Tuyết là mái tóc pha sương, lông mày điểm bạc. Nguyệt là trời đêm tịch mịch, vắng sao ẩn mây. * * * Giang Trừng ngàn vạn đều không ngờ tới, hắn vậy mà lại có ngày cùng người Lam gia kết mối quân tử chi giao. Vốn là, sau đêm mưa gió tại Quan Âm miếu, Trạch Vu Quân liền như vậy bế quan, không màng thế sự, chẳng hỏi chuyện đời. Thế nhưng, Giang Trừng lại tình cờ trùng hợp bắt gặp hắn tại miếu Quan Âm giữa rừng. Nếu hỏi việc gì khiến hắn kinh ngạc hơn, gặp Trạch Vu Quân đang bế quan tại đất của Vân Mộng hay bắt gặp Trạch Vu Quân mang theo một vò Thiên Tử Tiếu, Giang Trừng hẳn sẽ không ngần ngại mà chọn vế thứ hai. Lam thị gia huấn cấm rượu, Giang Trừng tự nhủ mình vẫn chưa già tới nỗi đã nhớ nhầm. Lam Hi Thần nhìn vẻ mặt hắn, mỉm cười phân bua: - Ta mang theo rượu, nhưng không uống rượu. Đối với lời phân trần này, Giang tông chủ chỉ gật đầu đáp lễ cho qua, cũng không rảnh lưu tâm y là muốn phạm gia quy trộm uống rượu hay thực sự y không định uống. Tính hắn vốn thế, với người sơ giao đặc biệt xa cách, đặc biệt kiệm lời, đặc biệt không muốn phí thời gian, công sức. Đơn giản, Lam Hi Thần tới tảo mộ, hắn cũng vậy. Hắn chỉ là muốn thay Kim Lăng đốt chút nhang khói cho tiểu thúc tên nhóc vào ngày Thanh minh. Dù gì, Kim Lăng cũng có một phần công Kim Quang Dao nuôi lớn, bảo bọc nên người. Từng vệt lửa lem dần trên tờ giấy mỏng manh, tỏa ra mùi khói cay cay, ngai ngái. Giang Trừng làm xong việc của mình, kiểu cách gật đầu chào, cũng không nói thêm câu nào, xoay người rời đi. Nhưng hắn chưa kịp đi, thì một thanh âm trong trẻo lại ấm áp đã vang lên phía sau, níu chân hắn dừng lại. Lam Hi Thần, tay xách theo vò rượu, cả người phút chốc toát lên vẻ cô độc, mệt mỏi vô cùng, hỏi hắn rằng: - Giang tông chủ, người có rảnh rỗi cùng ta uống chén rượu nhạt được chăng? Giang Trừng cau mày, hỏi lại y: - Trạch Vu Quân xác định muốn uống? Bạch y mỹ nam trước mặt hắn gật gật đầu, trong thoáng chốc đem lại cho Giang Trừng cảm giác một đứa bé năm tuổi lén lút lần đầu vi phạm lệnh cấm. - Chính người vừa nói: "Ta mang theo rượu, nhưng không uống rượu"? Lam Hi Thần cụp mắt. Lông mi y dài thật dài, bị ánh hoàng hôn sắp tắt rọi thành một mảng bóng mờ mờ trên khóe mắt. - Ta đổi ý rồi. - Lam thị gia huấn cấm rượu, không phải sao? Cuối cùng, Trạch Vu Quân cũng bị Giang tông chủ chọc cho bật cười. Hắn xách theo vò rượu, tiến lên sánh vai cùng Giang Trừng, không quên đùa một câu: - Vậy thì thỉnh Giang tông chủ giữ bí mật giùm, đừng để chuyện này tới tai thúc phụ! Trong phút chốc, Giang Trừng chợt nghĩ, hình ảnh Trạch Vu Quân Lam Hi Thần nghiêm nghiêm cẩn cẩn đoan chính ngồi trong Tàng Thư Các chép phạt một trăm lần quy huấn, nếu được, hắn vô cùng muốn thấy một lần! * * * Vân Mộng cuối mùa xuân đã lác đác sen nở sớm. Màn đêm êm ái phủ lên không gian. Lẫn vào trong gió là hương sen nhàn nhạt. Ánh trăng cuối tháng mờ mờ, xôn xao một vạt sóng nước. Giang Trừng đã uống hết nửa vò Thiên Tử Tiếu, Lam Hi Thần đối diện hắn trái lại vẫn chưa uống chút nào, chỉ một chén nhỏ vẫn lặng yên để trước mặt. Có điều, hắn mơ hồ cảm thấy Trạch Vu Quân hôm nay không được bình thường, có thể dùng bốn từ "chưa