Phong Lưu Chân Tiên
Chương 424 : Nhận chủ
Dương Thiên quay đầu lại, vẻ mặt không mấy tin tưởng. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long bị phong ấn đã lâu, nếu còn cất dấu bảo vật, nó đã sớm lấy ra để dụ hai tên Thế Tôn kia thả nó ra.
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long giống như hiểu được suy nghĩ của Dương Thiên, nó mở miệng phun ra một vật màu vàng, bay thẳng đến tay hắn. Cấm lấy vật kia, Dương Thiên có hơi ngẩn ra, thứ này cùng với tấm kim bài hắn đoạt được ở Dị Linh Môn giống nhau như đúc.
Lấy tấm kim bài còn lại từ trong người ra, Dương Thiên so sánh một chút rồi xác nhận, hai thứ này chắc chắn đều là một phẩn nhỏ của món pháp bảo kia. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long đắc ý nói:
- Thế nào, ta nói không sai chứ, thứ này chắc chắn rất quý giá. Trong lúc giao chiến với Tam Nhãn Long, ta đã âm thầm đoạt lấy nó. Những phần khác của ta đều nắm giữ một mảnh, nếu ngươi muốn có đủ bộ, nhất định phải cứu thoát tất cả bốn phần của ta.
- Đây là thứ mà đám tiên nhân kia phái các ngươi đi tìm?
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long lắc đầu:
- Không phải, thứ này tuy tốt, nhưng đặt trong mắt những vị tiên nhân cao cao tại thượng kia lại chẳng đáng để vào mắt.
Dương Thiên cuối cùng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Hai tên này bị nhầm lẫn giữa kim bài và mảnh vỡ của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, cuối cùng vì tranh giành nó mà kẻ chết người bị phong ấn, thực sự rất buồn cười.
- Ngươi nói đúng, thứ này rất trân quý. Nhưng cho dù lấy đủ bồn phần từ tay của ngươi thì vẫn chưa trọn vẹn.
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long gật đầu:
- Không sai. Bất quá, thiếu phần trong tay bọn ta, ngươi mãi mãi cũng không thể thu thập đủ bộ.
Thu hồi hai tấm kim bài, Dương Thiên mỉm cười:
- Thành giao.
Nói xong, Phá Thiên liền xuất hiện trên tay Dương Thiên, Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn mở ra, rất nhanh đã nhìn rõ điểm yếu của phong ấn trên người phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long.
Dùng linh hồn làm vật dẫn để phong ấn, trên những sợi xích kia vẫn còn lực lượng linh hồn lưu chuyển. Chỉ cần đem lực lượng đó đánh tan, phong ấn sẽ tự động giải trừ. Đồ án trên thân của Phá Thiên lóe lên ánh sáng, hàng chục tia lửa nhỏ từ nòng súng phát ra, chuẩn xác rơi vào từng sợi xích khác nhau.
Từng tiến nổ nhỏ vang lên rồi biến mất, phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long nghi hoặc hỏi:
- Ngươi vừa làm gì?
Dương Thiên nhún vai:
- Chút thủ thuật mà thôi. Ngươi thử vận dụng linh lực xem có được không.
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long bán tín bán nghi nhưng vẫn làm theo. Hai cánh sau lưng nó đột nhiên mở ra, đám dây xích quấn quanh mình lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long vừa mừng vừa sợ:
- Ngươi… Bằng cách nào?
Dương Thiên có thể dễ dàng tiến vào đây mà không bị phát hiện, nói rõ hắn có chỗ đặc biệt. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long tin Dương Thiên có năng lực giải thoát cho mình khỏi phong ấn, nhưng đơn giản như vậy thật sự khiến nó khó có thể tin được.
- Đừng tỏ ra ngạc nhiên, trước mắt còn một chuyện khác cần phải giải quyết. Bên ngoài còn có một tầng phong ấn nữa, một mình ta đi ra thì không sao, nhưng có thêm ngươi thì chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh khá lớn, không chừng sẽ đánh động đến hai tên Thế Tôn kia.
Ẩn Thân Thuật của Dương Thiên vô cùng thần diệu, muốn mảnh phân hồn Tam Vĩ Long bên trong cửa đá kia không phát hiện rất đơn giản. Nhưng còn phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long thì khác, phong ấn này được Tam Vĩ Long tạo nên để khắc chế nó. Chỉ cần nó vừa đi ra sẽ lập tức bị phát hiện.
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long cũng hiểu điều này. Tình trạng của nó hiện tại không được tốt, nếu hai tên Thế Tôn kia phát hiện, chắc chắn sẽ bị tóm gọn.
- Vậy ngươi dự định làm như thế nào?
- Ta sẽ… Khoan đã, tên của ngươi là gì?
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long đáp:
- Ta là Thái Cổ Độc Nhãn Long.
Dương Thiên cười:
- Chỉ là một mảnh phân hồn mà thôi, ngươi không có tên riêng để tiện xưng hô sao?
Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long ngẩn ra, nó suy nghĩ vài giây rồi đáp:
- Ngươi có thể gọi ta là Độc Nhãn.
Dương Thiên lắc đầu:
- Đầu óc quá đơn giản. Được rồi, Độc Nhãn, cứu thoát ngươi không thành vấn đề, nhưng ngươi phải chịu ủy khuất một chút.
Độc Nhãn vỗ ngực:
- Bị nhốt mấy trăm năm ta còn chịu được, chút ủy khuất có đáng là gì. Mau nói đi, cần ta làm những gì.
