Phong Vân

Chương 87 : Tử thần tái sinh

Tử thần tái sinh Tây Hồ tựa như đang khóc. Nó đã khóc nức nở suốt hai ngày. Đầy trời mưa bụi như lệ sa, đến đêm mưa thứ ba, khi tiếng chuông chiều Linh Ẩn Tự Bắc Sơn vang lên, khi Tây Hồ dần chìm vào trong màn đêm đen dưới mưa bụi lạnh lẽo… Có một người trở lại nơi mà nàng phải quay về… Dưới đáy Tây Hồ! Khi Thần mẫu vừa trở lại phân đàn Sưu Thần cung dưới đáy Tây Hồ, còn chưa vào đến tẩm thấy của mình trong phân đàn đã nhìn thấy đêm đen ở ngày ngoài cửa phòng. Đêm đen đáng lẽ ra phải bao phủ thế giới bên ngoài kia, sao Thần mẫu lại có thể nhìn thấy đêm đen trong phân đàn này? Lý do đơn giản là bởi vì ngay một góc phân đàn có một người đang cúi đầu lẳng lặng ngồi đó. Cả người hắn tĩnh lặng như đêm đen, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đang tỏa sáng trong bóng tối, cho nên đêm đen bên ngoài dường như cũng bị hắn mang vào đây. “Bộ Kinh Vân?” Thần mẫu vô cùng kinh ngạc kêu lên. Bà chưa từng nghĩ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, càng không ngờ con rắn trắng “Tiểu Bạch” canh giữ ở lối vào phân đàn lại để cho hắn đi qua, lẽ nào từ lần trước hắn hôn mê nằm ở đây, nó đã nhận hắn là người quen? “Bà chính là Thần mẫu?” Chỉ thấy A Thiết chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt lạnh lẽo một cách đáng sợ, một sự lạnh lẽo đến tuyệt đối mà trước giờ chưa một ai nhìn thấy ở A Thiết. Cái vẻ lạnh lùng ấy so với A Hắc còn lạnh hơn gấp ngàn gấp vạn lần, thứ lạnh này đã lạnh tới mức gần kề với cái chết, trên thế gian này chỉ có một người có thể tỏa ra sự lạnh lùng khủng khiếp như vậy… Bất khốc Tử thần! Đúng thế! Thần mẫu liếc mắt nhanh một cái, hiểu rằng A Thiết trước mắt không còn là A Thiết con trai của Từ má trước kia nữa, tựa như nỗi phẫn hận đã ăn sâu vào xương cốt của hắn, kéo sự lạnh lẽo ẩn sâu bên trong hắn từ năm năm nay lên! Sự lạnh lùng của Tử thần dần dần thức tỉnh từ dưới đáy sâu tâm khảm hắn! Là vì nguyên nhân gì? Thần mẫu không trả lời trực tiếp câu hỏi của A Thiết mà chỉ hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết trên đời này có một người gọi là ‘Thần mẫu’ tồn tại? Làm sao ngươi biết tới đây sẽ tìm được người đó?” Hai vấn đề liên tiếp, nhưng A Thiết không trả lời ngay mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm mặt nạ sặc sỡ trên mặt Thần mẫu, nhìn rất lâu, sau đó mới chậm rãi đáp: “Là nàng nói cho ta biết.” Đúng là Tuyết Duyên từng kể với A Thiết rằng nàng được một vị trưởng lão trong Sưu Thần cung gọi là “Thần Mẫu” mang tới phân đàn dưới đáy Tây Hồ này nuôi lớn thành người, Tuyết Duyên còn kể với A Thiết rằng cứ cách một thời gian thì Thần mẫu lại sẽ về đây, chỉ có điều người con gái từng kể cho hắn nghe hết mọi chuyện ấy bây giờ đang ở đâu? “Nó…còn kể cho ngươi gì nữa?” Thần mẫu hình như càng lúc càng thấy