Phong là tiếng hát trong trẻo vọng tới tận đài cao. Hoa là chiết phiến trang hoàng ba trăm vần cổ thi. * * * Khi Lam Hi Thần tỉnh lại, vẫn là giờ Mão như mọi khi. Hương sen nở sớm vờn quanh Liên Hoa ổ. Trời vẫn còn tối mờ mờ, chỉ nương theo ánh hoa đăng dập dờn quanh hồ mới có thể miễn cưỡng nhìn rõ vạn vật. Bình Thiên Tử Tiếu hôm qua cầm theo đã cạn, mà y mới kịp uống có một ly. Y dụi mắt nhìn quanh, trên người có thêm một chiếc áo choàng dày, ấm áp, bên cạnh bàn là Giang Trừng đang gục đầu ngủ say. Giống như Tiên môn đại hội mười ba năm trước tại Kim Lân đài, chỉ khác y và Giang Trừng đã đổi vai cho nhau. Lam Hi Thần yên lặng nhìn gương mặt ngủ say của người trước mặt. Giang Trừng có một cặp mắt hạnh rất đẹp nhưng bình thường đều chan chứa lạnh lẽo, cộng thêm vài phần cay nghiệt khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thế nhưng khi hắn ngủ, đường mi cong cong cùng làn lông mi dài thật dài lại thập phần nhu hòa, thập phần ngoan ngoãn. Sống mũi thẳng, sườn mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ sắc sảo, Lam Hi Thần tự nhủ, nếu không phải hắn luôn là một bộ dạng cau có, cay độc, lạnh lùng thì trên bảng xếp hạng thế gia công tử năm xưa, hẳn đã không chỉ dừng ở hạng thứ năm. Gương mặt này cùng ấn tượng của Lam Hi Thần mười ba năm trước giống nhau y hệt, chỉ là đã trưởng thành thêm rất nhiều. Y nhớ, đêm Tiên môn đại hội tại Kim Lân Đài đó, bản thân cũng đã ngồi cả đêm để ngắm gương mặt này, càng ngắm lại càng minh bạch một điều chính y cũng khó lòng tin nổi. Y thích người trước mặt này. Thích người ta từ lúc nào, Lam Hi Thần dường như cũng không rõ. Y từng đứng từ xa nhìn thiếu niên đó lớn lên, từ một tiểu công tử mười bốn tuổi vô lo vô nghĩ thành một Giang thị gia chủ âm trầm lạnh lùng. Y từng trước người đó lộ ra bộ dáng xiêm y không chỉnh tề, lúng túng giặt đồ, lại được người ta giặt hộ. Hai người thoạt nhìn giống như là nước cùng lửa, chẳng có chút nào liên quan, một Nam một Bắc, một ôn hòa một cay nghiệt, một bình tĩnh một nóng nảy... Tất thảy chẳng có gì liên quan, nhưng lại khiến y động lòng. Nếu không thích người ta, Lam Hi Thần cũng sẽ không cần không quản giờ giấc Lam gia, mười đêm liền tới giúp người ta tấu khúc an giấc. Sau đó, kết thúc Tiên môn đại hội tại Kim Lân Đài, quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, y nhận được một phòng chất đầy lễ vật tạ lễ từ Vân Mộng đưa đến, kèm một phong thư. Chữ viết của Giang Trừng cũng giống tính cách của hắn, vừa đơn giản lại vừa dứt khoát, không có chút nào màu mè bay bướm, chỉ có ngắn gọn cảm tạ. Ngoài ra, phía dưới có nhắc qua Liên Hoa ổ đang mùa sen nở, sẵn lòng chào đón Lam tông chủ ghé chơi. Lam Hi Thần quả thực đã muốn đứng dậy, lập tức ngự kiếm tới phía Bắc, lập tức muốn xem Liên Hoa ổ mùa sen nở rung động lòng người đến mức nào. Không, ngắm hoa sen, vân du phía Bắc đều là kiếm cớ nói bừa. Y kỳ thực chỉ muốn gặp Giang Trừng. Ngắm hoa sen hay hoa mai, đi phương Bắc hay phương Nam cùng y hoàn toàn không can hệ. Nhưng cuối cùng Lam Hi Thần không có đi. Thời điểm đó, Ngụy Anh vừa