Phong là khi gió ngừng thổi căng phồng tay áo. Hoa là sắc ngọc lay động in trên vạt áo của người... * * * Giang Trừng tiễn Lam Hi Thần ra khỏi phòng, dưới ánh sáng mờ mờ của ngày mới đang lên, kinh ngạc nhận ra y phục của y sớm đã nhuốm máu loang lổ, từng vệt thẫm màu chói mắt in lên nền vải trắng tinh tươm. Lam Hi Thần cúi đầu nhìn y phục của mình, lại ngẩng lên ái ngại mỉm cười: - Thật không phải, Giang tông chủ, nhưng là bộ dạng thế này ta cũng không tiện ra ngoài. Chẳng hay quý phái có thể cho ta mượn phòng giặt tẩy rửa y phục một chút không? Giang Trừng tất nhiên chẳng có gì mà không thể cho mượn, liền gọi một tiểu môn sinh, dặn dò hắn đưa Trạch Vu Quân tới phòng giặt tẩy, bản thân lại quay người đi tìm một kiện ngoại y còn mới cho y mặc tạm. Hắn cũng đã lờ mờ nhớ ra, đêm hôm qua mình tại hầm mộ Loạn Táng Cương đã phát điên như thế nào, cuối cùng được Lam Hi Thần dùng âm luật trấn định ra sao. Với tình trạng khi đó, e là Trạch Vu Quân đành thay hắn đưa cả đoàn đệ tử Vân Mộng về, mà hắn từ đầu tới cuối hôn mê bất tỉnh không thể tiếp đón cẩn thận, chúng thuộc hạ lại không chu đáo an bài khách phòng cho người ta, khiến người ta chịu thiệt ngủ gục trên bàn cả một đêm, nghĩ sao cũng là Vân Mộng đã thất lễ. Giang Trừng lục ra một bộ y phục, tâm trí lại điên cuồng tìm tòi những ký ức nhỏ vụn của đêm hôm qua. Dù cho khi ấy hắn điên cuồng loạn trí, thốt nhiên vẫn nhớ được lúc cuối trước khi ngã xuống, có một người đã kịp đỡ được hắn. Trên cơ thể người ấy có nhiệt độ ấm áp, lại có mùi đàn hương thoang thoảng, khiến hắn yên tâm thiếp đi. Giang Trừng thầm nghĩ, tốt xấu cũng nên cảm ơn người đó. Mặc dù khi ấy hắn có ngã xuống đất cũng sẽ chẳng đến nỗi chết người trọng thương, nhưng chung quy hắn cũng là con người, cũng sẽ biết đau. Vẫn là không cần ngã xuống sẽ tốt hơn nhiều. Giang Trừng ôm tâm trạng mang ơn này, đem theo ngoại y tới phòng giặt tẩy. Hắn dừng bên ngoài, đúng quy củ, nhè nhẹ gõ cửa. Đợi một lúc vẫn không thấy ai thưa, bên trong thế mà lại truyền ra một tiếng "Xoảng". Giang Trừng cau mày đẩy cửa bước vào. Trên mặt đất là nước bắn tung tóe, Lam Hi Thần tay cầm ngoại y ướt sũng, bối rối ngơ ngác không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn Giang Trừng. Tóc y ẩm ẩm hơi nước, không còn dải dây buộc trán Lam gia ngay ngắn mọi khi cố định nên tóc mái có chút lộn xộn, thấm nước dính vào gò má. Thuở ấy Giang Trừng vẫn chưa biết dây buộc trán của người họ Lam có ý nghĩa đặc biệt gì, hắn cúi xuống nhặt dải khăn mảnh dài thêu hoa văn mây cuộn rớt trên nền đất ẩm ướt lên, nghi hoặc hỏi Lam Hi Thần: - Trạch Vu Quân, không phải người... không biết giặt y phục đấy chứ? Gò má Lam Hi Thần vì câu hỏi này mà thoáng chút đỏ lên. Y đích thực không biết giặt đồ, nhưng cũng sợ làm phiền người