lo lắng. A Thiết bình thản đáp: “Nàng còn nói cho ta biết mọi chuyện liên quan đến ‘Thần’, cái gì ta cũng biết rồi.” Thần mẫu ngẩn người, tuy bà biết Tuyết Duyên thích hắn nhưng không nghĩ là nàng sẽ kể hết mọi chuyện liên quan đến Thần với A Thiết, không ngờ nàng lại ái mộ hắn đến như thế, bất chợt khẽ thở dài, nói: “Bây giờ cái gì ngươi cũng biết rồi, ta cũng chẳng biết làm sao, chỉ có điều hiện tại nó ở đâu rồi?” Bà có một dự cảm không lành. Đúng thế. Một người là Thần mẫu tình như mẹ con với nàng, một người là người đàn ông nàng yêu thương, hai người đều vì những lí do liên quan đến nàng mà chạm trán ở đây, vậy thì rốt cuộc nàng đang ở đâu? A Thiết không trả lời ngay, hắn dùng nắm đấm để đưa ra đáp án. Chỉ thấy hắn không nói không rằng đột nhiên vung quyền lên đánh mạnh vào bức tường đá bên người, “ầm” một tiếng, bức tường không chỉ đơn giản bị đục một lỗ qua mà nguyên bức tường hai trượng vuông vức bị hắn đánh nát thành tro bụi, một mẩu gạch cũng không còn. Hắn làm sao lại có thể có sức mạnh kinh thế hãi tục như vậy? Sức mạnh này so với sức mạnh mà tiền thân Bộ Kinh Vân năm năm trước nắm giữ e rằng còn đáng sợ gấp chục lần! Thần mẫu còn chưa hết kinh ngạc trước sức mạnh của A Thiết thì đã nghe thấy hắn bình tĩnh nói: “Nàng ở đây.” Thần mẫu y lời nhìn theo, vừa quay nhìn, cho dù bà vốn là một kẻ thâm trầm thì trái tim cũng không tránh khỏi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Bởi vì sau bức tường vừa bị A Thiết đánh nát thành tro bụi kia vốn là tẩm thất của Tuyết Duyên, lúc này trên giường đang có một người con gái bạc mệnh đang nằm lặng lẽ, người duy nhất trên cõi đời này mà Thần mẫu quan tâm… Tuyết Duyên! Chỉ thấy Tuyết Duyên nằm đó, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, không nhúc nhích, dường như ngay cả hô hấp cũng không còn. Nàng chết rồi sao? “A!” Thần mẫu kinh hãi kêu lên, vội vàng lao về phía Tuyết Duyên, hoảng hốt nhìn nàng, cũng không biết phải làm thế nào nữa! Trên gương mặt trắng bệch của Tuyết Duyên tựa như hiện ra một thoáng ý cười, vừa thỏa mãn lại vừa cay đắng, Thần mẫu sờ mũi nàng, phát hiện nàng đã tuyệt khí, sau đó đặt tai lên ngực nàng nghe thử, không ngờ thấy tim nàng vẫn còn đập… Chỉ có điều Tuyết Duyên không có bất kỳ phản ứng gì với mọi thứ, nàng bây giờ thực sự giống một đóa hoa chân chính. Mỹ lệ, dịu dàng lặng lẽ nhưng không thể nào cử động, làm một sinh mệt không hoàn hảo. “Sao lại như vậy được?” Thần mẫu hỏi. A Thiết cắn răng đáp gọn: “Là do…Thần Tướng.” “Thần Tướng?” Thần mẫu lắp bắp: “Hắn…hắn tỉnh lại rồi sao?” “Đúng vậy! Hơn nữa hắn còn giết chết ta nữa!” A Thiết đau xót đáp, lại quay nhìn Tuyết Duyên đang nằm im lặng trên giường. Thần mẫu bắt đầu lờ mờ hiểu được câu chuyện, trầm ngâm nói: “Cho nên, ngươi lẽ ra là một kẻ đã chết rồi mà nay lại hồi sinh, còn