chết, Vong Cơ liền phát điên, đem tất cả mọi người Lam gia trên dưới dọa hết một lần. Đệ đệ của y trèo tường ra ngoài mua Thiên Tử Tiếu, uống say rồi náo loạn Vân Thâm Bất Tri Xứ một trận, sau đó lại tự ấn lên người mình vết sẹo của Kỳ Sơn Ôn thị, bị phạt ba mươi đòn giới tiên, bế quan diện bích ba năm. Thúc phụ nhìn qua dường như một ngày già thêm chục tuổi, tiều tụy nắm lấy tay y, nói rằng: - Hi Thần, Lam gia hiện tại chỉ trông chờ vào duy nhất mình con. Đừng giống phụ thân con, cũng đừng giống đệ đệ con. Lam Hi Thần nghe một câu này, trên vai tựa như có một ngàn một vạn núi đá đè lên. Y đọc đi đọc lại lá thư của Giang Trừng đến trăm ngàn vạn lần, đặt bút viết thư trả lời mỗi lần dài hai, ba trang, cuối cùng đều bị bỏ đi. Phân vân day dứt cả một tháng, Lam Hi Thần gửi lại một phong thư đáp lễ, ngắn gọn cảm tạ thịnh tình của Giang tông chủ, nhưng tiếc là gia sự bận rộn không thể ghé qua Vân Mộng cùng người thưởng hoa. Đúng như y đoán, Giang Trừng không hồi âm lại. Lam Hi Thần tự cười giễu bản thân mấy tháng ròng đều ôm tâm trạng chờ mong, mỗi khi có thư đưa tới đều không kìm được hi vọng. Y nhìn căn phòng chất đầy những lễ vật Giang Trừng đưa tới, trong đó có một túi lớn hạt sen đặc sản Vân Mộng, trắng nõn đều tăm tắp như ngọc, lại âm thầm thở dài. Trên mặt thư án của y có đặt một cây quạt. Trên quạt họa mây nước phương Nam xanh xanh màu ngọc, một chiếc thuyền chống nước lướt qua, vạt áo tím trên thuyền tựa một áng thơ diễm lệ, lại đề thêm hai câu thơ, nét chữ rất đẹp, nhưng nội dung dường như có chút không ăn nhập với cảnh vật được vẽ: "Niên niên tuế tuế mộ mộ triêu triêu Sinh sinh thế thế thiên hoang địa lão" Lam Hi Thần đã từng định dùng chiếc quạt này làm lễ vật đáp lễ Giang Trừng, nay lại chỉ có thể để trước án thư tự mình mỗi ngày nhìn ngắm. Cảnh vật họa trong này chính là lần đi bắt Thủy Hành Uyên ở trấn Thải Y. Khi đó, Lam Hi Thần quay về tìm Vong Cơ trợ thủ, ngoài ý muốn bắt gặp Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng kề vai sát cánh đi tới, cãi vã náo động suốt một đường. Lam Hi Thần nghĩ lại, có lẽ đó là lần đầu tiên hai người họ chân chính nói chuyện tử tế với nhau. Thải Y trấn mây nước bồng bềnh, phong thủy hữu tình, nhưng lọt vào đáy mắt của y chỉ có một vạt áo tím phiêu bồng. Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện hăng hái đua xem ai chèo thuyền nhanh hơn, ý cười rạng rỡ tỏa khắp gương mặt. Lam Hi Thần phát hiện đây là lần đầu hắn thực sự mỉm cười. Y thậm chí còn kinh ngạc nhận ra thiếu niên này cười rộ lên thực sự vô cùng... dễ thương. Thanh xuân vô tư lự vì một lần buông tay mà tuột khỏi tầm với mãi mãi. Lam Hi Thần đứng trên đỉnh Cô Tô tràn ngập sắc xuân, nghe khúc Tĩnh Tâm mà đệ tử Lam gia tấu lên, đáy lòng trái lại không hề tĩnh lặng. Giang Trừng không đáp lại thư của y nữa, mối giao tình vừa nhen gần một chút lại cứ thế bị đẩy lùi. Mười ba năm gió thoảng mây bay, chớp mắt liền thành người xa lạ...  ______ Cháu nó khó lắm mới thèm mời người khác tới Liên Hoa ổ chơi 1 lần, anh từ chối thì nó mặc kệ anh là đúng rồi còn gì =)) đáng đời!!!