Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 49 : Đại Kình Địch

Vài hôm sau... Lúc vầng thái dương bắt đầu núp bóng sau rặng núi cũng là lúc cánh cửa Thừa Thiên Môn chuẩn bị phong bế, chỉ có quan thần tay nắm thánh dụ mới được tự tiện ra vào. Vì vậy cho nên dân chúng kinh thành thường ví quảng trường này là “đường lên thiên,” ý muốn nói là khi vào thì khó tựa như lên trời. Quảng trường được xây dựng thành hình chữ đinh. Nét ngang trên đầu tượng trưng cho đường Trường An. Hai cổng bên phải và bên trái là hai đầu của thanh ngang đó. Ở bên ngoài quảng trường xây thêm hai cổng nhỏ hướng về phía đông tây tạo thành tam tọa môn. Nét dọc của chữ đinh ở hướng nam là Thiên Bộ Lang, nghĩa là hành lang ngàn bước. Còn nét hất là Trung Hoa Môn, tức là phần cuối cùng của chữ đinh, nằm ở hướng bắc của Chính Dương Môn. Cửa Ngọ Môn là cửa chính để vào hoàng cung, cửa vốn nằm ở phía nam và chỉ để dành riêng cho hoàng thượng ra vào. Thiên An Môn là cổng chính của hoàng thành. Ngọ Môn là cổng chính của Tử Cấm Thành. Tử Cấm Thành an vị giữa lòng hoàng thành. Trước mặt cửa Ngọ Môn có một con sông nhỏ mang tên Kim Thủy Hà, giữa sông ngự trị năm chiếc cầu hình vòng cung được xây bằng đá. Qua khỏi Ngọ Môn là ngoại triều tam điện và nội đình tam cung. Ngoại triều là nơi hoàng gia cử hành đại lễ, nơi đây gồm có các điện quang trọng như điện Thái Hòa, điện Trung Hòa và điện Bảo Hòa. Nội đình là nơi hoàng gia an nghỉ, nơi này gồm có cung Càn Thanh, điện Giao Thái và cung Khôn Ninh. Cổng Thừa Thiên Môn lúc bấy giờ đang được đóng kín, lại được cảnh giới hết sức nghiêm ngặt cơ mà chốc lát sau dưới ánh thái dương tà tà bóng xế có hai chiếc kiệu được khiêng vào. Người bước xuống kiệu là hai thiếu nữ vận áo đỏ, áo tím song bước hướng về phía viện thái y. Nữ nhân áo đỏ tuy đẹp tuyệt trần nhưng dáng điệu như hung thần ác sát, thần sắc bất thiện. Nữ nhân còn lại phong thái tao nhã. Nàng sở hữu dung nhan tươi tắn như đóa hoa thạch thảo, váy lụa cùng màu thêu hình uyên ương uốn lượn thướt tha. Mái tóc nàng đen và bồng bềnh như mây tết thành một bím dài buông thả sau ót, hai lọn tóc ở hai bên thái dương bay phất phơ tùy ý tự nhiên, trên đầu ngoại trừ một cây trâm bạch ngọc thì không còn thứ gì khác. Tuy đơn giản vậy mà vẫn tạo nên một vẻ nhu tình tự thủy, xúc động lòng người. Lại nữa ánh nắng chiều làm khuôn mặt nàng sáng lên, trông từa tựa một bức tượng thần mà người người kính phục. Thấy nàng áo đỏ khinh khỉnh bước bên cạnh nữ tử phượng giá thân chinh, nhiều cung nữ hối hả thoái lùi, không ai muốn chọc giận đến ác la sát. Đợi cho hai người họ đi được một quãng khá xa, từ đằng sau lưng mới có tiếng to nhỏ: -Mẫn Mẫn tiểu thư tánh nết ngang ngạnh, miệng mồm đanh đá. Năm nay đôi tám mà hành xử vẫn còn trẻ con. Một cung nữ khác thêm lời: -Muội nghe nói tiểu thư xuất khẩu thông thường không ra lý lẽ gì cả, chỉ là chuyên môn dùng danh nghĩa chèn ép nô tì, mắng họ là cẩu trệ. -Còn chưa kể đến tiểu thư lớn lối – Cung nữ khác nữa nói – Muội dám cam đoan