Phong Lưu Chân Tiên

Chương 423 : Phân Hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long

Cửa đá được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Hai cây cột khắc hình một con yêu thú hình dạng kỳ w4Nl5cG lạ. Dương Thiên nhìn kĩ một hồi cũng không nhìn ra đây là loại yêu thú nào liền mặc kệ. Cầm Phá Thiên trên tay, Vạn Pháp Thông Thiên nhãn mở ra, Dương Thiên dễ dàng tiến nhập vào bên trong mà không mắc phải cấm chế hay cạm bẫy nào. Một cơn gió thổi qua, Dương Thiên hơi nhắm mắt lại. Khi hắn mở mắt ra thì đã thấy mình đứng ở một nơi xa lạ. Trước mặt hắn là một hồ nước lớn, từ bên dưới vang lên tiếng mãnh thú đang gào thét. Dương Thiên đi lại gần, nhìn xuống thì chỉ thấy một bóng đen đang kêu gào. Quanh người nó là rất nhiều sợi xích màu đen quấn quanh thân thể. Không nhìn rõ được hình dạng của yêu thú, thần thức lại bị ngăn cản, Dương Thiên liền mở miệng nói: - Yên lặng một chút đi. Tiếng gào lập tức im bặt, yêu thú ngẩn đầu lên nhìn, giọng nói pha lẫn bất ngờ cùng vui mừng: - Ngươi là ai, tại sao lại vào được nơi này? Dương Thiên nhún vai: - Vô tình đi lạc vào đây mà thôi. Yêu thú không tin: - Không thể nào. Bên ngoài có vô số cạm bẫy cùng cấm chế lợi hại. Hơn nữa còn có phân hồn Tam Vĩ Long canh gác, người bình thường không thể nào vượt qua nó mà không gây ra động tĩnh gì được. Dương Thiên nghệch mặt ra, con yêu thú xấu xí trên cột đá kia là Tam Vĩ Long? Cái này hình như không đúng, Tam Vĩ Long hắn đã từng thấy qua, tuy không quá mạnh nhưng vẻ bề ngoài rất bắt mắt a. Bất quá hắn vẫn không nói ra mà chỉ hỏi: - Ngươi là loại yêu thú nào? Tại sao lại bị nhốt ở đây? Yêu thú kia nghe Dương Thiên hỏi đến mình liền kiêu ngạo nói: - Ta là phân hồn của Thái Cổ Độc Nhãn Long đến từ Linh Giới. Dương Thiên xoa cằm: - Thái Cổ Độc Nhãn Long? Chưa từng nghe qua. - Ngươi, ngươi vừa nói cái gì, ta chính là Thái Cổ Độc Nhãn Long uy chấn Linh Giới. Ây, ngươi chỉ là tu sĩ tại hạ giới, chưa từng nghe đến thì cũng thôi. Nhưng hơn 200 năm trước ta từng đem Tịnh Thổ đánh đến nghiêng trời lệch đất, lẽ nào ngươi cũng chưa nghe đến hay sao? Dương Thiên lắc đầu, hắn vừa đến Tịnh Thổ chưa được bao lâu, vốn không có thời gian để tìm hiểu lịch sử của Tịnh Thổ. Ngồi xuống thành hồ, Dương Thiên mỉm cười: - Ta có thời gian, ngươi kể lại một chút đi. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long bị nhốt ở đây đã lâu, không có người cùng trò chuyện, nó đã sớm chán đến phát điên. Được Dương Thiên tạo cơ hội, nó liền một hơi nói ra tất cả mọi chuyện: - Mấy trăm năm trở lại đây, các vị tiên nhân tại Tiên Giới không hiểu vì sao liên tục truyền xuống những mệnh lệnh khác nhau. Nhưng tụ chung lại chính là muốn tu sĩ tại Linh Giới chúng ta tìm kiếm mảnh vỡ của món pháp bảo nào đó. Phạm vi tìm kiếm không có giới hạn, thậm chí ngay cả việc phái phân hồn xuống hạ vị diện để tìm kiếm. Dương Thiên cắt ngang: - Ngươi nói mấy trăm năm, cụ thể là bao nhiêu? Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long đáp: - Ta cũng không nhớ rõ, hình như là 200 đến 300 năm gì đó. Tại sao ngươi lại quan tâm đến chuyện này? Dương Thiên cau mày không nói. Xét về thời gian quả thức rất trùng hợp, chính là ngay sau trận chiến giữa Dương Thiên và Hủy Diệt. Lẽ nào bọn hắn đang muốn tìm mảnh vỡ của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm? Sau trận chiến, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm đã bị chấn nát thành nhiều mảnh, rơi vào trong hư không. Rất có thể những tên kia đã vô tình phát hiện, sau đó hạ lệnh thu thập chúng. Lắc đầu một cái, tạm gác chuyện này qua một bên, Dương Thiên nói: - Kể tiếp đi. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long hơi nghi ngờ nhưng vẫn kể tiếp: - Nhận được lệnh, chúng ta vội vả thực hiện. Ta cùng con Tam Vĩ Long kia vô tình tìm được một cái không gian tiết điểm nên đồng thời phái một tia phân hồn xuống hạ giới tìm kiếm. - Các ngươi xảy ra xung đột? Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long gầm to: - Là do tên khốn đó phản bội. Dương Thiên nhíu mày: - Chẳng lẽ các ngươi đã phát hiện ra thứ gì? Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long im lặng, mất một hồi lâu sau hắn mới lại lên tiếng: - Nhân loại, ngươi quả thực rất thông minh. Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch đi. Dương Thiên phất tay: - Cái này để sau hẳn nói, trước tiên ngươi hãy mau kể lại mọi chuyện cho ta biết. - Ta cảm thấy ngươi rất có hứng thú với chuyện này? Chẳng lẽ đã động lòng với món bảo vật kia? Ta khuyên người đừng nên mơ tưởng, đến cả đám tiên nhân cao cao tại thượng của Tiên Giới đều vì nó mà điên cuồng. Bảo vật bậc đó, chúng ta không có tư cách để sở hữu. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, câu nói này ngươi đã nghe qua hay chưa? Dương Thiên thản nhiên: - Làm như thế nào là chuyện của ta, ngươi không cần phải bận tâm. Ta biết ngươi bị nhốt ở dưới đó đã lâu, đợi thêm một thời gian nữa sẽ hoàn toàn tan biến. Muốn trốn ra ngoài, chỉ còn cách dựa vào sự giúp đỡ của ta. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long gật gù: - Ngươi nói không sai. Tốt lắm, ta sẽ kể cho xong chuyện này. Sau đó chúng ta sẽ bàn bạc về cuộc giao dịch kia. - Tốt. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long tằng hắng một tiếng rồi nói: - Bọn ta phát hiện ra một khu vực có linh lực rất đặc biệt, nó không thuộc về vị diện này. Ta cùng Tam Vĩ Long bàn bạc, sau đó đều đồng ý cùng với những tên tu sĩ Phân Thần kỳ tại đây đến đó kiểm tra. - Không ngờ hắn lại âm thầm cấu kết với hai con lừa trọc kia, bày ra cạm bẫy. Khi ta đến đó thì liền rơi vào bẫy của bọn hắn. Cũng may ta đã có tính toán từ trước, dùng một miếng mồi hấp dẫn để dụ dỗ tên ma tu kia. Dương Thiên có chút khinh bỉ nhìn phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long: - Các người đều tính toán lẫn nhau, còn nói cái gì là phản bội, nực cười. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long cười cười: - Ta cùng Tam Vĩ Long quan hệ không được tốt lắm, tính toán lẫn nhau là chuyện bình thường a. - Sau khi hai bên trở mặt, đại chiến liền nổ ra. Tên ma tu kia cầm chân hai tên lừa trọc, ta cùng Tam Vĩ Long đối chiến trực tiếp với nhau. Tam Vĩ Long không phải đối thủ của ta, rất nhanh bị ép đến không thở nổi. Tên ma tu kia lại bất ngờ thể hiện ra tu vị Phân Thần trung kỳ, dù chống đỡ hai tên kia vẫn đứng vào thế bất bại. - Cuối cùng, Tam Vĩ Long biết mình không còn đường lùi. Hắn sử dụng một cấm thuật chia ta ra làm bốn phần, phong ấn vào trong một món pháp bảo đặc biệt. Sau đó đưa cho hai tên lừa trọc kia canh giữ. Từ đó đến nay cũng đã mấy trăm năm, tình hình bên ngoài như thế nào ta cũng không biết rõ. Dương Thiên hỏi: - Tên ma tu kia không tìm cách cứu ngươi? - Hắn đương nhiên rất muốn cứu ta, bởi vì ta vẫn còn giữ một phần của món bảo vật kia. Nhưng ta đã nói, tên đó chỉ giữ được ở thế bất bại chứ không có cách nào chiến thắng được hai tên lừa trọc kia. Nếu cộng thêm trận pháp cùng những tu sĩ khác hỗ trợ thì hắc chắc chắn thất bại. Dương Thiên mỉm cười: - Nơi đây có bốn ngọn tiểu sơn, phân biệt là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Ta nghĩ bốn phần của ngươi đang được phong ấn bên trong những ngọn núi này. Phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long mừng rỡ: - Tiểu tử, chuyện ta đã kể xong. Bây giờ đến lúc chúng ta thực hiện giao dịch. Chỉ cần ngươi đem ta giải thoát khỏi phong ấn này, sau đó cứu ra ba phần còn lại. Chỉ cần thành công, ta sẽ giúp ngươi phi thăng Linh Giới mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Lời đề nghị này đối với người khác rất hấp dẫn, nhưng đối với Dương Thiên lại chẳng có tác dụng gì. Phi thăng Linh Giới có rất nhiều cách, nhưng cách mà hắn lựa chọn chính là cách phù hợp nhất với tình hình của mình hiện tại. Tên Thái Cổ Độc Nhãn Long này có thể hiểu biết hơn một vị Chân Tiên như hắn sao? Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Dương Thiên, phân hồn Thái Cổ Độc Nhãn Long kinh ngạc hỏi: - Lẽ nào ngươi không muốn phi thăng Linh Giới? - Phi thăng Linh Giới ta đã sớm có dự tính. Nếu ngươi không đưa ra được thứ gì hấp dẫn hơn, vậy thì cáo từ. Thấy Dương Thiên có ý rời đi, Thái Cổ Độc Nhãn Long vội la lớn: - Khoan đã, ta còn thứ này, nhất định sẽ khiến ngươi hài lòng.