nó bây giờ lại như một người đang say ngủ, mà chẳng biết bao giờ có thể mở mắt ra lần nữa, ôi…” A Thiết lặng lẽ gật đầu, nói tiếp: “Sau khi ta đi một vòng Quỷ môn quan quay về thì phát hiện…chẳng biết từ bao giờ nàng đã thành không còn sự sống nằm bên cạnh ta, tay còn ôm chặt lấy ta như sợ ta sẽ bị tổn hại gì…” Nói tới đây, A Thiết dường như cũng nghẹn ngào, chậm rãi nói tiếp: “Ta không biết vì sao mình có thể sống lại, cũng không biết vì sao nàng lại biến thành như vậy, sau đó, khi ta yên lặng ôm chặt nàng một ngày một đêm, khi ta khóc không ra nước mắt, ta phát cuồng đánh một quyền xuống đất, lúc đó ra mới hiểu được một chuyện!” “Ngươi hiểu được…chuyện gì?” A Thiết lại bình tĩnh chăm chú nhìn Thần mẫu, giơ nắm tay nắm chặt lên cao, buông từng chữ: “Ta có thể đánh một quyền làm cho mặt đất trong phạm vi hai mươi trượng nổ tung, ta bắt đầu nhận ra vì sao mình có thể sống lại, bởi vì…” “Ta có được sức mạnh Di Thiên Thần Quyết nguyên bản của Tuyết Duyên!” Thần mẫu vẫn kiên nhẫn lắng nghe, lần này bà không cảm thấy bất ngờ. Bởi vì khi biết A Thiết chết rồi sống lại, mà Tuyết Duyên thì biến thành bộ dạng gần chết kia, trong lòng bà đã biết rõ Tuyết Duyên nhất định là không tiếc hy sinh chân nguyên Di Thiên Thần quyết cả đời mình để cứu hắn. Không ngờ thâm tình của nàng dành cho hắn lại sâu đậm đến mức ấy… Nhưng hắn đối với nàng thì sao? Hắn liệu có thể đối với nàng như vậy hay không? Hay là trước sau gì thì tình yêu của nàng dành cho hắn luôn sâu đậm hơn tình yêu của hắn với nàng? Thần mẫu đột nhiên nhớ lại, Tuyết Duyên lúc về thăm bà đã gục đầu vào lòng bà mà khóc, bảo rằng hắn đối xử với nàng rất lạnh lùng, bây giờ phải chăng hắn vẫn lạnh như trước? Hay là đã…? Vừa nghĩ tới điều này, trong đầu Thần mẫu chợt hiện lên một ý niệm, bà bèn cố ý thử lòng hắn: “Nếu như nó đã hy sinh vì ngươi, mà ngươi cũng thành một bất tử cường giả rồi, vậy thì còn đến đây tìm ta làm cái gì?” A Thiết Trừng mắt nhìn Thần mẫu, chậm rãi nói: “Bởi vì ta không cần làm một bất tử cường giả, hơn nữa nàng từng nói một tay bà nuôi nàng thành người, ta nghĩ dù trong Sưu Thần cung mọi người đối xử với nàng thế nào đi nữa thì chí ít bà cũng sẽ có chút tình cảm đối với nàng…” Thần mẫu cười khổ, bà đâu chỉ đơn giản là có chút tình cảm với nàng? Từ trước đến nay bà lúc nào cũng bảo vệ che chở nàng như con gái nàng dứt ruột đẻ ra. Trong lúc Thần mẫu còn đang cười khổ thì “phịch” một tiếng, A Thiết đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thần mẫu, khẳng khái nói: “Thần mẫu, ta từng thử tìm cách trả Di Thiên Thần Quyết về cho nàng nhưng không thành công. Ta đợi ở đây đã hai ngày rồi, cuối cùng cũng đợi được bà đến, chỉ hy vọng bà có thể niệm chút cảm tình với Tuyết Duyên mà chỉ cho ta cách làm thế nào để có thể cứu nàng sống lại.” Chuyện xảy ra quá đột