với các tỷ là chân của tiểu thư chưa bước qua khỏi cửa Ngọ Môn thì thanh âm đã vang đến tận điện Trung Hòa rồi. Nghe nữ nhân đó phán chắc vậy, các cung nữ còn lại gập mình cười. Oo0oO Mẫn Mẫn tiểu thư vốn là ái nữ của em gái An đích phúc tấn, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, nhan sắc lộng lẫy đến nổi nguyệt thẹn hoa hờn. Nhưng ngặt nỗi một thiếu nữ xinh xắn như hoa như ngọc đó lại có tánh tình rất ư là bướng bỉnh, ít khi nghe lời phụ mẫu khuyên răn. Bất kể là trong thành hay ngoài thành, tiểu thư đều nổi danh “mục hạ vô nhân,” trừ Tân Nguyên cách cách ra thì ai cũng kị. Chẳng hạn như thấy bóng dáng tiểu thư từ xa, bọn binh lính, công công hay cung nữ đều hè nhau lẫn trốn vì lo sợ lỡ mà xuất khẩu không ưng sẽ bị mắng xối xả vào mặt. Hơn nữa trái ngược với tri kỉ của nàng là Tân Nguyên cách cách, Mẫn Mẫn tiểu thư tư chất rất tệ, vốn không phải nhân tài luyện võ hay một đối tượng có thể vận động tay chân. Tuy nhiên vài năm trước, thái hoàng thái hậu cưng chiều đã bảo Phủ Viễn tướng quân dạy nàng thuật cỡi ngựa. Dương Tiêu Phong nghe mà ớn lạnh cả người, cứ một mực ngoan cố từ chối, viện cớ nói rằng duyên số luyện tập, phàm là những người muốn trở thành cao thủ xuất quần bạt tụy đều phải tập từ khi còn rất nhỏ, bởi vì muốn học bất kỳ thứ gì đến mức đắc tâm ứng thủ thì đoạn thời gian quan trọng nhất chính là từ lúc năm đến mười tuổi. An đích phúc tấn nghe vậy liền nhìn thái hoàng thái hậu với ánh mắt thất vọng, xong thở dài nói: -Tướng quân mà không giúp, tiểu thư cả ngày ăn không ngồi rồi, chán đời sẽ tìm trò quậy phá cho xem... Rồi trước cặp nhãn quan trố lên vì kinh ngạc của Dương Tiêu Phong, phúc tấn thành thật tiết lộ: -Mấy hôm trước tiểu thư khoác y phục dạ hành, chờ nửa đêm len lén vào phòng cắt tóc đám a hoàn khiến cho sáng sớm họ thức dậy, phát hiện đầu tóc trụi lủi, người nào người nấy thét lên kinh hoàng, chấn động cả căn phủ... ...Sau một hồi bị “ép buộc,” Dương Tiêu Phong bất đắc dĩ đành tuân chỉ, mỗi ngày rầu rầu đưa nàng cùng đôi tuấn mã đến đồng cỏ ở ngoại thành. Và sau nửa năm huấn luyện, căn bệnh chán đời được trị dứt nhưng khổ nỗi tiểu thư lại mắc chứng háo sắc, thấy tướng quân là một mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha. Mẫn Mẫn tiểu thư từ lâu đã nghe đồn y là nam nhân có biệt danh lãnh khốc băng hàn, tự cổ chí kim chưa từng để nữ tử nào ở trong mắt thành thử nàng muốn làm nữ nhân đầu tiên chế phục và chiếm hữu cho bằng được y. Đương nhiên là năm đó, Tân Nguyên cách cách chưa nhận lệnh phối hôn của thái hoàng thái hậu. Lại nói về đám nô tì đang đứng tít đằng xa... Các cung nữ dõi mắt trông theo hai chiếc bóng mảnh mai mỹ lệ song bước tới viện thái y, lòng tự hỏi sao họ có thể trở thành một đôi tri kỉ trong khi tính tình không tương đầu, chính kiến cũng thường không tương hợp? Ánh trăng thấp thoáng đằng sau những cụm mây. Hoàng cung lặng phắt như tờ. Hiện thời là giờ dậu. Gió nhẹ, đêm lành. Lá cây khẽ khàng lay động. Bên song cửa của viện thái y, ánh nến