khác nên không dám nhờ vả. Bình thường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều là do đám đệ tử Lam gia chia nhau thay phiên giặt đồ, phơi đồ. Dưới ánh nhìn kinh ngạc của Giang Trừng, Lam Hi Thần quên luôn cả khăn buộc trán của mình vẫn còn nằm trên tay người khác, lúng túng chà xát mạnh ngoại y trong tay. Mắt thấy mảnh áo trắng tinh đang yên đang lành sắp bị y xé thành hai mảnh, Giang Trừng vội vươn tay cản lại. Dải khăn trên tay hắn gặp nước ướt sũng, dán chặt lấy tay hai người, quấn thành một vòng. Giữa những hoa văn mây cuộn xanh nhàn nhạt là một chữ "Hoán" ngay ngắn, thẳng nét, đơn giản được tỉ mỉ thêu chìm bằng chỉ trắng. Giang Trừng gỡ lấy đồ trong tay Lam Hi Thần, vò sạch vết máu, thuận tiện vò luôn cả dải khăn thêu hoa văn mây cuộn của Lam gia kia, còn không quên giảng giải: - Trạch Vu Quân, khi giặt đồ phải chú ý lực tay một chút. Lực tay người vừa dùng, là dùng để xé vải chứ không phải vò đồ... Lam Hi Thần ngẩn ngơ nhìn Giang Trừng tỉ mỉ vò sạch dải khăn của mình, đầu tiên là nghĩ: "Không ngờ rằng Vân Mộng Giang tông chủ cũng biết tự mình giặt đồ", sau đó mới sực nhớ tới gia huấn đã nghiêm dạy cái gì, đáy lòng lộp bộp rụng xuống, vừa hoảng loạn lại vừa rối ren. Y phục giặt sạch, được phơi lên cao. Vân Mộng là vùng sông nước, gió đặc biệt mạnh, lồng lộng ngày đêm, chẳng mấy chốc đã kịp khô. Lam Hi Thần mặc lại ngoại y, cuối cùng vẫn là ngoài ý muốn gặp phải chuyện mất mặt. Y không phải là không biết tự mình thắt ngọc bội, chỉ là, không biết cách kết nút liền tâm sao cho đúng chuẩn. Nhân tiện cũng không ngại tiết lộ, nhiều năm về sau, việc thay Lam tông chủ thắt ngọc bội mỗi sáng sao cho chỉn chu đều là trọng trách của Tư Truy. Giang Trừng nhìn y thắt vào, lại kéo ra, lại thắt vào, lại kéo ra, cuối cùng cũng không nhịn được, cúi người cẩn thận giúp y sửa lại nút thắt, mang theo ý cười mà đùa một câu: - Thật không ngờ trên đời này cũng có việc mà Trạch Vu Quân làm không được. Lam Hi Thần cúi đầu nhìn. Từ góc độ của y, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Giang Trừng và từng lọn tóc đen mềm mại xõa xuống vai áo. Bên vòng eo thon gọn có đeo một chiếc chuông bạc tinh xảo, tua dài màu tím mềm mại. Mười ngón tay thon dài của hắn đang tỉ mỉ thắt lại ngọc bội bên hông Lam Hi Thần. Ngọc bội ngay ngắn, màu ngọc trong veo tựa cánh hoa nương trên vạt áo trắng, nút thắt liền tâm so với nút thắt trên chiếc chuông bạc đeo bên hông Giang Trừng quả nhiên giống nhau y hệt. Giống như là... một đôi.     ________ "Lực tay người vừa dùng, là dùng để xé vải chứ không phải vò đồ... " => Cũng bõ công luyện tập, cái này xét trên 1 khía cạnh nào đó thì thực sự là vô cùng hữu ích luôn =)) Btw, fic Liễu Trừng sang tuần tớ mới có thời gian viết tiếp được, mọi người thông cảm nhé =))