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Rất đơn giản, ngươi tuy là phân hồn nhưng cũng là yêu thú, chỉ cần ký khế ước với ta, đem ngươi thu vào trong cơ thể, chúng ta có thể dễ dàng vượt qua cánh cửa đá kia.
Giọng nói của Độc Nhãn âm trầm, pha lẫn chút sát khí:
- Ngươi muốn Thái Cổ Độc Nhãn Long uy chấn Linh Giới làm tọa kỵ cho ngươi?
Dương Thiên khinh thường:
- Ngươi chẳng qua chỉ là một mảnh phân hồn, hơn nữa còn không nguyên vẹn, còn dám tự xưng là Thái Cổ Độc Nhãn Long? Hơn nữa, Thái Cổ Độc Nhãn Long thì đã sao, chẳng qua là vì quan hệ hợp tác, nếu không, đem ngươi làm linh thú còn khiến ta cảm thấy chướng mắt.
- Ngươi…
- Tất gì có thể làm ta đều đã nói ra, đồng ý hay không là chuyện của ngươi.
Độc Nhãn do dự, nó trăm vạn lần không muốn làm linh thú của Dương Thiên, nhưng tên này quả thực nói không sai, hiện tại chỉ có cách đó mới thoát được ra ngoài mà không bị ai chú ý. Độc Nhãn cắn răng:
- Ngươi phải phát lời thề thiên đạo, sau khi lấy được bốn mảnh kim bài thì phải trả tự do cho ta.
Dương Thiên ngán ngẩm, lần nào cũng là lời thề thiên đạo, đám người này thực sự quá nhàm chán, thứ đó đối với hắn thì có tác dụng gì? Nghĩ là vậy nhưng Dương Thiên vẫn phát lời thề. Hắn cũng không có ý định giữ cái phân hồn này làm linh thú cho mình, cho dù là bản thể của nó, Dương Thiên còn cảm thấy chướng mắt.
Nghe Dương Thiên phát lời thề, Độc Nhãn cũng đã an tâm không ít. Con mắt duy nhất trên trán nó mở ra, một bản khế ước màu đen từ bên trong bay đến chỗ Dương Thiên. Tiếp nhận khế ước, Dương Thiên liền dùng thần thức bao vây lấy nó, thiết lập liên kết.
Mất khoảng vài phút, Dương Thiên hô nhỏ một tiếng:
- Thu.
Độc Nhẫn lập tức hóa thành một tia màu đen, biến mất trong người Dương Thiên. Không ở lại nơi này lâu, Dương Thiên nhanh chóng sử dụng Ẩn Thân Thuật, dễ dàng vượt qua cửa đá.
Phân hồn Tam Vĩ Long lưu lại trên kia chỉ là dạng vô thức, phát hiện có người đi qua sẽ lập tức tấn công. Trận chiến năm đó, tuy Tam Nhãn Độc Giác Long bị phong ấn, nhưng nó mới thực sự là kẻ chiến thắng.
Rời khỏi phong ấn, Dương Thiên không vội đi tìm những QLBAhRm phần khác mà trở lại phòng của mình. Không ngoài dự đoán của Dương Thiên, vào lúc giữa đêm, một tên hòa thượng đã tìm đến phòng hắn.
Tên này vô thanh vô tức đi vào trong, đi đến bên giường của Dương Thiên. Giả vờ như không biết gì, Dương Thiên vẫn nhắm mắt ngủ say. Tên kia đứng bên cạnh giường, bất ngờ điểm nhanh một chỉ về phía trán của Dương Thiên.
Đúng lúc này, một vòng sáng màu vàng lóe lên, đem tên hòa thượng kia hất tung. Một âm thanh không rõ từ đâu vang lên:
- Hãm hại đồng môn chính là tội chết. Ngươi đừng trách ta độc ác.
Tên hòa thượng kia dường như nhận ra âm thanh này là của ai, hắn vội há miệng hét to:
- Khoan đã, ta nhận lệnh của…
- Chết.
Chữ "Chết" phát ra, tiếng hét liền im bặt, tên hòa thượng kia cả người cứng đờ, giống như bức tượng ngã xuống đất. Một người ăn mặc nhếch nhác, lưng đeo một thanh kiếm có phật ấn từ trên trần nhà hạ xuống. Âm thanh lớn như vậy, Dương Thiên không thể tiếp tục giả vờ ngủ say, hắn đành mở mắt ra rồi trừng to kinh ngạc:
- Ngươi là ai?
Người kia mỉm cười hòa ai:
- Dương Thiên, đừng sợ, là Thế Tôn ra lệnh cho ta đến đây bảo vệ ngươi.
- Bảo vệ ta? Tại sao? Ta vừa mới đến đây, chưa từng đắc tội với ai a.
Người kia kiên nhẫn giải thích:
-Thiên tài chắc chắn sẽ khiến nhiều người ganh ghét đố kỵ. Bọn hắn sợ ngươi tranh giành vị trí của bọn hắn, tất nhiên sẽ tìm cách đem người bóp chết từ trong trứng nước. Ngươi chỉ mới bước vào Tu Chân Giới chưa lâu, tâm tính còn non nớt. Thế giới này không đơn giản như ngươi vẫn tưởng.
Truyện khác cùng thể loại
227 chương
18 chương
192 chương
416 chương
426 chương
188 chương
171 chương
3 chương
68 chương