chịu, đến cả chào hỏi một tiếng cũng không làm, liền trực tiếp ngồi phịch xuống mép giường Ngô Viễn Minh, nói năng xách mé : “Bị giấc mơ làm sợ? Vào lúc nào?” Vừa nói, Chu Hồi Xuân từ trong ngực móc ra một miếng lụa mỏng bọc lấy tay phải, sau đó mới nắm lấy cổ tay Ngô Viễn Minh mà bắt mạch. Hành động vô lễ cùng khinh miệt này làm cho Ngô Viễn Minh cảm thấy rất khó chịu, nếu tại thế kỉ hai mươi mốt, nếu ai dám làm vậy với hắn, Ngô Viễn Minh sớm đã nổi nóng xử lí rồi.
“Chu lang trung, mời dùng trà.” Ngô Phúc đem một chén trà nóng đặt bên cạnh Chu Hồi Xuân, khẽ giọng nói : “Thế tử của bọn ta là ở nửa canh giờ trước bị giấc mơ làm kinh sợ, vốn đang ngủ ngon lành, đột nhiên lại la hét sợ hãi từ trên giường ngã xuống.” Sự nhiệt tình của Ngô Phúc cũng coi như hoàn toàn bị dội gáo nước lạnh, Chu Hồi Xuân nghiêm mặt đến cả liếc lão một cái cũng không thèm làm, chỉ hừ lạnh một tiếng coi như đáp lời, nhưng Chu Hồi Xuân lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc : “Hử! Quái lạ!”
“Chu lang trung, thế tử của chúng ta làm sao vậy?” Ngô Phúc bị Chu Hồi Xuân kinh ngạc mà bị hù dọa không ít, vội vàng hỏi : “Chu lang trung, chẳng lẽ thế tử nhà chúng tôi bệnh rất nặng sao?”
“Thế tử mạch thận dồi dào mạnh mẽ, quả thật hiếm thấy, với thân phận địa vị của thế tử, không ngờ còn có thể làm được đến mức này, thật là khiến người ta vạn phần khâm phục.” Chu Hồi Xuân trả lời rốt cuộc làm Ngô Phúc thờ phào một hơi, mà Chu Hồi Xuân lúc này sắc mặt cũng đỡ hơn một chút, buông thời tán thưởng từ trong thâm tâm: “Thế tử may sinh là con trưởng của Bình Tây vương, nhất phẩm đại thần, ngạch phụ (tức phò mã) của công chúa Kiến Ninh, trong nhà vợ đẹp hầu xinh đâu chỉ thành đàn, thế mà còn có thể giữ gìn thanh khiết như thế, nếu như tiểu nhân không có đoán sai, thế tử chí ít đã ba tháng không gần nữ sắc phải không? Thật khiến người thán phục, thật là khiến người thán phục.”
Trong thư phòng của Ngô Viễn Minh chỉ đốt có bốn ngọn nến, ánh sáng không được tốt lắm, nên Chu Hồi Xuân tuyệt không có chú ý bọn người Ngô Phúc, Ngô Lộc đang nháy mắt ra dấu cho mình, vẫn chỉ không ngừng ca ngợi mạch tượng của Ngô Viễn Minh, lại nhớ tới thằng con duy nhất của mình mà tứ đổ tường (tức là cờ bạc, trai gái, rượu chè, hút xách) đều đủ cả, không dằn nổi còn bồi thêm: “Đáng hận thằng khuyển tử kia của ta, chưa đến ba mươi đã lấy bốn bà vợ nhỏ còn chưa đủ, lại thường xuyên đi tới khu ngõ Bát Đại ong bướm kia mà chơi bời trai gái, nếu như hắn có thể có được một nửa lòng tự tôn tự ái của thế tử, cũng không phải suốt ngày xin lão phu bốc cho thuốc Hoàng Hoàn sáu vị (không biết là thuốc gì, đoán chắc là thuốc cường dương bổ thận – dịch giả).
“Chu lang trung, nếu quả là mạch đã bình thường, vậy mời ông viết phương thuốc, để lão đây sai người đi bốc.” Ngô Phúc vốn một mực ngồi đảo chậu than thấy Chu Hồi Xuân càng nói càng nhạy cảm, nhịn không nổi cắt lời lải nhải tự nói của Chu Hồi Xuân, vừa nói, Ngô Phúc vừa dùng que cời than đưa một khối than đang cháy đỏ lại gần mặt mình, để cho Chu Hồi Xuân có thể nương ánh than hồng mà nhìn thấy ánh mắt lão. Mà lão Chu Hồi Xuân kia cũng cực kì tinh quái, thấy ánh mắt Ngô Phúc như muốn cứa cổ giết gà nhìn mình nháy mắt ra hiệu, cùng với vẻ mặt hầm hầm của Ngô Viễn Minh, lập tức biết rằng mình có thể đã vô tình xúc phạm đến nỗi đau ngầm của Ngô Viễn Minh, liền lập tức ngậm miệng không nói đến chuyện mạch tượng nữa, đến trước bàn giấy viết phương thuốc.
