Phong Vân

Chương 86 : Kinh thệ (2)

Nàng đã không cần hắn thì hắn chỉ còn một cách duy nhất là hủy diệt nàng, để tránh việc nàng vào tay kẻ khác! Chưởng kình chưa đến, mặt đất trong phạm vi một trượng quanh Tuyết Duyên đã bị bắn nát, văng tung tóe, nàng tựa như đang đứng trên đỉnh cây cột lớn cao hơn trượng, chẳng hề có lấy một chút sợ hãi. Bởi vì nàng có lòng tin tuyệt đối! Trong lòng nàng cũng mang một tình yêu mãnh liệt không gì thay đổi được, nàng muốn mau chóng đánh bại Thần Tướng để còn quay lại cứu A Thiết. Chỉ thấy nàng không chút hoang mang, song chưởng khẽ vừa lật, hai đạo chưởng kình mạnh mẽ bắn ra, xoắn lại thành một mũi nhọn sáng lòa, dũng mãnh nghênh tiếp hồng quang của Diệt Thế Ma Thân. Đây phải chăng là Di Thiên Thần Quyết? Hai luồng sức mạnh tuyệt thế va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ vang trời, đồng thời phát một màn ánh sáng chói lòa trắng đỏ đan xen. Ngôi nhà của A Thiết bị hào quang chấn động lập tức đổ sụp xuống! Sức mạnh mới khủng khiếp làm sao! Không một ai có thể nhìn thấy được kết quả trận chiến trong màn hào quang ấy ra sao. Không một ai có thể thấy hai cỗ lực lượng này đáng sợ ra sao? Có lẽ ngay cả Thần lúc ngộ ra hai đại thần công này cũng không biết được hai loại lực lượng do chính hắn tìm ra này, nếu toàn lực đối kháng nhau thì ai thắng ai thua. Rất lâu sau khi tiếng nổ qua đi, cuối cùng A Thiết cũng nghe thấy một âm thanh. Bởi vì Tuyết Duyên đang không ngừng truyền chân khí của mình sang cơ thể hắn, cố gắng kéo dài tính mạng cho hắn. Nhưng cho dù như thế thì cũng chỉ có thể kéo dài mà thôi, hắn đã nhận ra trái tim của mình vừa bị Thần Tướng đánh một đòn, đã sắp ngừng đập. Hắn chậm rãi mở mắt, nhìn Tuyết Duyên đang vừa giữ chặt hắn, một tay truyền chân khí sang. Bên khóe miệng của nàng có một đường tơ máu thật dài, nước mắt nhạt nhòa, tóc bết tán loạn, ánh mắt nhìn hắn vô cùng đau xót. Hắn rất muốn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, lau đi vệt máu trên khóe miệng nàng, thấm khô vệt nước mắt của nàng, nhưng xương cánh tay của hắn đã hoàn toàn vỡ nát, không có cách nào để cử động dù là một ngón tay. “Tuyết…” Hắn muốn mở miệng nói cùng nàng, nhưng tiếc là hắn đã sắp tắt hơi, không còn sức lực để nói chuyện được nữa. Tuyết Duyên nước mắt như mưa, vội vàng nói: “A Thiết, Thần Tướng và muội lưỡng bại câu thương, hắn đã bỏ đi rồi! Huynh đừng có vọng động chân khí…” Nàng nói đến đó thì không nói được gì nữa. A Thiết chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng chậm, hắn tự biết thương thế của mình vô cùng trầm trọng, cho dù Tuyết Duyên có truyền chân khí cho hắn cũng không ăn thua gì nữa, nhưng trước khi chết hắn còn một câu nhất định phải nói với nàng: Tuyết Duyên, ta thích nàng! Đúng vậy! Chỉ một câu năm chữ mà thôi. Hắn nhất định phải nói ra! Hắn yếu ớt nhìn Tuyết Duyên, mở miệng lần thứ hai: “Tuyết…Duyên…!” “Ta…” Nhưng mà cho dù trong lòng hắn có gào thét câu nói ấy đến vạn lần thì đến thời khắc sinh tử này, hắn lại chỉ có thể nói được ba chữ đã không còn khí lực để nói thêm một chữ nào nữa. A Thiết cảm thấy tim mình từ từ ngừng lại, hắn hoảng hốt, không phải vì hắn sợ chết mà chỉ là không yên lòng để lẻ một mình nàng đối mặt với định mệnh cô độc ngày sau. Hắn nhất định phải cho nàng được một chút ấm áp của nhân gian, cho dù chút ấm áp nhỏ nhoi ấy chỉ là một câu nói. “Ông trời ơi, xin hãy cho ta sức mạnh để nói một câu thôi…!” A Thiết gào thét trong lòng, hắn không muốn phải ôm hận mà chết. Chỉ có điều trên đời này quả thực có lắm chuyện phải tiếc nuối, trời cao đã thấy quá nhiều mà thành vô tình, chẳng vì nỗi tiếc hận ẩn sâu trong lòng hắn mà có chút nào thương xót, cho hắn nói ra câu nói kia. Hắn thậm