ngột, Thần mẫu nghe trong lòng chấn động, cũng không biết phải ứng phó như thế nào, chỉ đành nói: “Nam nhi dưới gối có vàng, không thể tùy tiện quỳ trước mặt người khác, ngươi vì cứu nó mà không ngại quỳ gối cầu xin một người đàn bà, nó thật quan trọng với ngươi vậy sao?” Trên gương mặt lạnh lùng của A Thiết lộ ra vẻ đau xót vô hạn, nét mặt cực kỳ phức tạp, hắn chậm rãi gật đầu: “Cho dù phải mất đi sinh mệnh một lần nữa ta cũng không cần biết, nhưng ta không thể để mất nàng được!” Dứt lời, hắn lại quay đầu nhìn Tuyết Duyên ở trên giường. Hoa đã chết! Đóa hoa ấy từng quan tâm hắn, yêu thương hắn, hy sinh vì hắn, vậy mà giờ đây hồn hoa sắp vùi vào năm tấc đất lạnh lẽo rồi, làm sao có thể tiếp tục yêu thương hắn nữa đây? Không ngờ cho đến lúc mất đi nàng hắn mới nhận ra mình không thể để mất nàng… Thần mẫu yên lặng nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao một A Thiết ấm áp bao lâu nay lại đột nhiên trở thành lạnh lẽo như Tử thần thế này, bởi vì nỗi đau đớn tột cùng đã khiến cho hắn thay đổi… Có đôi khi thương tâm quá mức sẽ chỉ mang đến sự lạnh lùng quá độ, khiến ngươi ngã lòng nản chí. A Thiết lạnh cũng bởi vì mất đi nàng… Chỉ có điều Thần mẫu đã đi qua năm tháng quá dài, cho nên bà có rất nhiều kinh nghiệm để đối mặt với đau thương, bà chỉ lí trí nói: “Tuy ngươi nói không thể nào để mất nó, nhưng cũng chỉ là do ngươi đang trong cơn kích động nên mới cầu xin ta cứu nó mà thôi…” Bà còn chưa nói xong, A Thiết đột nhiên thu lại nét đau thương của mình, vẻ mặt lần nữa trở lại lãnh đạm như Tử thần, nói: “Ta giống như nhất thời kích động sao?” “Ta hoàn toàn không phải như vậy, mặc dù phần lớn đàn ông đều là thứ dễ nuốt lời đổi ý thật…” Không phải nữa sao? Từ xưa tới nay hết thảy tuyệt sắc hồng nhan đều chẳng từng phải chịu đau đớn khôn chừng vì người đàn ông mà mình yêu thương đó hay sao? Người đàn ông của Bạch Tố Trinh thì khiến nàng thân tử tâm tử ôm theo mối hận chôn vùi dưới Lôi Phong Tháp. Người đàn ông của Dương Quý Phi dù đã từng yêu thương sủng ái nàng, cuối cùng ở Mã Ngôi lục quân không qua, lại dùng một dải lụa trắng ép nàng tự sát để tạ tội với thiên hạ. Người đàn ông của Ngư Huyền Cơ cuối cùng lại khiến nàng không thể không cảm thán một câu “Ngàn vàng còn dễ kiếm, khó thấy người hữu tình”… Bảo vật dễ kiếm, tình nghĩa khó cầu, quả thực là chuyện bi ai nhất trên thế gian… Nhưng A Thiết lại vô cùng kiên định nói: “Vì nàng, ta tuyệt không hối hận!” Bảy chữ này dứt khoát như chém đinh chặt sắt, nhưng Thần mẫu vẫn tiếp tục thăm dò. “Được! Hiếm khi thấy ngươi nói tuyệt đối không hối hận! Chỉ có điều lần này muốn ta phạm quy định của Thần mà chỉ ngươi cách cứu nó, lời nói thôi chưa đủ, ta cần phải được chứng minh!” “Chứng minh thế nào?” “Ngươi nếu đã là Bất khốc Tử thần, giả như ngươi có thể vì nó mà nhỏ xuống