uống đã say" để hình dung. Vì Lam Hi Thần kể cho hắn rất nhiều thứ. Y kể cho hắn nghe về tòa biệt viện cô quạnh trong một góc nhỏ Vân Thâm Bất Tri Xứ, tứ mùa chỉ có ánh trăng lạnh lẽo và tiếng dế kêu đêm. Ngày đó y còn rất nhỏ, mỗi tháng một lần, y dẫn đệ đệ tới đó, chờ được gặp mẫu thân. Cho tới một ngày, mẫu thân không còn nữa... Vong Cơ cứ cố chấp tới đó, ngồi suốt một đêm, y lại dùng một đêm đó dốc sức luyện tập. Lam Hi Thần nói, Vong Cơ là người nặng tình, vậy y cần phải vô tình. Y có thể gánh hết trách nhiệm gia tộc để đệ đệ tự do theo đuổi tình cảm của mình, không cần giống phụ thân một đời ân oán khó phân, đau khổ không ngừng. Nhưng hiện tại, y mệt rồi, y không muốn tiếp tục thản nhiên vô tình nữa. Vì y cũng là một con người. Y chung quy cũng chỉ là một con người... Y kể cho hắn nghe quãng thời lưu lạc bên ngoài năm xưa, được Kim Quang Dao giúp sức. Giúp y thu chi, giúp y chạy trốn, thậm chí giúp y giặt y phục... Nhưng cuối cùng, lại là chính tay y đâm tam đệ của mình một kiếm. Giang Trừng nghe y kể, giọng điệu trong trẻo mà ấm áp, dịu dàng như kể một câu chuyện xưa chứ chẳng phải đang trải lòng chuyện thế sự nhân gian. Hắn rót một chén rượu, trầm ngâm nói: - Người lựa chọn tin tưởng một người thì sẽ phải chấp nhận việc người đó sẽ có khả năng tổn thương người. Người càng đặt nhiều tâm tư vào một người, sẽ càng dễ đau khổ, dễ tuyệt vọng về người đó. Lam Hi Thần chớp mắt nghe hắn nói, nghiêng nghiêng chén rượu, mới chỉ nhấp một chút, đã tựa vào bên bàn, tĩnh lặng ngủ say. Giang Trừng lần đầu lĩnh giáo bản lĩnh một chén liền say của Lam gia, mới đầu sợ tới ngây người. Hắn kiểm tra một chút, xác định Trạch Vu Quân chỉ là ngủ thiếp đi, mới an tâm ngồi lại vị trí. Hương sen thoang thoảng trong gió, Giang Trừng bất chợt nghĩ lại, cảnh tượng đêm khuya tịch mịch này có chút quen mắt. Chỉ khác là, sau mười ba năm vật đổi sao dời, hắn và Lam Hi Thần đã đổi vai cho nhau. Mười ba năm trước, sau cuộc tiễu trừ Di Lăng, các gia tộc mở một đại hội luận bàn, mục đích chính cũng không ngoài việc củng cố thêm cái ghế Tiên đốc của Lan Lăng Kim thị. Giang Trừng đoán trước được đại hội này, ngoài một màn mắng chửi Ngụy Vô Tiện xấu xa bại hoại thì cũng chỉ còn một màn ca ngợi Lan Lăng, vốn không hề muốn tới. Thế nhưng Kim Quang Dao có đặc biệt chuyển thư nói với hắn, sau kỳ đại hội này, hắn thuận tiện có thể đón Kim Lăng về Vân Mộng ở chơi cho đỡ tịch mịch. Giang Trừng đã một tháng kể từ cuộc tiễu trừ đêm đó không thể chợp mắt. Mỗi đêm, chỉ cần hắn nhắm mắt, một loạt hình ảnh đáng sợ đêm đó lại tràn về, dập dờn sống động trước mặt, bám riết không tha. Giang hồ đồn đại Giang tông chủ dường như phát điên, ai dám hỏi chuyện của Ngụy Vô Tiện liền trở mặt thành thù với kẻ đó cũng bởi một phần hắn đang cực kỳ khó ở. Trên đại hội, hắn nhìn thấy Lam Hi Thần. Từ sau đợt y đưa Giang Trừng về Liên Hoa ổ, sáng hôm sau chào tạm biệt liền rời đi, hai người chưa từng gặp lại. Nhưng khiến Giang tông chủ không ngờ được nhất là sau buổi luận bàn đầu tiên, Lam Hi Thần lại tìm riêng hắn. Hai người được an bài ở cùng một khu hậu viện phía Nam của Kim Lân Đài. Nơi đây gió mát lồng