chập chờn hắt ra. Khoảng sân phía trước kho chứa thuốc rộng thênh thang. Ở giữa sân đặt vài bộ bàn ghế đá, một giếng nước đã phủ rêu phong, bồn hoa tường vi nở rộ và vài hàng dương liễu. Một cảnh tượng đầy xuân ý say đắm lòng người. Phía trong kho thuốc, có một nữ tử tóc kết hình đuôi yến, thân vận y phục màu hồ thủy, vai khoác áo lụa trắng mỏng như sương đến trước cửa sổ chống khuỷu tay lên bệ, bàn tay ngọc nhẹ đỡ lấy cằm. Nàng nhìn như ngây dại ra ngoài song, gương mặt quả nhiên thấm ướt. Cặp mắt nàng tuy ngó cảnh sắc phía trước nhưng tâm trí để tận đâu đâu, hiển nhiên là nhìn nhưng không nhận thấy gì cả, còn bận nghĩ ngợi chuyện khác. Thời gian phảng phất như ngừng lại. Nàng không biết đã trải qua như thế bao lâu rồi. Chốc lát sau, từ trên không trung có đám mây đen bay qua mặt trăng khiến ánh trăng sáng trong khoảnh khắc bị mờ đi. Khí hậu cuối hè dần dà chuyển sang thu... Bất chợt, có làn gió thổi vào phòng, lướt qua cánh tay nàng làm thổi tung vạt áo. Nữ Thần Y giật mình ngẩng đầu lên, thấy sao long trì. Nàng đứng đó đã gần một canh giờ, bóng hình mảnh khảnh hòa vào màn đêm. Mỗi khi nghĩ đến Thiên Nhân, nàng lại nhớ tới đêm lạnh đầy gió ở bờ hồ của đồn Bạch Nhật. Ánh mắt chàng nhẹ nhàng như làn nước. Nàng khẽ lắc đầu cố xua đi nhưng kỷ niệm cứ dồn dập ùa về. Hình ảnh chàng cô đơn, nét mặt đau khổ, cách chàng ôm nàng trong vòng tay, sự dịu dàng của chàng. Nàng không thể nào quên được thân thể rắn rỏi đó, mi mục tuy không thanh tú ôn văn nhưng dáng vẻ phong lưu lỗi lạc tự nhiên toát lên một thứ khí chất tự tin. Cặp mắt sáng như sao khiến người ta nảy sinh cảm giác nương tựa và ngưỡng mộ. Hiện thời đại cuộc hỗn loạn, vật đổi sao dời, Nữ Thần Y tĩnh lặng mà nghĩ, chợt ước ao sự ra đi của nàng nếu được toại nguyện từ sớm thì âu cũng có thể xem là chuyện tốt, một lối giải thoát. Đang nghĩ vẩn nghĩ vơ bỗng có tiếng người nói chuyện, nàng vội khép cánh cửa sổ lại. Chừng một lúc sau, nàng nghe được tiếng bước chân đi đến trước cửa kho thuốc. Giọng nói của nhiều cung nữ: -Tham kiến Tân Nguyên cách cách, Mẫn Mẫn tiểu thư. Thấy hai thiếu nữ bước chân qua ngưỡng cửa, Nữ Thần Y từ lâu nghe danh công chúa, tức khắc gia nhập toán nô tì, cùng họ quỳ xuống tham kiến. Nhãn quan của Tân Nguyên cách cách đảo khắp kho thuốc rồi dừng lại ở nữ nhân mà trước khi đến đây, Mẫn Mẫn bảo trong lúc nàng không có trong hoàng cung, vị hôn phu của nàng nảy sinh mối tư tình lăng nhăng với một dân nữ. Lúc bấy giờ, các cung nữ thỉnh an hồi lâu vẫn không nghe động tĩnh gì nhưng không ai dám tự tiện đứng dậy. Nữ Thần Y cũng quỳ trên mặt đất, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Nàng nghĩ tự lúc ở ngoài cung đã từng nghe nhiều lời đồn đãi trớ trêu về vị trí của các vị cách cách và phi tần ở chốn hoàng cung sang trọng nguy nga này. Cho dù là lúc nào, nơi đâu, họ cũng không có được sự tự do. Họ chỉ như những món vật trang trí, khi đến ngày lễ hội, cần thì ra mắt, không ai quan tâm đến cảm nhận trong lòng. Mà đây là lần đầu tiên nàng tiếp