một một giọt nước mắt thì đó chính mà minh chứng tốt nhất!” Lời vừa thốt ra, con ngươi A Thiết lập tức co rút lại, môi mím chặt, bởi vì đây đúng là nan đề với hắn! Bất khốc Tử thần thì làm sao có thể có nước mắt? Ngữ điệu của hắn vẫn lạnh lùng mà bình thản hỏi: “Có cách nào khác nữa không?” “Biện pháp thay thế được thì cũng không phải là bằng chứng tốt nhất.” Thần mẫu nói xong lại nhìn A Thiết, than thở: “Thứ tình yêu mà lúc nào cũng có thể thay thế được thì đâu còn là tình yêu chân chính nữa, lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ?” “Ta hiểu rồi.” A Thiết cũng ngưng trọng nhìn Thần mẫu, hỏi lại một lần: “Nếu như ta có thể đổ lệ, bà thật sự có cách để cứu nàng chứ?” Thần mẫu yên lặng không đáp, chỉ khẽ gật đầu. A Thiết yên tâm nói: “Tốt lắm. Chỉ tiếc ta là một người không có nước mặt…” “Đã như vậy, ta đành lấy…” “Máu của mình để thay nước mắt, khóc này!” Lời vừa thốt ra, A Thiết liền giơ cao song chỉ đâm thẳng vào yết hầu của mình. Hắn thật sự muốn lấy máu của mình để thay cho nước mắt! Biến chuyển quá nhanh, Thần mẫu lúc này hoảng hốt vô cùng, không ngờ để cứu Tuyết Duyên mà hắn lại dùng cái chết để chứng minh, vội vàng vươn trảo lên chụp lấy tay hắn, kéo song chỉ của hắn không cắm vào yết hầu. Chỉ có điều tu vi Thần mẫu dù cao nhưng lúc này A Thiết đã có Di Thiên Thần quyết, công lực cái thế vô song, trảo của bà tuy chụp được cổ tay hắn nhưng không thể cản được thế đâm tới của song chỉ, chỉ có thể chật vật kéo lệch hướng đi của nó mà thôi… “Phập” một tiếng, song chỉ của A Thiết cắm vào lồng ngực của mình, Thần mẫu dùng hết sức kéo lại thì hai ngón tay của hắn mới không cắm ngập vào ngực nhưng cũng đã xé rách vạt áo của A Thiết, đâm vào ngực hắn hai vệt sâu hoắm, máu tươi từ đó chảy ra… Thoáng như hai hàng lệ nóng, là huyết lệ chân chính! Bất khốc Tử thần rốt cuộc cũng có thể vì nàng mà đổ hai hàng lệ… Thần mẫu vẫn nắm chặt tay hắn, thở dài nói: “A Thiết, ngươi…việc gì phải…khổ như vậy?” A Thiết mặc không đổi sắc nói: “Cái mạng này là do nàng tặng ta, có chết thêm lần nữa thì đã sao?” Thần mẫu hỏi: “Vì nó, ngươi thật sự không sợ chết sao?” A Thiết đáp: “Ta chỉ muốn cứu nàng sống lại rồi nói với nàng một câu chưa kịp nói.” “Nói cái gì?” “Nói một câu mà nữ tử trong thiên hạ thích nghe nhất.” Câu gì mà nữ tử trong thiên hạ thích nghe nhất? Thần mẫu nào phải ngốc nghếch, nghe qua đã hiểu ngay. Bà sững sờ nhìn vào đôi mắt thà chết không rời kia của A Thiết, đôi mắt ấy tuy lạnh lẽo nhưng sâu thẳm trong đó lại chừng như chôn giấu một ngọn lửa hừng hực cháy. Nàng đột nhiên buông tay hắn ra, lại quay đầu nhìn Tuyết Duyên ở trên giường, thở dài sâu kín nói: “Hóa ra…hắn còn chưa nói với cô câu ấy à? Ôi, thật sự đáng tiếc! Chỉ có điều…con mắt nhìn của cô rất chính xác, cô thật sự có thể tìm ra trong số chúng sinh một