CHƯƠNG 71   Lúc về đến nhà đã khoảng 12 giờ rưỡi, vừa lúc là thời gian ăn trưa.   Mẹ Thịnh biết con gái bảo bối sắp về tới nên đã sớm làm một bàn thức ăn lớn cô thích chờ đợi.   Thịnh Hạ vừa vào cửa đã nghe được mùi hương thức ăn mê người, lập tức thèm không chịu nổi mà đặt rương hành lí bên cạnh rồi chạy như bay lên lầu: “Mẹ ơi con đã về rồi!”   Mẹ Thịnh nghe được âm thanh thì mỉm cười ra khỏi nhà bếp: “Không phải nói 11 giờ rưỡi sẽ về sao? Mà sao lại lâu như vậy?”   “Trên đường hơi kẹt xe, sau đó lúc về dì còn phải xếp hàng đổ xăng!” Dì trong đây là mẹ Dư, vừa rồi là bà ấy đón Thịnh Hạ và Dư Xán trở về từ sân bay.   “Mẹ đã nói mà.” Mẹ Thịnh vừa nói vừa tháo bao tay da ra: “Lại đây mẹ xem béo hay gầy hơn nào!”   “Béo hơn một vòng ạ!” Thịnh Hạ cười hì hì, thò lại gần mẹ nhận xét: “Đồ ăn ở chỗ đó rất ngon, có cơ hội con sẽ dẫn mọi người đi nếm thử!”   Trước đến nay con gái bảo bối chưa từng rời khỏi bọn họ thời gian dài như vậy nên mấy ngày nay mẹ Thịnh vẫn luôn rất lo lắng, sợ cô không quen ở bên ngoài, ăn không ngon ngủ không yên gì đó. Bây giờ thấy sắc mặt cô hồng hào, tinh thần phấn chấn, trạng thái còn tốt hơn so với lúc ngây ngốc trong nhà lúc trước thì mới thả lỏng được.   “Ngon bao nhiêu? Còn ngon hơn mẹ làm à?”   “Tất nhiên là không thể rồi, mẹ con làm đồ ăn ngon nhất thế giới, ai cũng kém hơn!” Thịnh Hạ cười tủm tỉm quấn người mẹ mình bắt đầu đánh rắm cầu vồng*.   *giống như fan khen idol, idol có đánh rắm cũng có màu cầu vồng   Mẹ Thịnh bị cô dỗ đến cười tươi như hoa. Lúc này ba Thịnh và Thịnh Xuyên cũng gấp gáp trở về từ cửa hàng, một nhà bốn người ngồi xuống, vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên.   Trong lúc đó Thịnh Hạ kể rất nhiều những kiến thức về thành phố X cho bọn họ, còn cho họ nhìn những bức tranh mình vẽ, sau đó mới thấy thỏa mãn lên lầu ngủ bù.    “Chị, chị! Chị đừng ngủ, em nói chuyện này cho chị nghe!”   Mới vừa nằm xuống không bao lâu thì em trai liền vào theo mình, Thịnh Hạ ngáp ngắn ngáp dài lật người: “Chuyện gì, mau nói đi.”   “Ba mẹ giống như xảy ra mâu thuẫn, mấy ngày chị không ở nhà em thấy ba cứ ngây ngốc lén thở dài. Nhưng lúc hỏi ông ấy thì ông ấy lại không thừa nhận, nói em nhìn lầm. Mẹ cũng vậy, gần nhất luôn chạy sang Hoa Minh, nói gì mà có khá nhiều việc, sau đó bắt tên cu li xui xẻo là em trông cửa hàng giúp ba…”   Thịnh Hạ sửng sốt, đỡ cái đầu lộn xộn bò dậy: “Tình hình là thế nào? Lúc chị đi không phải bọn họ vẫn rất hòa thuận sao? Còn vừa rồi cũng không thấy có gì không đúng?”   “Em cũng không biết rõ sao lại thế này, dù sao chỉ cảm thấy có chút không đúng. Chị, bình thường chú ý hai người bọn họ nhiều một chút, họ đã một đống tuổi rồi thì cũng đừng xảy ra vấn đề gì!”   Thịnh Xuyên nói xong liền về phòng chơi game, Thịnh Hạ nằm xuống lần nữa nhưng cùng không ngủ được.   