kiến một cách cách, lòng có hơi hồi hộp, vẫn chưa hiểu tại sao cách cách lại thân chinh đến tận đây. Bởi nếu chỉ vì để coi mạch hoặc bốc thuốc thì cách cách đã không cần khổ công như vầy. Câu hỏi đó cứ ám ảnh lấy nàng như đang nhìn vào vực thẳm không đáy. Dù biết là nguy hiểm mà không khỏi tò mò, không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra, nàng thật muốn tìm hiểu lý do. Tân Nguyên cách cách và Mẫn Mẫn tiểu thư ung dung tiến lại gần. -Ngẩng đầu lên bổn cung xem. Nữ Thần Y nghe giọng nói sâu trầm phát ra từ phía trên. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên. Lệnh vừa hạ, Tân Nguyên cách cách liền phất tay cho đám cung nữ quỳ chung quanh lui hết, xong dùng những ngón tay thon dài mát lạnh, nâng cằm dân nữ lên, vừa nhìn vừa nhủ thầm “thật không tệ, nữ nhân này xinh như đóa hoa ngọc lan, thanh nhã động lòng người, bất kỳ nam nhân nào chỉ cần liếc mắt một cái là rất thỏa mãn...” Nghĩ rồi cách cách lại nhớ đến Cửu Dương, nhận biết cặp sư huynh muội này quả thật xứng đôi vừa lứa. Y khôi ngô tuấn tú, đôi mắt trong trẻo biết nói, tướng tá cao ráo anh tài. Ngoài diện mạo tuấn mỹ, thần thái của y cũng toát lên nét thông minh. Đứng thổi tiêu bên bờ hồ hôm nọ, dáng vẻ y thập phần anh tuấn tiêu sái, thân đo tám trượng, không hề có vẻ nhu nhược yếu đuối, lưng thẳng vai rộng, tuy rằng ăn mặc như một văn sĩ nhưng y lại gây cho người ta ấn tượng là một người thông hiểu võ công. Một trang nam tử phong độ phi phàm như thế lần đầu nàng mới gặp. Tuy nhiên trái ngược với ánh mắt nhu hòa của cách cách, Mẫn Mẫn tiểu thư khoanh tay, bĩu môi hỏi bằng giọng cộc lốc: -Ngươi chính là... Thấy tiểu thư bỏ lửng câu hỏi, Nữ Thần Y đáp: -Bẩm, dân nữ... Đúng lúc này, có một vị công công mang đến bình trà nghi ngút khói. Đột nhiên, Mẫn Mẫn tiểu thư quơ tay hất bình trà về phía trước. Nữ Thần Y hãy còn quỳ tại chỗ thành thử không tránh né kịp. Bình trà đổ đầy mặt nàng. Ngay sau đó, nàng lại cảm nhận như có vật gì đó ghim trên đỉnh đầu, đau đớn. Thì ra là miểng sành sắc bén đã cắt vào lớp da. Nước trà nóng hổi cũng từ trên tóc nàng chảy xuống thấm ướt mặt mũi và hai bên thái dương. Nàng vội lấy tay áo vuốt trán, thấy tay áo đẫm máu. Cơn thịnh nộ bất chợt của người đối diện cộng cơn đau rát làm Nữ Thần Y hoảng hốt kêu lên một tiếng. Mẫn Mẫn tiểu thư trừng phạt xong bình thản chà đôi bàn tay ngọc ngà vào nhau như đang phủi bụi. Cổ tay trắng nõn nà hơn cả trứng gà bóc, mắt cay cú liếc nhìn người nữ nhân. Nữ Thần Y tâm thần hoảng loạn, cắn môi tự hỏi chuyện này là sao? Nhưng nàng không cần phải đắn đo nhiều vì ngay sau đó, Mẫn Mẫn tiểu thư hất đầu bảo vị công công kia: -Ngươi ăn không ngồi rồi còn không mau giáo huấn ả! Công công tái mét mặt, quỳ thụp xuống lạy như tế sao, miệng liên tục vâng dạ. Ông vừa lật đật nhặt những mảnh vỡ vừa run run giọng giải thích: -Nữ tử thần y, để ta nói cho cô biết lý do mà tiểu thư đánh cô. Ở đây là hoàng cung, có quy cũ, khi mà chủ nhân thốt chưa hết câu, bọn nô tài như chúng ta không thể