Phong Vũ Thanh Triều 2

Chương 42 : Đa Tình Tự Khổ

Đêm càng lúc càng sâu. Từng cơn gió mang theo hơi lạnh từ phía thủy hồ phảng phất. Vầng trăng khuyết bị mây mờ che phủ. Ếch trong ao sen cũng ngừng ộp oạp kêu khiến cho bóng đêm tịch liêu càng toát nên vẻ trống trải lạ thường. May mà một lát sau có ánh trăng nhợt nhạt ló ra khỏi áng mây, rọi xuống vườn cúc vàng đôi chút ánh sáng. Nữ Thần Y phát hiện vũng máu trên mặt đất có màu đen sẫm, tức thời kinh ngạc. Rồi nàng thấy Dương Tiêu Phong bưng tay lên chèn ngực, mắt khép chặt thì biết sự tình nghiêm trọng. Chung quanh lại không có ai. Lúc nãy, toán cung nữ và công công thấy tướng quân nổi trận lôi đình liền giục nhau giải tán. Nỗi thống khổ làm động vết thương, Dương Tiêu Phong khụy xuống đất. Tất cả đều là bởi vì yêu một người, lại không được người đó chấp nhận. Nàng chẳng những cự tuyệt tình yêu của chàng, còn xem chàng không đáng giá một xu. Mà chàng có cái gì không tốt? Dương Tiêu Phong tự hỏi. Chàng có tài có quyền, dáng dấp lại tuấn lãng phi phàm. Nữ nhân đều tự động hiến thân tới cửa, nhưng chàng cũng không muốn họ, chỉ cần nàng thôi. Nhưng nàng thì sao? Người thiếu nữ trước mắt chàng thoạt nhìn thiện lương, điềm đạm đáng yêu như thế. Nàng cứ như một đóa hoa nhỏ yếu ớt bên bờ suối nhưng lòng dạ so với đá cuội còn cứng hơn. Quả thật, Nữ Thần Y quỳ xuống trỏ tay chỉ vũng máu màu đen, thấp thỏm hỏi: -Là ai đả thương ngài? Nàng nói rồi suy nghĩ trên cõi đời này chỉ có ba người có khả năng đó, bèn đoán: -Là ai đả thương ngài? – Nữ Thần Y lặp lại câu hỏi - Có phải là Ngao Bái? -Ta chưa từng so tài với hắn. Nghe Dương Tiêu Phong đáp, Nữ Thần Y thoáng cau mày vì nàng kết luận cũng không thể nào là Tần Thiên Nhân, bèn đoán Cửu Dương hiện thời được thả. -Thất ca huynh ấy thế nào? – Nàng mừng rỡ hỏi - Có khỏe không? Dương Tiêu Phong nghe câu hỏi đó thì biết bấy lâu nay chàng tự mình đa tình. Lòng ngập tràn thất vọng, Dương Tiêu Phong vụt đứng dậy quay lưng bỏ đi. Nữ Thần Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hoảng hốt gọi to: -Đại nhân đi đâu đó? Dương Tiêu Phong không quay mình. Nữ Thần Y lập tức khua chân đuổi theo. -Ngài đang bị thương, phải đi hay sao? Dương Tiêu Phong vẫn không dừng bước, ngược lại càng di chuyển nhanh hơn. -Khoan hãy đi! – Nữ Thần Y gọi giật, hươ tay níu lấy vạt áo màu trùng dương - Bây giờ ngài đang đau, phải đi chẩn mạch thoa thuốc chứ! Nữ Thần Y nói vừa dứt lời đã thấy Dương Tiêu Phong té xuống đất bất tỉnh... …Đêm tối… Trên hành lang của viện thái y. Hàng trăm cái chuông đồng nhỏ xíu treo đung đưa. Chúng va chạm vào nhau, khua lên những âm thanh leng keng, cứ theo hướng gió lùa mà hòa tấu. Lúc cánh cửa kho thuốc mở ra liền xuất hiện một nữ nhân vẻ mặt kiều diễm. Tay cầm lọ thuốc, nàng sải bước đi vào. Ở đằng cuối phòng, Dương Tiêu Phong đang ngồi im lìm trên sập, hai tay buông thõng, lưng tựa vào vách. Chàng đối với biểu hiện hồi hộp của nàng về sự an nguy của Cửu Dương mà tuồng như không thấy, sắc mặt trầm tĩnh, cứ chăm chú nhìn thẳng ra đằng trước. Nữ Thần Y rất muốn thăm dò tình trạng của sư huynh. Nàng vội đi tới chỗ đặt chiếc sập, đến sát tới mức đùi gần như chạm vào tay Dương Tiêu Phong rồi mới dừng lại, từ từ quỳ xuống đối diện. Khuôn mặt diễm lệ của nàng chỉ cách chàng có vài tấc, hơi thở thơm mát như hương hoa lan. Ở khoảng cách rất gần đó, từ trên người nàng truyền đến một mùi thơm đặc biệt của phái nữ khiến tim chàng đập mạnh một cái. Mùi hương thanh khiết lan tỏa. Dương Tiêu Phong bỗng cảm thấy cả trời đất chỉ còn mỗi kho chứa thuốc này là tồn tại. Và chàng ước gì thiên hạ chỉ còn mỗi chàng với nàng thôi, để mọi hoài nghi hay ân oán nhân gian đua nhau dừng hết ở ngoài cánh cửa kia rồi. -Đây là lọ thuốc có thể chữa các vết thương bị ứ máu – Nữ Thần Y nói - Tiểu nữ đã căn dặn thái y dùng đại hoàng hòa cùng trạch lan, trân châu thảo, giả nhỏ lấy nước để thoa lên bên ngoài vết thương... Nàng vừa nói vừa nhìn Dương Tiêu Phong, lúc này mới phát hiện bệnh nhân hãy còn vận quan phục. -Ngài mau cởi y phục ra. Lời vừa tuôn khỏi cửa miệng, Nữ Thần Y liền biết mình nói sai. Bằng chứng là nàng nghênh đón cặp mắt sâu hút của người đối diện, hai má không tự chủ thình lình đỏ lên. -Tiểu nữ không có ý gì khác! – Nàng ngượng ngùng xua tay đính chính – Xin ngài đừng hiểu lầm! Dương Tiêu Phong sau hồi nhìn nàng chằm chằm thì cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà cởi áo ra. Lồng ngực rắn chắc như pho tượng đồng đập vào mắt Nữ Thần Y, làm nàng sực nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa hai người vào đêm hôm trước. Nàng nhớ lồng ngực này thật ấm áp, thật mạnh mẽ... bỗng nhiên cảm thấy bản thân sắp thở không nổi. Nàng mím chặt đôi môi, xong mở lọ thuốc ra thoa một cách vội vàng, ý đồ che giấu tay chân luống cuống của mình, và cũng muốn đánh gục cái cảm giác xung động lạ kỳ đang bất thần trỗi dậy. Mà hết thảy phản ứng đó đều rơi vào trong mắt Dương Tiêu Phong, tuy nhiên trong giây phút này lại hoàn toàn khác hẳn, tâm tư không còn hứng khởi với ý nghĩ trêu chọc nàng nữa.