Lão Chu Hồi Xuân mà Ngô Hỉ mời tới tuy lắm mồm, nhưng lại là thần y dân gian đệ nhất chốn kinh thành, đến cả thái hoàng thái hậu Hiếu Trang cũng từng mời lão vào khám qua chứng đau nửa đầu của mình, mà Ngô Viễn Minh căn bản là không bị bệnh gì, chỉ cần cho uống ít thuốc an thần bổ khí là có thể nhập nhèm cho qua. Vì vậy cho nên Chu Hồi Xuân hạ bút viết đơn tự nhiên là bút múa như bay, chỉ trong chớp mắt đã viết xong phương thuốc đưa cho Ngô Phúc: “Đến phòng thuốc của ta mà bốc, ba chén nước sắc thành một bát, một ngày ba thang, uống liên tục hai ngày là khỏe hẳn.”
“Đa tạ Chu lang trung, Ngô Hỉ, mau tống Chu lang trung trở về, tiện đường lấy thuốc luôn.” Ngô Phúc vạn phần cảm ta nhận lấy, liền an bày con út tiễn Chu Hồi Xuân trở về. Những lão Chu Hồi Xuân này lại không vội đi, hơn nữa trong giọng nói còn có chút châm chọc xách mé nói với Ngô Viễn Minh: “Thế tử, ta phát hiện mạch gan của ngài rất yếu, nghĩ chắc là thường ngày có nhiều chuyện bận rộn mệt mỏi, tích lo lắng mà làm thương gan, chuyện phàm tục xin thế tử nghĩ thoáng một chút, đến giang sơn người Hán chúng ta đều đã tặng người khác, còn có chuyện gì đáng đau thương hơn chuyện này đâu.”
“Mẹ, ngươi nói quách là ông già của ta đem giang sơn tặng cho Mãn Thanh đi cho rồi.” Vốn gian trá thành tính như Ngô Viễn Minh lúc này thần trí đã khôi phục không ít, đương nhiên nghe ra ý ngầm của Chu Hồi Xuân, chẳng qua Ngô Viễn Minh cũng nghe qua lão Chu Hồi Xuân này là một lão già bảo thủ cứng đầu cứng cổ … Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang từng hạ chỉ muốn cho Chu Hồi Xuân vào Thái y viện làm việc, nhưng Chu Hồi Xuân lại mượn cớ mình mang bệnh nặng, kiên quyết không chịu cúi đầu trước Mãn Thanh. Mà Hiếu Trang vì để tra xét xem Chu Hồi Xuân có phải nói bậy không, trước sau từng phái mấy nhóm thái y đi kiểm tra Chu Hồi Xuân, nhưng đều chẳng có kết quả mà về, cuối cùng đành phủi tay bỏ mặc. Lão già cứng đầu phân biệt Mãn Hán này đến cả Hiếu Trang còn dám chống đối, nếu lại cúi đầu trước loại đại thần có chức không quyền như Ngô Ứng Hùng thì mới gọi là lạ.
“Đa tạ Chu lang trung đã quan tâm, Ngô Viễn … Ngô Ứng Hùng ta xin nghe.” Ngô Viễn Minh vốn là loại người thà chết không chịu thiệt, liều mạng chiếm tiện nghi, đến cả mồm mép cũng không chịu thua thiệt người : “Chẳng qua ta cũng nhắc nhở Chu lang trung một chuyện, mấy lời kiểu này ấy mà, ở trước mặt ta nói nói cũng bỏ qua, chứ như nói để kẻ nào lắm mồm lắm miệng nghe được … hắc hắc, Chu lang trung có lẽ không sợ chết, nhưng mà con trai cùng cháu nội cũng Chu lang trung chỉ sợ là …”
“Thế tử bỏ qua, là lão hủ hồ đồ.” Chu Hồi Xuân thầm mắng mình nhiều chuyện, nhớ nhung triều cũ, thù hận Mãn Thanh chính là tội chết tru di cả nhà, tuy rằng lão dùng thủ đoạn độc môn lừa được thái y, thoát khỏi tội lớn kháng chỉ, nhưng cũng bị cung đình Mãn Thanh ghi sổ, nếu như lời vừa nói mà truyền ra, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng. Cho nên Chu Hồi Xuân không dám tiếp tục chửi xéo Ngô Viễn Minh, thậm chí cả tiền khám bệnh cũng không dám thu, liền cáo từ rồi chạy như bay, khiến cho kẻ vắt cổ chày ra nước, chiên muỗi lấy dầu, cẳng cò róc thịt như Ngô Viễn Minh lại bớt đi một khoản tiền khám bệnh đêm khuya không nhỏ.