Em trai của cô luôn luôn bất cẩn mà vấn đề giữa ba mẹ thằng bé cũng nhìn ra, vậy chắc chắn khá nghiêm trọng. Nhưng mà tình cảm giữa hai vợ chồng họ luôn rất tốt, có thể xảy ra chuyện gì chứ?   Trong lòng Thịnh Hạ có chút không an tâm, nghĩ nghĩ, rời giường xuống lầu tìm mẹ còn đang bận bộ trong bếp.   Mẹ Thịnh vừa thấy cô liền nói: “Không phải cho con nghỉ ngơi sao? Sao lại xuống đây rồi!”   Thịnh Hạ chạy tới cười với bà: “Con không buồn ngủ, mẹ, con giúp mẹ.”   “Giúp cái gì mà giúp, chỉ có mấy cái chén như vậy thì mẹ rửa xong ngay thôi.” Mẹ Thịnh xua tay: “Con mau lên lầu ngủ đi, đừng cản trở mẹ ở chỗ này.”   Thịnh Hạ tỉ mỉ xem xét nét mặt của mẹ, không thấy có gì không đúng, chỉ thấy khí chất của mẹ tốt hơn rất nhiều, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều, nhìn còn trẻ hơn trước một chút.   Cô suy nghĩ, lên tiếng tỏ vẻ đã biết, sau đó mới ngồi xuống ghế dựa, thăm dò hỏi mẹ Thịnh: “Đúng rồi mẹ, mấy ngày nay con không ở nhà, mẹ và ba có khỏe không?”   “Khá tốt, làm sao vậy?”   Mẹ Thịnh trả lời thật sự tự nhiên, không giống như có vấn đề gì. Thịnh Hạ sửng sốt, chần chờ nói: “Là Tiểu Xuyên nói mấy ngày nay ba cứ phát ngốc thở dài một mình?”   Mẹ Thịnh hơi bất ngờ vì đứa con trai luôn luôn cẩu thả nói những lời này với cô nhưng cũng rất nhanh lắc lắc tay, nói: “Đó là bởi vì chú Tần của con qua đời ngoài ý muốn nên trong lòng ông ấy còn khổ sở.”   Chú Tần là bạn già nhiều năm của ba Thịnh, mấy năm nay gần đây vẫn luôn ở nước ngoài buôn bán. Thịnh Hạ biết ông ấy nên nghe vậy cũng kinh ngạc đến trợn tròn mắt: “Cái gì? Chú Tần? Sao lại như thế này…”   “Tai nạn xe cộ, nói mất là mất rồi.” Mẹ Thịnh nói đến chuyện này thì tâm tình cũng giảm xuống, lắc đầu, thở dài: “Buổi tối một ngày trước còn nói quá sau khi về nước sẽ tới tìm ba con uống rượu, kết quả… haizzz, hơn nữa cũng cách quá xa nên ba con cũng không có cách nào chạy đến tham gia lễ tang của ông ấy, thế thì có thể không khó chịu sao.”   Tin tức đến quá đột ngột nên Thịnh Hạ đau lòng cho ba cũng vô thức xem nhẹ một điểm đáng ngờ: Nếu ba Thịnh thật sự kì lạ vì chú Tần mất thì vì sao lúc Thịnh Xuyên hỏi ông ấy lại không chịu nói?   Hơn nữa mẹ Thịnh lại tiếp tục bảo đảm giữa hai người bọn họ không có việc gì, Thịnh Hạ nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng yên tâm tạm thời.    *** Lúc Thịnh Hạ tỉnh lại đã hơn 3 giờ chiều. Nghĩ đến những món quà nhỏ mình mang từ thành phố X về còn chưa đưa đi thì cô duỗi eo lười biếng bò dậy, thay đổi quần áo chuẩn bị ra ngoài.   Kết quả mới vừa đi đến cửa phòng thì nam thần gọi điện thoại tới.   Ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên, nhận ngay lập tức: “Alo?”   “Đang làm gì đấy?”   “Vừa mới ngủ một giấc! Em đã…”   Thịnh Hạ vô thức muốn nói em đã về nhà. Lúc sáng bắt đầu về nhà, cô sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi nên không nói cho anh biết. Kết quả còn chưa nói xong liền nghe nam thần lười biếng nói: “Nhiệm vụ chụp ảnh lần này hoàn thành sớm, hôm nay anh về nhà.”   Thịnh Hạ ngẩn ra, vừa mừng vừa sợ: “Cái gì? Thật hay giả vậy?!”   “Ừ, chừng 9 giờ đêm nay sẽ đến, bây giờ đang trên đường đến sân bay.” Lăng Trí nói xong liền hỏi: “Hai người đang ở đâu? Định khi nào mới trở về?”   “Bọn em…” Vừa mới nói hai chữ thì trong lòng Thịnh Hạ đột nhiên động đậy, hiện lên một suy nghĩ. Mắt cô tỏa sáng che miệng mình lại rồi cười trộm hai tiếng, sau đó mới úp úp mở mở nói: “Bọn em thì cần gì, xem tâm trạng thôi, dù sao cũng không gấp, muốn về lúc nào thì về lúc ấy.”   Lăng Trí: “…”   Lăng Trí ho nhẹ một tiếng, nói bóng gió: “Lần này anh chỉ có thể về 2 ngày.”   “Hả, ngắn như vậy sao!” Thịnh Hạ có chút thất vọng nhưng nghĩ đến 2 ngày còn tốt hơn không có ngày nào thì lập tức vui vẻ: “Vậy sau khi anh về thì nghỉ ngơi cho tốt, ăn ngon một chút nha!”   Nghĩ đến việc mấy giờ nữa đã có thể nhìn thấy nam thần, Thịnh Hạ như mở cờ trong bụng, ý cười ngọt ngào trong mắt dường như muốn tràn ra mất.   Lăng Trí lại cảm thấy sốt ruột, sao anh lại có cảm giác cô hoàn toàn không nhớ đến mình vậy? Hai người bọn họ đã không gặp nhau hơn 10 ngày rồi đó!   “Ôi chao, đúng rồi, bây giờ em có chút chuyện phải ra ngoài, tắt trước đây, anh trên đường về phải chú ý an toàn nha!”   Vừa muốn nói gì đó thì Thịnh Hạ đã nhanh chóng tắt điện thoại, Lăng Trí: “…”   Sự an tâm được chén cháo và thuốc dạ dày mang đến tối hôm qua liền bị buồn bực không thể miêu tả thay thế. Khóe miệng chàng trai hơi co giật mà nhìn chằm chằm tên của cô gái nhỏ trên màn hình, trong lòng rất muốn ngay lập tức bay đến thành phố X, đè đầu con nhóc kia ra hôn mạnh bạo một trận.   Nhưng mà anh không có nhiều thời gian như vậy, bên Hoa Minh còn không ít việc cần anh xử lí.    … Chỉ là nói chuyện yêu đương thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?!   Lăng Trí càng nghĩ càng nhăn chặt mày, lại nghĩ đến mấy ngày nữa thì sẽ có kết quả trúng tuyển của họ, trong lòng anh đột nhiên lại thít một cái.   Lỡ như…   Không, không có lỡ như.   Lăng Trí nhấp môi, nhanh chóng ném suy nghĩ không may mắn kia ra, nhưng không biết vì sao mà trong lòng anh lại luôn thấy bất an.   Loại này bất an này mãi đến khi xuống máy bay, ra khỏi sân bay, nhìn thấy Thịnh Hạ từ trong đám người chen chúc khi xuống máy bay mới tan đi.   Lăng Trí ngạc nhiên nhìn cô gái nhỏ mặc váy đầm màu vàng, nhìn như ánh mặt trời, trong nháy mắt, anh lại mơ hồ nghĩ rằng mình gặp ảo giác.   “Lăng Trí? Sao lại không đi tiếp?”   Mãi đến lúc người mẫu Phương Kỳ ngồi cùng chuyến bay đứng kế bên anh vỗ anh một cái thì Lăng Trí mới giật mình lấy lại tinh thần.   “Không có gì, em đi trước đây, hẹn gặp lại.” Sau khi Lăng Trí nói xong lời liền đẩy xe hành lí bước nhanh đến chỗ Thịnh Hạ, ai ngờ Phương Kỳ cũng tự nhiên đi theo.   “Từ từ đã, giờ đã hơn 9 giờ rồi, nếu không thì ăn một bữa khuya rồi hẵng về nhà…”   Phương Kỳ giống như Lăng Trí, đều là người mẫu kí hợp đồng với phòng làm việc của Trần Lập, bởi vì quê quán cũng ở đây cho nên mới mua vé cùng chuyến bay với Lăng Trí. Có điều cũng chỉ là quan hệ hợp tác chụp vài tấm ảnh với Lăng Trí thôi, cũng không xem là thân thiết lắm, lúc hai người mới xuống máy bay thì mới đụng mặt.   Nhưng hiển nhiên Phương Kỳ cùng rất hứng thú với Lăng Trí, nếu không cũng sẽ không đuổi theo anh.   Bên người Lăng Trí chưa bao giờ thiếu con gái thích anh nên chắc chắn thấy được cô ấy có ý gì, nghe vậy lông mày cũng không hề động đậy mà từ chối: “Ngại quá, không được tiện lắm đâu, bạn gái em tới đón em rồi.”   Phương Kỳ sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Lăng Trí trẻ như vậy mà đã có bạn gái. Cô ấy muốn nói cái gì thì đột nhiên phía sau lại bị một người vội vã chạy tới không cẩn thận đụng phải.   “Ui da!” Phương Kỳ đang sửa sang đầu tóc và khẩu trang của mình nên không chú ý, bị đâm phải nên giày cao gót nghiêng sang một bên, khẩu trang trong tay bay ra ngoài, ngay lúc đó thân thể cũng lảo đảo đổ sang hướng Lăng Trí.   Lăng Trí nhanh tay lẹ mắt, chuyển hành lí trong tay mình đỡ cô ấy một phen.   Phương Kỳ khó khăn chống rương trên xe nên mới không té ngã.   “… Cậu thật quá bủn xỉn, vậy mà cũng không thể lấy tay đỡ chị một lần?”   Nhìn nữ đồng nghiệp hơi co khóe miệng, vẻ mặt dở khóc dở cười, Lăng Trí cười lạnh nhạt: “Dù sao cũng là người đã có gia đình, nên tránh thì vẫn phải tránh.”   Phương Kỳ: “…”   Được đấy.   Đã hiểu.   Cô ấy đỡ xe hành lí để ổn định thân thể, cúi đầu kiểm tra gót giày của mình một chút, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới rút làn thu thủy* trong mắt, dùng đôi mắt trong suốt nhìn mắt ăn mà tán thưởng: “Mặc kệ thế nào vẫn phải cảm ơn cậu, chị…”   *chỉ ánh mắt long lanh của người con gái đẹp   “Anh Tiểu Trí!”   Còn chưa nói xong thì đã thấy một cô gái nhỏ đầu hơi xoăn xoăn, làn da trăng trắng, cười rộ lên thì vừa ngọt vừa đáng yêu như một con bướm vàng nhỏ chạy như bay lại đây, nhào vào vòng ôm của Lăng Trí thật mạnh.   Mà Lăng Trí luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, không dễ tiếp cận với người ngoài lạ thì lại ôm lấy cô, nở nụ cười.   Cười như mặt đất sau khi tan hết tuyết, thoáng chút đã xuân về hoa nở.   “Anh Tiểu Trí là ai?” Anh nói rồi nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, cười nhẹ rồi hôn cô một cái: “Gọi chồng.”   Phương Kỳ: “…”   Bây giờ Phương Kỳ không có chút nào muốn ăn bữa khuya nữa.   Cô ấy không đói bụng.   Cô ấy no căng rồi, sớm bị thức ăn cho chó* từ trên trời rơi xuống này nghẹn chết rồi.    *cảm giác ghen tị khi người độc thân thấy cặp yêu nhau đang tình cảm