Hoa chi thi hài
Chương 1 : Hồi đầu hựu kiến tha
Dịch trạm nằm cách phủ Lâm An ba mươi dặm về phía nam.
Lão dịch lại tuổi xế chiều ngồi trước cửa, chầm chậm hớp chút rượu, thư thả nhìn con đường cái nơi vùng quê nhàn nhạt nắng xuân.
Bên ngoài dịch trạm có dựng mấy lều vải để người đi đường nghỉ ngơi. Hai thiếu niên đương ngồi trong lều. Thanh âm trẻ tuổi cuốn trong gió, xua đi sự thanh tịnh trên cánh đồng. Người ngồi bên trái tên gọi Trương Trử, da dẻ hơi đen, vóc người gầy gò, ít nói, nhìn kĩ lại thấy hào khí bức nhân. Người ngồi bên phải kêu là Tiễn Hải Thanh, thông minh phi thường. Y uống rất nhiều rượu, tiếng cười cũng cao vút.
Tiếng xe từ hướng phủ thành ầm ầm xô tới, bốn cỗ xa mã điên cuồng phóng đến, bụi trên đường cuốn lên mù mịt. Phía sau đội xe có một kị mã truy đuổi sát sao. Xe tuy lao nhanh nhưng xem ra còn kém tay kị mã trẻ. Chỉ thấy người đó đuổi theo phía sau, bất ngờ từ lưng ngựa nhảy lên, lướt qua nóc bốn cỗ xe, khí định thần nhàn, đáp xuống giữa quan đạo. Nếu dùng “nhanh như gió chớp” để hình dung tốc độ xe ngựa thì tốc độ của hắn so với gió còn cấp hơn, so với điện còn mau hơn.
Mắt thấy xe ngựa muốn đạp ngã người này để lăn bánh qua, miệng lão dịch lại vừa mở vừa đóng, tiếng hô kinh hoảng không thoát ra được. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bốn người đánh xe ghì cương, bốn cỗ xe cùng lúc dừng lại, khoảng cách giữa các xe dĩ nhiên không thay đổi.
Trương Trử vỗ bàn nói:
“Khinh công của võ lâm đệ nhất gia thực là danh bất hư truyền!”
Gương mặt tươi cười của Tiễn Hải Thanh hốt nhiên ủ rũ, thanh âm cũng mang thứ cảm giác thống khổ không nói nên lời:
“Khinh Y Thừa Phong đạt đến trình độ cao như thế, người này nếu không phải Tần Khứ Tật, tất nhiên là Tần Vô Cữu.”
Cửa xe mở ra, có người nói:
“Ngươi dựa vào đâu cản đường ta? Tránh ra.”
Thanh âm nữ tử, trong sự uể oải kèm theo chút ý tứ không kiên nhẫn, hoàn toàn chẳng để người cản đường vào mắt. Tiễn Hải Thanh chua chát nghĩ:
“Tựa tiếng hoa nở trong gió xuân, như tiếng tuyết rơi chạm đất vào đêm đông, nghe qua rồi lại cảm giác yên tĩnh. Thế gian trừ Tân Vịnh, còn ai có thanh âm như vậy.”
Tần Vô Cữu giữ chặt cửa xe đến độ các đốt tay trắng bệch ra, kinh ngạc nhìn người bên trong, hồi lâu mới thốt:
“Đại ca vừa chết, tẩu liền trở về Cô Tô, khó tránh người khác cười nhạo.”
“Khứ Tật chết trước hôn lễ, ta còn chưa phải thê tử y. Nếu ở lại, ta còn là gì chứ?”
“Tâm tình mẫu thân không tốt, nói năng hơi nặng lời, tẩu còn phải so đo với lão nhân gia sao?”
“Ta không dám, cũng không cần thiết, ngươi cứ tùy tiện.”
“Tân Vịnh, sao tâm tẩu lại cứng rắn đến vậy chứ?” – Bàn tay Tần Vô Cữu run run đôi chút – “Ta tuyệt không để tẩu đi đâu.”
Trương Trử và Tiễn Hải Thanh liếc nhau. Thì ra người trong xe chính là Vệ Tân Vịnh, đại tiểu thư của Cô Tô Thành Nộ Đao Vệ gia, vị hôn thê của Tần Khứ Tật. Võ lâm có câu:
“Tân Vịnh ngoái lại, trăm hoa hờn ghen. Tân Vịnh nhất đao, chẳng còn sớm mai.” (1)
Đao pháp và vẻ đẹp của nàng đều nổi danh.
“Ngươi không để ta đi?” – Một thanh đao từ trong xe vụt ra, chạm vào ngực Tần Vô Cữu. Bề mặt đao trong suốt, ẩn hiện ba quang xanh nhạt. Đao này của Vệ Tân Vịnh làm tan hết khí thế anh hùng trên thế gian, tên gọi Xuân Thủy. Tiễn Hải Thanh thận trọng ngưng thần nghĩ đến lúc nàng xuất thủ, bất giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
“Năm năm không gặp, võ công Tân Vịnh không ngờ tăng tiến như thế. Dù góc độ hay lực đạo xuất thủ đều khéo đến từng li. Nếu đổi lại là ta đứng trước xe, tất nhiên tránh không khỏi.”
Sắc mặt Tần Vô Cữu trắng bệch như giấy, nghiến răng thốt:
“Tân Vịnh muốn đi, thiên hạ không ai ngăn được. Chỉ là hôm đại ca chết đã ở cùng chỗ với tẩu, lại không một ai nhìn thấy. Hiện tại tẩu phủi tay bỏ đi như vậy, ta biết giao phó thế nào.”
“Té ra là Tần gia các người có ý này. Được, ta tạm thời không về Cô Tô. Ngươi đã dám nói mấy câu này ra miệng, cũng tính là thiếu ta một sự giao phó.”
Xuân Thủy đao trở về vỏ, cửa xe cũng khép lại.
Xa đội quay đầu, đi càng lúc càng xa. Tần Vô Cữu cầm cương ngựa, chán nản bỏ đi. Gã trẻ tuổi nổi danh bá đạo trong võ lâm này, nay trước mặt Vệ Tân Vịnh đúng là vừa nhẫn vừa nhịn.
Tiễn Hải Thanh lầm rầm:
“Tân Vịnh nhất đao, quả thực khiến người khác hồn bị đoạt mất, ý chí tiêu tan.”
Trưởng Trử nói:
“Cái chết của Tần Khứ Tật chính là tin tức chấn động giang hồ đây. Tần gia cùng Vệ gia thù địch, vốn định mượn liên hôn để cải thiện quan hệ, nhưng hiện tại e là vết nứt càng sâu.”
“Nữ tử đó làm thế nào luyện được đao pháp đến cảnh giới này?”
“Tần Vệ hai nhà bất hòa, kẻ cao hứng nhất e là Mộ Dung gia. Lâm An phủ có một trận đại náo nhiệt để xem rồi. Chúng ta lần này vẫn chưa trắng tay hoàn toàn.”
“Chính xác là đi không hoài công.”
Trương Trử và Tiễn Hải Thanh mỗi người một câu, nhìn nhau cười lớn.
—————-
Chú thích:
(1) Tân Vịnh nhất cố, bách hoa dã đố, Tân Vịnh nhất đao, bất kiến minh triêu.
Truyện khác cùng thể loại
744 chương
18 chương
17 chương
34 chương
351 chương
1802 chương
127 chương
20 chương
89 chương
9 chương