chí còn không thể nào rơi một giọt nước mắt để nàng hiểu cõi lòng hắn… Hắn rất hối hận vì đã từng khắc nghiệt với nàng như vậy, để đến bây giờ không còn cơ hội để bù đắp cho nàng, tất cả đã không còn kịp nữa! “A Thiết!” Tuyết Duyên sợ hãi kêu lên, bởi vì hai mắt A Thiết bỗng nhiên mở lớn, miệng cũng há hốc. Ánh mắt của hắn muốn biểu lộ hết những điều chưa kịp nói, nhưng nàng lại không nhìn ra. Nàng chỉ thấy toàn thân hắn co giật, tựa như không thở được, nàng hoảng hốt, điên cuồng truyền hết chân khí sang cho hắn, nhưng cũng không có tác dụng gì! A Thiết vẫn bình tĩnh nhìn nàng, không thể khóc cũng chẳng thể cười, trong lòng không thôi thương xót: Tuyết Duyên, ta xin lỗi! Đến bây giờ ta mới biết là mình nên đối xử với nàng thật tốt, chỉ tiếc là thời gian của chúng ta đã không còn nữa… Nếu như không gặp phải chuyện này, ta vốn định cùng nàng trốn đến một nơi không ai có thể tìm được chúng ta, rồi cùng bắt đầu một cuộc sống mới, cho dù sau này có đắng cay khổ sở đến đâu đi nữa, chỉ cần hai ta có thể ở cạnh bên nhau thì không có gì phải sợ hãi cả… Thế nhưng bây giờ…ngay cả một câu nói thôi mà ta cũng không thể nói cùng nàng, Tuyết Duyên, ta thực có lỗi với nàng, hẹn kiếp sau…sẽ…gặp…lại… Nghĩ đến đây, đột nhiên toàn thân A Thiết co giật kịch liệt, hắn muốn níu giữ lấy khoảnh khắc cuối cùng ở cạnh nàng nhưng không thể, cuối cùng hắn cũng nằm im bất động. Hắn chết rồi sao? Đúng vậy! A Thiết đã chết! Bộ Kinh Vân cũng…đã chết. “A Thiết…” Chân trời bỗng nhiên đổ trận mưa lớn, che đi tiếng thét chói tai tuyệt vọng của Tuyết Duyên. Mưa, không quất vào thân thể nàng thì cũng xối xả trên thi thể của A Thiết. Bao nhiêu muộn sầu oán hận tựa như sắp hóa thành hư ảo. Nàng lẳng lặng nhìn vẻ mặt chết không nhắm mắt của hắn, nàng biết rằng trước khi chết hắn muốn nói cùng nàng điều gì đó, nhưng tiếc là mệnh nàng quá bạc, chẳng có phúc nghe thấy những lời ấy. Mà A Thiết thì đã mang theo bí mật ấy, cùng một mối tình vừa chớm nở kia trầm xuống cửu tuyền. Tuyết Duyên vẫn ngây ngốc nhìn A Thiết, đột nhiên đưa tay lên vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn, nghẹn ngào nói: “Bất khốc…Tử thần ư? A Thiết, huynh…vì sao lại bị gọi là…Tử thần chứ? Tử thần chỉ biết…mang cái chết đến cho người khác, còn chính mình lại…bất tử, A Thiết, vì…vì sao…vì sao lại bị gọi là Tử thần. Tử thần chỉ biết mang đến cái chết, còn bản thân lại bất tử, A Thiết, vì sao…vì sao…huynh lại…không thể khóc…nhưng lại…không thể…không…chết?” “A…” Nàng mất hết hy vọng quý xuống bên cạnh thi thể A Thiết, chống hai tay xuống đấy, đau khổ cúi gục đầu, không biết là đang đau đớn hay đang suy nghĩ. Bỗng nhiên, nàng mê man lẩm bẩm nói một mình: “Tim…ngừng đập, hơi thở…cũng đứt, người…thực sự…là chết rồi?” Nàng điên rồi sao? Sao bỗng dưng nàng lại nghĩ vậy, chỉ thấy nàng chớp mắt ngẩng đầu lên, tựa như vừa phát hiện ra một tia hy vọng. “Không! Thần nói một người giả như tim đã ngừng đập thì cũng chỉ mới chết lâm sàng, nếu như chết chưa lâu, thân nhiệt còn ấm, chỉ cần có cách khiến tim người ấy đập lại thì vẫn có cơ hội…sống lại.” Không sai! Từ trước đến nay có không ít ví dụ về những người đã ngừng thở nhưng vẫn có thể sống lại, nhưng làm sao mới có thể làm cho tim đập lại lần nữa đây? Chỉ có một cách! Mà Tuyết Duyên lại biết cách này. Đó chính là một chữ “Di” trong Di Thiên Thần quyết! Chỉ thấy nàng đột nhiên khoanh chân ngồi xuống bên cạnh A Thiết, vừa vận công lực toàn thân tụ xuống đan điền, lại vừa thê lương nói: “A Thiết, huynh…là nam nhân duy nhất mà cả đời này muội yêu thương, cho dù huynh có thích muội hay không, muội cũng nguyện vì huynh mà làm bất kỳ chuyện gì, cho dù sao này huynh chỉ coi muội như cỏ rác thì muội cũng sẽ không oán hận…” Nàng thật đáng thương! Tới giờ phút này vẫn còn chưa biết tâm ý của A Thiết, nàng còn tưởng rằng A Thiết không thích mình. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, vì hắn, cho dù cuối cùng phải chết thì nàng cũng quyết không hối tiếc! Qua một lúc lâu, toàn thân Tuyết Duyên đều phát ra ánh sáng bạc, đột nhiên nàng há miệng phun một cái, một làn những khối tròn màu trắng sáng như đạn bạc từ trong miệng nàng bắn ra, nàng vươn tay với theo, rồi mở miệng A Thiết ra, nói: “A Thiết, đây chính là chân nguyên mười bốn năm tu luyện Di Thiên Thân quyết của muội, bây giờ muội đã dồn hết ra rồi, trên người không còn một chút chân khí nào nữa…” “Chỉ cần muội chuyển chân nguyên này vào người huynh, chúng sẽ tiềm nhập vào cơ thể huynh, chạy khắp kinh mạch, không ngừng kích thích trái tim của huynh đập lại lần nữa, thậm chí có thể nối liền xương cốt toàn thân của huynh, huynh, sắp sửa…sống lại rồi!” Hóa ra Di Thiên Thần quyết ngoài việc có thể khiến người ta trường sinh bất tử còn có công hiệu khởi tử hoàn sinh sao? Nhưng một khi Di Thiên Thần quyết đã không còn nữa thì nàng sẽ ra sao đây? Điểm này Thần chưa từng nói với nàng bao giờ, chỉ nói rằng đó là một kết quả vô cùng đáng sợ, mà kết quả đó cũng chỉ có siêu cấp vũ khí Vu Bát mới có thể cứu được! Chính nàng cũng không biết số phận của chính mình sẽ ra sao! Nàng chỉ biết là có thể lúc A Thiết còn chưa tỉnh lại nàng đã chết, thậm chí xương tan thịt nát, nàng có lẽ còn không có cơ hội nhìn thấy A Thiết sống lại! Nhưng yêu một người là như vậy, nàng tình nguyện chết thay hắn! Chỉ thấy nàng sau khi mất đi Di Thiên Thần quyết thì cơ thể bắt đầu suy yếu nhanh chóng, thở hổn hển, nhưng nàng vẫn cố lấy một hơi nói cho hết câu: “A Thiết, huynh biết không, muội phản bội Thần, kỳ thực đã tự biết chắc chắn là phải chết rồi, chỉ là muội vẫn hy vọng trong những ngày ngắn ngủi này có thể có một cuộc sống bình thường cùng huynh, chỉ cần như thế…là đã cảm thấy thỏa nguyện lắm rồi, thế nhưng, những ngày được ở chung với huynh quả thực quá ngắn ngủi…” “Khi huynh sống lại lần nữa là lúc muội đã rời xa cõi đời này rồi, không thể yên lặng ở bên cạnh huynh, nhưng huynh chớ lo lắng, bởi vì bây giờ huynh đã có được sức mạnh của Di Thiên Thần quyết, cộng thêm võ công trước đây, huynh nhất định có thể chiến thắng Thần Tướng, huynh sẽ trở thành một cường giả trường sinh bất tử xứng với danh xưng của mình…” “Bất khốc Tử thần!” Tuyết Duyên nói xong đã không chút do dự đẩy chân nguyên vào miệng A Thiết, nàng đến chết vẫn không hối hận! “Ầm” một tiếng! Phút chốc sấm sét ầm vang, dường như trời xanh cũng biết nỗi lòng của nàng đối với hắn, vì nàng mà cùng than khóc cho cả thế gian cùng biết! Tựa như trái tim, tựa như mối tình của người con gái yếu đuối này dù nhật nguyệt tang thương, dù thế đạo đảo điên thì vẫn thủy chung sống chết không đổi, có trời đất làm chứng! Lúc sấm sét chợt vang lên, một bóng người cao lớn đã xuất hiện ở Tây Hồ trong một thôn nhỏ trên chợ, giữa dòng người đang hối hả chạy về nhà ăn cơm. Mưa vẫn không ngừng rơi, người này kéo cây dù xuống rất thấp, cực kỳ thấp, thấp đủ để che hết nửa khuôn mặt gã, khiến cho người ta không rõ gã là ai, cũng không thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia của gã. Gã rốt cuộc đã tới ! Mặc dù gã chẳng thích thú gì việc đến Tây Hồ, nhưng vì giao ước năm năm trước với Hùng Bá, gã nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Mà nhiệm vụ lần này chính là tìm kiếm… Siêu cấp vũ khí Vu Bát! Thế nhưng có lẽ nằm mơ gã cũng không ngờ ở Tây Hồ yên tĩnh gã lại sẽ gặp một người mà gã không bao giờ tin là có thể gặp. Một người hoàn toàn không nhận ra gã mà lại trường sinh bất tử… Bộ Kinh Vân!