“Thế tử, cậu không nên hù dọa Chu lang trung.” Vốn hầu hạ trải ba đời nhà Ngô Ứng Hùng, Ngô Phúc, không chỉ trung thành một mực với Ngô Ứng Hùng, đồng thời cũng là một người hiền lành hiểu chuyện, vừa nấu thuốc cho Ngô Ứng Hùng vừa nói: “Vị Chu lang trung này tuy rằng ăn nói khó nghe một chút, lại trong lúc vô ý xúc phạm húy kị của cậu, nhưng mà ông ta là một người tốt chân chính, năm ngoái Ngao thiếu bảo hạ lệnh mở rộng khoanh đất*, đám người Hán đất ruộng bị khoanh kia không ít người đều đến thành Bắc Kinh ăn xin, mà phòng thuốc khắp kinh thành chỉ có Hồi Xuân đường của Chu lang trung là cấp thuốc cho đám ăn mày đó, không biết đã cứu sống bao nhiêu người Hán chúng ta …”
Ngô Phúc mang theo ý tốt lải nhải chỉ như đàn khảy tai trâu, với kẻ lương tâm đã hầu như không tồn tại như Ngô Viễn Minh, căn bản một câu cũng không nghe lọt, lúc này Ngô Viễn Minh chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ : “Trang Chu mộng điệp**, Trang Chu mộng điệp, Trang Chu mộng điệp …” Rồi đột nhiên, Ngô Viễn Minh lại chân trần ở trên giường nhỏm bật dậy, đem bốn cha con Ngô Phúc đều giật bắn người, vội vàng hỏi: “Thế tử, cậu làm sao thế? Thế tử, trên người cậu có chỗ nào không thoải mái ư?”
“Trang Chu mộng điệp …!!!” Ngô Viễn Minh không để ý lấy lời hỏi han đầy vẻ quan tâm của cha con nhà Ngô Phúc, chỉ là nhảy nhót vung tay múa chân, điên cuồng cười lớn mà nói: “Ta rõ rồi, ta cũng giống như là Trang Tử, mơ thấy kiếp sau của chính mình! Hahahaha…, Thanh triều, ông đây đã trở về!”
Hóa ra, từ trong ngắn ngủi một canh giờ sau khi tỉnh lại, Ngô Viễn Minh đã rõ ràng cái giấc mơ dài đằng đẵng kia đại biểu cho cái gì … Ý thức của mình ở thế kỷ hai mươi mốt đã quay về với thân thể kiếp trước. Nếu như đổi thành người khác, ý thức đột nhiên lại quay về thân thể kiếp trước của mình, khẳng định sẽ kinh hoảng lúng túng không biết làm sao, nhưng vị đại thế tử Ngô Ứng Hùng này của chúng ta lại không phải vừa gì, rõ ràng mọi chuyện không chỉ không có kinh hoàng, càng không vì vận mệnh bi thảm trong tương lai của mình mà suy sụp ý chí, mà lại chân trần xông ra đất tuyết ngoài phòng, khua tay múa chân hướng trời đêm mù mịt gào to: “Thanh triều, lão tử trở lại! Ông đây đã trở lại!”
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, màn trời đen kịt bỗng hạ xuống một bông hoa tuyết, hoa tuyết càng ngày càng lớn, mờ mịt trắng xóa, như là lông ngỗng rơi. Tựa như ông trời cũng đang vì Ngô Viễn Minh mà khóc lóc … Ta làm sao mà lại đưa tên cực phẩm cặn bã này đưa về thời đại này kia chứ? Không phải là tự tạo nghiệt sao?
*: Khoanh đất. Triều Thanh sau khi nhập đô vào Bắc Kinh, vì giải quyết công ăn việc làm cho quan binh Bát kỳ, quyết định cưỡng chiếm đất đai quanh thành Bắc Kinh, bèn hạ lệnh khoanh đất. Tháng 12 năm Thuận Trị nguyên niên quy định, đất đai vô chủ ở các châu huyện gần kinh thành của người Hán toàn bộ đều khoanh đất, chia lại cho đám binh đinh của các vương.
**Trang Chu mộng điệp: là tên người ta đặt cho một đoạn văn trong sách Trang tử của Trung Quốc. Đoạn văn này rất nổi tiếng, nó đã trở thành một điển tích thường dùng trong văn chương xưa ở Trung Quốc và Việt Nam. Nội dung như sau: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá".
Truyện khác cùng thể loại
316 chương
59 chương
65 chương
586 chương
481 chương
608 chương
379 chương
13 chương