lộng, phong cảnh trang nhã, bên vườn hoa Kim tinh tuyết lãng nở rộ còn có một cây hoa tím, dưới ánh trăng mờ mờ hệt như một dải mây tím bồng bềnh. Giang Trừng vốn đang mất ngủ, buồn bực dạo quanh hoa viên một chút, nhưng càng bị gió lùa thần trí lại càng tỉnh. Hắn đã chuẩn bị buồn chán quay về thì bất ngờ chạm trán Lam Hi Thần. Giang Trừng nhớ lại quy tắc sinh hoạt của Lam gia, vô cùng thắc mắc tại sao giờ này mà Trạch Vu Quân còn chưa ngủ. Y đứng dưới trăng, áo trắng phẳng phiu, Liệt Băng cầm trên tay lấp lánh phát sáng, ôn hòa ưu nhã. - Ban sáng gặp trên Kim Lân Đài đại hội, ta cảm thấy thần sắc Giang tông chủ không được tốt lắm, dường như là ngủ không đủ giấc đã lâu? Giang Trừng ngạc nhiên nhìn y, đi tới bên bàn đá dưới tán hoa tím biếc, ngồi xuống, buồn bực xác nhận: - Đúng vậy. Lam Hi Thần nhoẻn cười, cũng đi tới ngồi xuống đối diện: - Lam gia có vài khúc nhạc phổ giúp tĩnh tâm, an thần, Giang tông chủ có muốn nghe thử không? Thanh âm của Liệt Băng cũng giống như tên, trong trẻo, mát lạnh, trầm bổng vô cùng, quét qua màn đêm tịch mịch. Giang Trừng thật không ngờ, bản thân cứ vậy liền ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại, trên người đã có thêm một chiếc áo choàng dày, ấm áp, mềm mại. Trạch Vu Quân vẫn đang ngay ngắn ngồi bên cạnh, lên tiếng chào buổi sáng. - Ta vốn đã lay Giang tông chủ dậy để quay về phòng, nhưng lay cách nào người cũng không tỉnh. Giang Trừng nghe vậy cũng lấy làm ái ngại. Dù đêm qua cả một đêm đều gục lên bàn, ngủ ngoài trời, nhưng đây là giấc ngủ đầu tiên Giang Trừng có được trong suốt một tháng qua, trách sao Lam Hi Thần lay cách nào hắn cũng không tỉnh dậy. Có điều, Trạch Vu Quân cũng không thể để hắn một mình ngoài đó, ôm hắn về phòng lại càng không dám, thế nên cũng đành chịu cực ngồi cùng hắn ngoài này cả một đêm. Giang Trừng vuốt sống mũi, thầm nghĩ bản thân lại nợ người ta thêm một lần ân tình. Lam Hi Thần mỉm cười nói: - Ta nghĩ đêm nay đổi địa điểm trị liệu, vẫn là tới phòng của Giang tông chủ, như vậy tiện hơn nhiều. Mấy lời này khiến Giang Trừng sửng sốt ngẩng đầu, một lúc sau mới ngẫm ra Trạch Vu Quân vừa đem mình thành bệnh nhân nhận vào tay, quyết làm tròn trọng trách của một lương y như từ mẫu. Nhưng kỳ quái là Giang tông chủ vốn ghét người Lam gia như ghét tà lại không hề từ chối đề nghị trị liệu này. Tiên môn đại hội luận bàn diễn ra mười ngày, Lam Hi Thần cũng tới giúp Giang Trừng an thần mười đêm. Sau kỳ đại hội đó, Giang Trừng không còn gặp ác mộng mất ngủ hằng đêm nữa. Vì vậy, hắn liền vơ vét một loạt kỳ trân dị bảo, gửi kèm theo một phong thư cảm ơn tới Vân Thâm Bất Tri Xứ. Rồi suốt mười ba năm sau đó, cả hai dường như cũng chẳng gặp lại mấy lần, giao tình cứ vậy nhạt dần, lại trở về dửng dưng xa lạ.     __________ Hai đứa ngốc như nhau =)) Hôm qua tui có được Yuure Mei gửi tặng 1 vid bạn ý làm cho fic Phong Hoa Tuyết Nguyệt này (Kiểu như trailer của fic ý nhỉ ^^), giống như là bất ngờ được nhận quà sinh nhật sớm vậy á :D Mọi người cùng xem vid nhé! P/s: Yuure Mei cũng làm sub vid Niên Luân của Hi Trừng đó, vid này nên xem, các cậu cứ xem thử đi, đảm bảo không lãng phí nhân sinh đâu :D