người đàn ông sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì cô…” Dứt lời, bà dừng lại một chút rồi quay đầu liếc nhìn A Thiết, nói: “A Thiết, nếu muốn cứu nó thì ngươi phải đi ngay!” “Đi đâu?” “Tây Hồ, đáy Lôi Phong Tháp, nơi an táng Bạch Tố Trinh.” “Để làm gì?” “Để tìm Vu Bát cứu người con gái ngươi yêu thương.” A Thiết khẽ nhướng mày, hỏi: “Vu Bát vốn là một thứ siêu cấp vũ khí, đã là vũ khí giết người thì làm sao cứu người?” Thần mẫu thong thả đáp: “Lúc nào ngươi tìm thấy Vu Bát tự khắc sẽ hiểu ngay.” “Nhớ cho kỹ! Người tu luyện Di Thiên Thần quyết một khi thần công rời khỏi thân thể, nếu không tìm được Vu Bát thì sau một tháng, toàn thân sẽ biến thành bọt biển mà chết…” A Thiết ngẩn người, hỏi: “Như vậy nghĩa là…” “Nói như vậy nghĩa là thời gian còn lại của Tuyết Duyên không nhiều, chỉ còn có hai mươi bảy ngày mà thôi…” Sắc mặt A Thiết càng tái nhợt, Thần mẫu lại nói: “Ta vốn nên cùng ngươi đi, chỉ có điều mộ chí của Bạch Tố Trinh xưa nay là cấm địa đối với môn hạ Sưu Thần cung, cho nên ta xuất hiện cùng ngươi có hơi bất tiện, tốt nhất là ta nên ẩn thân đợi đến thời điểm thích hợp sẽ hiện thân giúp ngươi…” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tuyết Duyên trên giường, tiếp tục: “Hơn nữa ta tin rằng muốn cứu người con gái mình yêu thì phải do ngươi toàn tâm toàn ý, nếu lúc này nó biết có một mình ngươi hết sức cứu nó, nhất định sẽ rất vui. Cho dù cuối cùng có không cứu nổi thì chắc nó cũng cam tâm tình nguyện…” A Thiết nói: “Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra, nàng nhất định không thể chết!” Thần mẫu cười khổ nói: “Đừng có nói chắc chắn quá như vậy, mộ của Bạch Tố Trinh cơ quan tầng tầng lớp lớp, hung hiểm vô cùng, ngay cả là ta vào được cũng chưa chắc có thể sống sót đi ra, con đường ngươi sắp đi là một tử lộ không có đường về đấy…” A Thiết đáp: “Cho dù là tử lộ thì ta cũng không thể không xông vào!” “Giả như có cao thủ mạnh hơn nhiều xuất hiện ngăn cản ngươi thì sao?” “Thì ta giết y! Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!” Thời khắc này, trên mặt A Thiết lại một lần nữa xuất hiện vẻ băng lãnh khủng khiếp kia, hắn đột nhiên bước đến bên cạnh Tuyết Duyên, ôm lây nàng chuẩn bị bước đi. Tình yêu đáng sợ như thế đấy, khi tình yêu đã đến thì nó có thể khiến một người thay đổi hoàn toàn! Người thô bạo có thể vì tình mà trở nên dịu dàng, người thiện lương cũng có thể vì tình mà trở nên tàn nhẫn! A Thiết trước giờ ôn thuần từ sau khi bước vào địa ngục trở ra, lúc này lại vì tình yêu với nàng mà trở nên lạnh lẽo vô cùng, lạnh đến mức không khác gì tiền thân năm năm trước của hắn – Bất khốc Tử thần Bộ Kinh Vân! Bởi vì chỉ có lạnh thì mới có thể khắc chế nỗi nhớ thương vô hạn về nàng trong lòng hắn, mới có thể khiến hắn mạnh mẽ tiến về phía trước, không sợ điều gì! Tất cả