chen lời... Công công nói rồi ra hiệu cho Nữ Thần Y dập đầu cầu xin Mẫn Mẫn tiểu thư thứ lỗi trong khi ông nhìn Tân Nguyên cách cách, khổ sở phân trần: -Khẩn xin cách cách và tiểu thư độ lượng hãi hà mà khoan dung, cô ta không phải là thứ dân vô phép vô ưu, chỉ bất quá lời nói sai trái chẳng qua là dựa trên kiến thức hạn hẹp, mong cách cách và tiểu thư tha thứ một lần... Nữ Thần Y nghe vậy tức thời khụt khịt mũi, có vẻ xúc động khi thấy công công liều mình lên tiếng biện hộ cho sự ngu muội của nàng. Và nàng dĩ nhiên là hiểu ý ông, cho dù không thích thế nào đi nữa nhưng bắt gặp cú nháy mắt của ông cũng phải làm, cúi lạy chấp nhận mình xuất ngôn phạm úy. Thành thử nàng cúi đầu xá một cái, vì ở chốn hoàng cung này nàng phải tận lực hòa hoãn với các nhân vật bề trên, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể nổi lên xung đột. Quả nhiên lúc nãy, nàng có len lén quan sát dung mạo của vị tiểu thư con nhà An đích phúc tấn. Nàng nhìn Mẫn Mẫn, thấy thiếu nữ này khi bước đi thì cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, tư thái ưu nhã nhưng thần tình dương dương tự đắc thật giống như ánh sao trong bầu trời đêm cao cao tại thượng, hấp dẫn tầm mắt của đời tuy nhiên lại làm cho đời không ai dám chạm tới... Đang suy nghĩ miên man, Nữ Thần Y giật mình trở về hiện tại. Công công lời vừa mới dứt, Mẫn Mẫn tiểu thư liền chỉ gương mặt già nua, lớn tiếng quát: -Láo toét! Ý của ông là nếu ta không thứ lỗi cho tiện nữ này thì ta sẽ trở thành một kẻ bụng dạ hẹp hòi sao? Công công hoảng hồn, dập đầu bai bải nói: -Tiểu thư đã hiểu lầm rồi, tiểu nhân thật sự không dám có ý đó... Mẫn Mẫn tiểu thư không để cho ông lão nói hết, gằn giọng xen ngang: -Ông có ý gì ta không cần biết, ta đến đây cốt ý muốn nói cho các ngươi hay... Nữ Thần Y phập phòng khi Mẫn Mẫn tiểu thư dừng lại một chút, dùng tia nhìn mang đậm nét phong phạm của một tiểu thư cao ngạo quyền quý, thần thái cực kỳ cao sang, ánh mắt ngạo nghễ hướng về phía nàng đang quỳ mà tiếp lời: -Phàm là ai muốn hại tỷ muội ta, hoặc dám đoạt đàn ông của chúng ta. Ta sẽ không tha thứ cho một người nào cả! - Mẫn Mẫn tiểu thư hàm ý chỉ Tân Nguyên cách cách là thân thuộc. Lời nói của Mẫn Mẫn tiểu thư không chỉ khiến cho hai kẻ một già một trẻ đang quỳ hoang mang cả trí óc, mà chi tiếc quan trọng nằm ở khúc sau cũng làm cho đám cung nữ hoặc bất cứ ai nghe được đều phải ngẩn mặt ra mà nhìn. Cho nên toán cung nữ ở ngoài sân tích tụ lại thành một nhóm, tò mò coi màn “kịch vui” trước mắt. Công công cũng là người ngoài cuộc, dĩ nhiên không thông hàm ý ẩn trong câu răn đe. Riêng Nữ Thần Y thầm hiểu Mẫn Mẫn tiểu thư ý nói bản thân là lan tâm huệ chí, thông hiểu thi thư, phồn hoa gấm vóc. Chỉ có cô ta mới xứng với nam nhân mà thiên hạ tôn lên hàng đệ nhất tài tử của triều đại Mãn Châu, một kẻ trắc mạo phong lưu, dáng dấp oai vệ hơn cả nhất đại đế vương tám tuổi đã đăng cơ là Khang Hi ấu chúa. Vì y đã từng cầm quân trừ quyền thần, định bờ cõi, văn tài võ lược, nhuệ chí hơn người. Chỉ có hai người họ mới xứng đôi vừa lứa, là một cặp uyên ương hồ điệp do thiên địa hợp thành. Lại nói về công công... Đợi Mẫn Mẫn tiểu thư nói xong, công công vò đầu: -Tiểu thư nói gì, tiểu nhân hồ đồ không hiểu... -Là ta đang nói tiện nữ này – Mẫn Mẫn tiểu thư phẩy tay, vẻ bất cần - Không phải ông! Đoạn, nàng quay sang tình địch đang quỳ dưới chân: -Những lời ta nói, ngươi nghe có hiểu không? Nữ Thần Y toát mồ hôi ra đầy trán, lắp bắp: -Bẩm... dân...nữ... Nàng chưa khẳng định lại nhận một cái tát như trời giáng. -Hỗn xược! – Mẫn Mẫn tiểu thư chau mày - Trước mặt ta và cách cách không tự xưng “nô tì?” Nữ Thần Y quỳ đó bất động, đôi môi lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc, nói không nên lời trong khi Tân Nguyên cách cách than thầm trong bụng “Mẫn Mẫn, ngươi rốt cuộc là đang muốn diễn kịch gì cho ta xem đây?” Mẫn Mẫn tiểu thư xuống tay xong cười lạnh: -Thế nào, hồ ly tinh, một bạt tai này rốt cuộc là muốn hay không muốn thừa nhận lời cảnh cáo của ta? Mẫn Mẫn tiểu thư tuy là người gây sự nhưng dường như trong giọng nói có mang theo nửa điểm ủy khuất. Gương mặt của Nữ Thần Y cứng đờ, tự nhủ “thái hoàng thái hậu nói cái gì là người Mãn có lòng dạ từ bi, cái gì là tế nhị, hết thảy đều bị nữ nhân lá ngọc cành vàng này ném bỏ hết...” Mà đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nữ tử phách lối như thế. Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử không hề có chút ôn nhu của một tiểu thư khuê các, ngược lại còn cường thế, một nữ tử máu lạnh, đáng cho đời khinh nhờn. Rồi kết cục, nàng cũng hiểu. Hóa ra họ đến đây là để cảnh cáo nàng đừng bao giờ nảy sinh một ý tưởng điên rồ nào mà đi tranh giành nam nhân đã từng trải qua chiến tranh, cải chính, là cột trụ của hoàng triều Mãn Châu. Song, nàng định nói ra lòng dạ thật sự của mình nhưng cuối cùng vẫn không thể, quay hàm cứng đờ, đau đến độ nhấc môi không nổi. Mẫn Mẫn tiểu thư đã không khách khí tát nàng một bạt tai, so với vừa rồi lực đạo của cú đánh này còn mạnh hơn tốc độ của bình trà khi nãy, làm cho nửa bên mặt của nàng dần dần hiện lên phiến đỏ. Máu từ trong khóe miệng bắt đầu ứ ra. Nữ Thần Y lại nhớ tới những lời cảnh báo của nam nhân đó nói với nàng. Thì ra là hoàn toàn có thật. Y kể cho nàng nghe những câu chuyện tàn khốc ở hậu cung này là có mục đích. Y nói “nàng ngây thơ như thế, sẽ có ngày tự chuốt họa vào thân thôi. Vậy hãy đồng ý theo ta đi, vì đằng sau bức tường phú quý vinh hoa của hoàng cung là những thực tế tàn nhẫn. Cung điện tuy mang dáng vẻ yên bình, cao sang không lường nhưng thật ra có quá nhiều sinh mạng vô tội bị chôn vùi trong bóng tối...” Những gì y nói nghe qua cũng đúng. Ví như lúc này đây, đôi mắt của Mẫn Mẫn tiểu thư vẫn dữ dội như muốn giết người, vung tay định tiếp tục hành hung. May sao đúng thời điểm Nữ Thần Y đinh ninh rằng nàng chuẩn bị lãnh vài cái tát nữa thì Tân Nguyên cách cách đột ngột lên tiếng: -Đủ rồi, người đâu, giải cô ta tới khố sai. Nếu không có lệnh của bổn cung thì không được trở ra ngoài.