đều vì nàng. Thần mẫu thấy A Thiết nói đi là đi, kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại phải mang nó đi? Để nó lại đây đi! Để ta chăm sóc cho nó được rồi!” Tuy Thần mẫu có ý tốt nhưng A Thiết vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Không! Nếu chuyến này không thể tìm đươc Vu Bát tức là ta vĩnh viễn chôn thân dưới Lôi Phong tháp, nàng cũng không thể sống lại được, cho dù chết ta cũng phải chết cùng một chỗ với nàng, ta cùng nàng, đến chết…” “Cũng không rời xa!” Ngữ điệu của hắn dứt khoát như vậy, Thần mẫu dường như cũng cảm động sâu sắc, nên cũng không cản lại nữa, chỉ nói: “Nhớ cho kỹ! Nước Tây Hồ còn, Giang hồ không loạn, Lôi phong tháp đổ, bạch xà xuất thế!” A Thiết nghe vậy chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Thần mẫu, tựa như đang nhẩm đọc ý nghĩ câu cấu vừa rồi của bà, cuối cùng không nghĩ ra bèn nói: “Thần mẫu, đa tạ bả đã phản bội Thần mà cho ta câu này, nếu còn mạng sẽ gặp lại!” A Thiết nói xong không còn gì lưu luyến xoay người bước đi, kiên định vô cùng. Tựa hồ như theo mỗi bước chân ấy, chân diện mục của Bất khố Tử thần cũng dần dần khôi phục, Tử thần xem ra sắp sửa sống lại trong thân thể hắn… Thần mẫu nhìn A Thiết từ từ đi xa, nhìn Tuyết Duyên nằm trong vòng tay hắn, không khỏi thở dài nói: “Hài tử, con quả thực may mắn hơn Bạch Tố Trinh nhiều, ít nhất con cũng tìm được một người đàn ông chân chính…” “Cho dù chuyến đi này cả hai đứa có chết cùng một chỗ thì cũng là chết không hối tiếc có phải không? Ôi…” Khi A Thiết ôm Tuyết Duyên đi đến đoạn cuối địa đạo, con rắn trắng Tiểu Bạch vẫn nằm canh giữ ở cửa phân đàn. A Thiết không nói gì đi lướt qua nó, nhưng bỗng nhiên hắn thấy có gì đó kéo lại từ phía sau. A Thiết quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Bạch lấy miệng cắn chặt lấy vạt áo của Tuyết Duyên, tựa như lưu luyến không muốn rời xa. A Thiết cay đắng nói: “Mi cũng muốn đi sao?” Tiểu Bạch dĩ nhiên không biết gật đầu, nhưng A Thiết biết, dù sao Tuyết Duyên cũng đã ở đây mười mấy năm, người và rắn đã ở cùng nhau mười mấy năm, chỉ có con người mới vong ân phụ nghĩa, nhưng rắn lại không bao giờ. A Thiết bất đắc dĩ nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, nói: “Ta xin lỗi. Chỉ sợ chuyến đi này là con đường sinh tử, ta không tiện mang mi theo, nhưng hãy tin ta, ta nhất định sẽ mang Tuyết Duyên trở về gặp mi.” Tiểu Bạch lẳng lặng nhìn A Thiết, cũng không lè lưỡi, rất lâu rất lâu sau, chừng như đã hiểu ý của A Thiết, có vẻ như rất hiểu chuyện, nó nằm co lại, xem ra nó cũng rất có lòng tin với hắn. A Thiết lại xoay người, tiếp tục bước về phía trước, không đành lòng quay lại nhìn nó. Linh Ẩn Tự Bắc Sơn lại vang lên một tiếng chuông muộn. Không biết có phải tiếng chuông vì đôi nam nữ đồng sinh cộng tử này mà ngân lên một tiếng… Chuông tang…